29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miyoung đứng ở trước đài nước, thảy vào đó một hòn sỏi. Lon bia trên tay cạn một nửa, cô nghĩ một chút về chuyện gọi lại cho Daah, nhưng sau đó lại thôi. Điện thoại trên tay tắt màn hình, giữa màn đêm đồng dạng một màu đen đặc.

Băng qua đài nước trước mặt là một công viên, nhưng đằng sau lại là một hầm để xe bỏ hoang. Cô cân nhắc thiệt hơn hết mấy ngày mới tìm được chỗ này, vậy nên mới vội vàng hẹn Daah thách đấu như vậy. Bọn họ lãng phí chừng ấy thời gian ở đây làm mấy trò ngớ ngẩn, thực ra cũng đến lúc nghiêm túc sống mái một lần rồi.

Điện thoại 'ting' một tiếng, rất nổi bật hiện lên dòng chữ, tôi đã đến rồi.

Miyoung uống cạn lon bia, sau đó đá nó vào bụi cây xa xa, quay đầu trở vào trong hầm. Bên trong tối tăm ẩm thấp, cô rút trong túi ra chiếc bật lửa, bật hai ba lần, phát hiện ra đằng xa cũng có bóng người đang đi tới.

"Đến muộn."

Daah nhíu mày, giọng không được từ tốn - "Chúng ta bắt đầu đi."

Miyoung hơi định thần một chút, cuối cùng lại nở nụ cười kiêu ngạo quen thuộc, không nhịn được châm chọc vài câu - "Thua rồi đừng nằm vạ ra đây khóc, cũng đừng ỉ ôi gọi Jiyeon ra đón về, nhục như vậy, đừng đánh từ đầu còn hơn."

"Đừng nhiều lời nữa."

Lúc này, trong không gian tối tù mù lóe lên một tia lấp lánh, rất nhanh chóng lan rộng, biến thành hình hài, xung quanh cũng sáng lên không ít. Hai người bọn họ ngay đến cả quay đầu cũng không thèm quay, cứ hiển nhiên như vậy ép người khác vào vai trọng tài.

Park Yoona mặt đầy nhàm chán - "Bắt đầu đi."

Thật ra Miyoung mới chỉ loáng thoáng gặp qua Park Yoona vài lần, thế nhưng so với những người ở trong trường, Park Yoona có vẻ công bằng hơn một chút. Dựa vào tính cách của Daah tuy có hơi bất chấp đối với chuyện của Jiyeon, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ dùng tiểu xảo để chiến thắng, cô đối với trọng tài cũng có chút buông thả không cầu kỳ làm gì.

Chuyện của bọn tuổi vị thành niên ngoài đánh nhau, yêu đương ra cũng chỉ có yêu đương, đánh nhau. Lần này có chút thú vị, chính là đánh nhau vì yêu, Yoona cảm thấy trận ngày hôm nay sẽ rất thú vị, đánh đến tê dại cả người, không phân cao thấp mới thôi.

Daah là gái ngoan, chuyện này người người nhà nhà đều biết. Học Vịnh Xuân Quyền kiểu cưỡi ngựa xem hoa, học cũng chỉ để phòng vệ (mà phần nhiều cũng chẳng phòng vệ được mấy, người ta đánh vẫn giơ thân ra hứng đủ), thế nhưng lần này ra tay cực kỳ tàn độc, động tác nhanh chuẩn, không giống gì với vẻ say xỉn bất cần của sáng hôm nay. Thực ra em luôn luôn có chuẩn bị, cũng chưa từng buông bỏ quyết tâm đối với Jiyeon.

Miyoung đánh đấm có vẻ thạo hơn, dù sao cô lăn lộn bên ngoài cũng nhiều, bề ngoài có thể chỉ là một học sinh tham gia nhiều sự kiện một chút, kinh nghiệm phong phú một chút. Thực ra để có thể ngồi vững những vị trí trọng yếu của các câu lạc bộ, đều phải đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán, cô dùng não được dùng nắm đấm được, chính là loại vô cùng khó lường.

Bọn họ đấu nhau hơn mười phút, khói bụi mù mịt, Park Yoona cân nhắc xem có nên cho tạm dừng một chút không, thế nhưng đột nhiên lại phát hiện chuyển biến. Từ trong thế đấu dường như không có một kẽ hở, Jang Daah đột nhiên bạo phát, dùng thế đấm móc từ dưới lên nhắm thẳng vào cằm của Miyoung. Cô đương nhiên lùi xuống tránh được, nhưng vẫn là bị đả thương một chút, miệng rớm máu, tiếp tục lao vào đánh đấm.

Sau đó thế trận nhìn vào có lẽ vẫn còn cân bằng, nhưng thật ra đã lệch về một bên. Miyoung không tấn công nữa, triệt để phòng thủ, mà Daah cũng không hề cân nhắc đến vết thương mà mình một mực giấu đi, cật lực lao lên. Bọn họ tuy hòa nhưng không hòa, đấu đến thấm mệt, Miyoung liên tục ở thế hạ phong nhưng vẫn chưa hoàn toàn đầu hàng, khiến cho Yoona có chút nản lòng.

Lúc này lại xuất hiện một tia sáng nhỏ lóe lên, trước mặt của Yoona xuất hiện một phong thư không biết từ đâu đến. Yoona cân nhắc một chút, cuối cùng mặc kệ hai người đang quần nhau kia, chính mình cầm lấy phong thư bước về phía ánh sáng của đài nước.

Park Yoona là sứ giả giữa hai thế giới, trên đời này ngoài Daah ra vẫn có một vài trường hợp dị biến ra thế giới song song, vậy nên cô không phải sứ giả duy nhất. Nhìn màu đỏ của phong thư, đoán chừng có lẽ là khẩn lệnh muốn cô nhanh chóng hoàn thành, vậy nên Yoona mới phải rời khỏi ngay lập tức.

Thế giới song song vốn dĩ rất phức tạp. Thường khi bắt đầu giao hoán, các cá thể sẽ tạo ra một thế giới song song mới, khác hoàn toàn với những thế giới song song cũ của người đi trước. Thế nhưng vẫn xuất hiện trường hợp những bên liên quan cùng xuất hiện trong một thế giới song song, bẻ gãy quan niệm về thời không, khi nào thời gian ngưng trọng, khi nào tiếp tục, đem đến cho sứ giả không biết bao nhiêu phiền nhiễu.

Giống như Choi Yoojung và Jang Daah, hai người vốn dĩ là hai cá thể khác nhau, đáng lí ra nếu tạo ra thế giới song song sẽ là hai thế giới song song khác nhau. Thế nhưng Choi Yoojung rơi vào trường hợp đặc biệt, liên kết qua giấc mơ, vậy nên khái niệm ngưng trọng thời gian không bị sự hiện diện của cô làm cho đảo lộn, các sứ giả mất rất nhiều thời gian mới phát hiện ra, Choi Yoojung cũng là một cá thể đi song song giữa hai thế giới.

Yoona rút từ trong phong thư ra một tờ giấy. Bên trong ghi rất ngắn gọn, Thế giới 9278, ngoại vi hoàn toàn xác nhập, phạm vi gần, ngày thi hành: 12 tháng 9. Thế giới 9278 là thế giới này, do Park Yoona đảm nhận quản lý, ngày thi hành chỉ còn một tuần nữa, 'ngoại vi hoàn toàn xác nhập', cái này là...?

Cá thể không hoàn toàn xác nhập và Cá thể hoàn toàn xác nhập, điều này cô đã có nói qua với Daah từ trước. Daah chính là cá thể không hoàn toàn xác nhập, vẫn tồn tại song song giữa hai thế giới, chưa chọn được cho mình đáp án cuối cùng, cần nhanh chóng xúc tiến.

Yoona vẫn còn nhiều nghi vấn, thế nhưng bên trong đột ngột vang lên tiếng động rất lớn. Trong đầu cô vụt qua hình ảnh hai người kia vẫn còn đánh nhau đến long trời lở đất, liền vội vã quay vào. Quả nhiên Miyoung đang nằm bẹp dưới đất, bị Daah hướng xuống một đòn nhưng không đánh, có lẽ đã đầu hàng.

Xem ra kết quả cũng đã định.

"Nhận thua rồi sao, Miyoung?"

Miyoung không cam lòng quay đâu đi, bất động.

Daah nhảy ra khỏi người của Miyoung, phủi phủi bụi bẩn bám trên áo khoác. Ánh mắt của Daah hướng xuống Miyoung tràn đầy lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại có chút cảm khái. Em đi về phía xe dựng ở góc hầm, lấy ra chiếc điện thoại cất ở dưới cốp, phát hiện đều là tin nhắn của người trong câu lạc bộ cùng Jiyeon, lại gạt đi.

"Nếu như vậy, hiện tại tôi sẽ tuyên bố, Daah là người chiến thắng. Miyoung, dựa vào những gì cô và Daah đã thỏa thuận, cô không được phép có bất kỳ một giao tiếp vượt quá giới hạn nào với Jiyeon nữa, càng không được lại gần hay ảnh hưởng về mặt tinh thần đến cậu ấy. Cô đã hiểu chưa?"

Miyoung lồm cồm ngồi dậy, cũng không trả lời, chỉ chật vật nhún vai một cái. Vẻ ngoài của cô bây giờ so với kẻ mạnh miệng tổn thương Jiyeon, hay là kẻ đã cùng Daah tranh chấp không biết bao nhiêu trận có lẽ thê thảm hơn nhiều. Cảm giác như cô không coi nhẹ trận đấu này, không chỉ là giễu võ với Daah, mà cũng có vài phần muốn đoạt lại Jiyeon.

Nhưng đoạt lại với tư cách gì, vì tình yêu hay chỉ ham muốn sở hữu nhất thời, chẳng ai có thể biết được. Cô nay thế này mai thế khác, đối xử với Jiyeon lúc dịu dàng lúc cay nghiệt, yêu nhiều đến không hề câu nệ, người như cô nhìn vào đều chỉ cảm thấy cặn bã, không xứng để thương xót. Lại nghĩ đến cô đối với Jiyeon đơn đơn thuần thuần đã từng tệ bạc như thế nào, lừa lọc như thế nào, Park Yoona không kìm nén được muốn khinh bỉ.

Lúc này, điện thoại của Daah vang lên tiếng chuông điện thoại. Em không do dự mà nhấc máy, bên kia liền truyền giọng nói của người kia, nói đến gấp gáp.

"Nghe nói em và Miyoung đã đấu với nhau rồi?"

Daah hơi ủ rũ một chút, mỉm cười mềm mại - "Đã đấu xong rồi. Chị có muốn đoán kết quả không?"

Đầu dây bên kia hơi im lặng, có lẽ là đang khó xử. Daah lần này lại đặc biệt kì lạ, yên lặng thật lâu, muốn đợi bằng được câu trả lời của nàng, cho dù là giả dối.

"Hi vọng là em thắng."

Lần này Daah thực sự mỉm cười.

Miyoung nằm rạp ra đất, hầu như không nghe thấy tiếng bọn họ nói với nhau nữa. Park Yoona thở dài, nhìn mấy người họ điên qua đảo lại, cảm thấy thế gian cuối cùng cũng chỉ có chừng ấy, tranh chấp, tổn thương nhau, chiếm đoạt, yêu đương. Seung cũng thế, Miyoung cũng thế, mà Daah cũng thế.

Cuối cùng, Daah dùng giọng nói ngọt ngào nhất, chậm rãi nói với nàng, giống như đang khoe một chiến tích.

"Thực xin lỗi, em thua rồi."

Làm chị thất vọng, em thua rồi.

Park Yoona mở lớn mắt, gương mặt của Miyoung cũng có chút biến sắc. Cô loạng choạng đứng dậy, vội vàng đi đến chỗ của Daah, sau đó lại níu lấy vạt cổ áo của em, có chút mất khống chế, hai mắt đều đỏ quạch.

"Nói những lời này làm gì, nói những lời này làm gì?Cô tỏ ra thương hại tôi, hay muốn chế giễu tôi trước mặt của Jiyeon? Hả hê lắm sao, Daah? Thắng được tao, mày sung sướng lắm à? Đồ cặn bã, mày là cặn bã, phế vật!"

"Đừng đóng nữa, Miyoung."

Ánh mắt của Miyoung ngày càng tan rã, giống như hoảng loạn, càng giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chính Yoona cũng không hiểu được kì thực là đang có chuyện gì, tại sao Daah lại đột nhiên nói rằng người thua là em, rõ ràng Miyoung đã đầu hàng rồi, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?

"Hôm nay tôi đã gặp Yoojung."

Park Yoona giật mình, chuyện này cô nàng chưa được nghe kể qua.

"Cô ấy bệnh nặng, tâm trí lại bất ổn. Bởi vì lo sợ cô ấy sẽ gặp chuyện, tôi liền đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất. Thế nhưng trong lúc đưa đi, Yoojung lại đột nhiên chạy xuống lòng đường, ý đồ tự sát..."

"Cô ấy hiện tại sao rồi?"

Daah hướng về phía Yoona vừa đặt câu hỏi, cười nhẹ - "Về cơ bản không bị thương gì, đã nhập viện rồi. Thế nhưng trọng điểm không phải cô ấy. Trọng điểm chính là..."

"Tôi bị xước tay khá nặng, gần như không còn khả năng thi đấu."

Nói rồi, em kéo ống tay áo cộm lên vì băng gạc của mình, bên trong quả thực bị băng bó một mảng lớn, Daah lại nói tiếp - "Thực ra thể lực của tôi tương đối trội hơn người khác, dựa vào vết thương này không có nghĩa là mất hết khả năng thắng. Nhưng với một người chênh lệch quá ít giống như Miyoung, hoàn toàn không thể lật ngược thế cờ được nữa..."

"Trừ khi chị cố tình thua tôi."

Daah kéo tay áo trở lại, ánh mắt có chút sắc bén quét qua gương mặt thất thần của Miyoung. Cô giống như đứa trẻ bị phát hiện làm chuyện xấu, ngơ ngác không biết xử lý thế nào - "Từ lúc phát hiện ra lực tay của tôi không đúng, chị không đánh tử tế nữa, để chính mình rơi vào thế hạ phong, nhưng lại không thua ngay mà dụng tâm giữa thế cân bằng một lúc lâu rồi mới đầu hàng, muốn để tôi không nghi ngờ là chị cố tình thua trước. Chị giả vờ cũng thật nhập tâm."

Yoona rùng mình. Hóa ra lúc nãy Miyoung đột ngột rơi vào thế hạ phong là do phát hiện ra vết thương trên người của Daah, không nghĩ đến cô ta tâm tư lại thâm sâu đến như vậy, Yoona đúng là đã bị qua mắt một lượt rồi.

Không đợi cho Yoona kịp hiểu hết, cũng không đợi cho Miyoung biện minh, Daah đã lại nói tiếp.

"Tôi vốn dĩ không hề muốn dựa vào cuộc thi này để tranh giành Jiyeon hay gì cả, ngay từ đầu điều tôi muốn xác nhận đã là cảm xúc của chị. Kể cả ngày hôm nay không gặp được Yoojung, tôi cũng sẽ không đánh hết mình. Vì tôi biết, chị nhất định sẽ tìm cách khiến cho bản thân thua cuộc. Tại sao chị tỏ ra không cần Jiyeon nhưng nghe thách đấu lại nhanh chóng đồng ý? Đồng ý xong nhưng lại không có ý định thắng, cố tình nhường để tôi giành được thế thượng phong, rồi lại để tôi trở về bên cạnh Jiyeon, mục đích là gì?"

Miyoung cúi gằm mặt, một lời cũng không đáp lại, cuối cùng chỉ hỏi một câu rất nhỏ - "Cô biết chuyện này từ bao giờ?"

Daah mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới - "Khoảnh khắc tôi nghe thấy những lời chị nói với Jiyeon ở nhà cô ấy sau chuyện của Yoojung, tôi đã biết. Lời nói đó nếu để ý kĩ sẽ phát hiện rất nhiều sơ hở, chính là cố tình diễn trước mặt cho tôi xem, muốn tôi nghĩ rằng chị thực sự lợi dụng cô ấy, còn không ngừng chà đạp cô ấy, khiến tôi càng bảo vệ cô ấy mạnh mẽ hơn."

Miyoung cắn răng - "Những lời này không có căn cứ."

Daah hơi nhướn mày, trong tay tung lên chìa khóa xe, có chút thong dong mà mỉm cười - "Đúng, không có điều nào tôi nói qua là có căn cứ cả. Vì vậy nên tôi vẫn luôn suy nghĩ, ở tình cảnh nào, thời gian nào cũng đều dốc sức suy nghĩ. Thế nhưng cuối cùng vẫn nghĩ không ra, chính tại thời điểm tôi cảm thấy bế tắc nhất, ở một thế giới khác gặp tai nạn."

"Tôi đã nhớ ra tất cả."

Mồ hôi rịn đầy trên trán của Miyoung. Daah cuối cùng thu lại thành một nụ cười buồn, tiếng đến một bước, đặt tay lên vai cô.

"Chị không thuộc về thế giới này. Chị là Miyoung của thế giới thực. Phải không, chị?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro