33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Miyoung tỉnh lại khi trời đã hửng nắng. Bên ngoài hiên mưa đã tạnh, ánh sáng leo lắt hắt vào giống như những đốm lửa tàn. Cô hơi chờm mi mắt, đưa bàn tay giơ lên một chút, nhìn ngắm từng đốt từng đốt một, sau đó phát hiện ra bản thân thêm một ngày vẫn chưa chết, lại muốn mau chóng ngủ đi, ngủ một giấc thật sâu.

Tự nhủ, qua đêm nay, qua một đêm nữa, tất cả sẽ kết thúc.

-

Miyoung thôi học đã được một tuần.

Park Yoona nói rằng chuyện này thật vô nghĩa, đi học hay không có ảnh hưởng đến khả năng gặp tai nạn của cô sao. Nhưng mà Miyoung lại bảo, không biết tai nạn này quy mô sẽ lớn đến thế nào, nếu cách ly được càng nhiều người thì càng tốt. Còn bảo, tốt nhất là quạt trần rơi ngay ở trong nhà, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến ai cả.

Dạo gần đây Daah vẫn thường xuyên gọi về, kể một vài chuyện lặt vặt ở Jeju. Qua lời truyền đạt vào điện thoại, Yoona đoán rằng Jiyeon lại ốm rồi. Tên này bình thường khỏe như trâu, nhưng thần kinh không vững lắm. Nếu như đụng phải chuyện khiến cậu ta phát stress, rất nhanh sẽ đổ bệnh mà thôi.

Miyoung có vẻ không được yên tâm cho lắm, liên tục gọi điện dặn dò Daah làm cái này làm cái kia, thậm chí còn định lấy đồ ăn ở Seoul gửi đến, Daah mới bảo rằng không cần phải phiền phức như vậy, em xem bao bì rồi ra ngoài mua là được rồi.

Tính cách của Daah thực sự rất tốt, ở tuổi mười sáu mười bảy tự chăm sóc được bản thân không chơi bời lêu lổng đã là có hiếu với cha mẹ lắm rồi. Daah bản tính lại yếu đuối, chính là điển hình của kiểu không làm được trò trống gì, chuyện gì cũng là người khác áp đặt để làm, nếu không đặc biệt thụ động thì cũng đặc biệt vụng về.

Nhưng mà em đối với Jiyeon chưa bao giờ lơ là một giây, chuyện gì cũng cẩn thận tỉ mỉ từng chút một. Jiyeon không chịu được nóng, Daah trước khi đi liền mua một đống quạt mini đủ loại cùng với quạt cầm tay, lúc ở trên tàu hỏa với lúc nàng bị bệnh không dám bật điều hòa, đều là tự mình quạt đến lúc nàng ngủ. Còn có ăn uống, ngủ nghỉ của Jiyeon hiện tại đều rất khó chiều, nhưng chuyện gì em cũng không bỏ sót.

Cố hữu cũng chẳng còn gì để lo lắng nữa, Miyoung lại mất đi một hoạt động thường ngày, ngơ ngẩn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ từ sáng đến chiều, ngồi cho đến khi ánh mắt cũng trở nên phân rã.

Trên thế giới này liệu có bao nhiêu người sẵn sàng ngồi chờ chết cơ chứ? Tất cả những gì cô quan tâm cho đến bây giờ thậm chí đều là tránh xa người này người kia, thôi học thôi việc, chỉ để cái chết của mình không ảnh hưởng đến ai cả, câm câm lặng lặng trở thành một dấu chấm hết.

Người bình thường nếu như phát hiện mình sắp chết, nhất định sẽ tìm mọi cách để xoay chuyển tình thế, từ trốn chạy, phản kháng cho đến cầu nguyện, thoát ly. Một cái hố đào ra, vậy mà chỉ có Miyoung là tự giác chui xuống, nằm chờ người khác lấp đất lên, chờ hơi thở cuối cùng rời bỏ mình.

Cô vốn dĩ có một nụ cười rất đẹp.

Sở dĩ một đứa trẻ lạnh lùng như Jiyeon có thể mê mẩn Miyoung, chính là bởi vì cô có loại ánh cười mà nàng không có, có loại nhiệt huyết mà nàng không có. Dưới rất nhiều trách nhiệm, khổ đau ghì xuống đất, nếu như Jiyeon coi đó là kẻ thù để đối chọi, Miyoung lại mỉm cười chấp nhận, mỉm cười mà cố gắng.

Ai nói trời sinh có gương mặt biết cười thì sẽ luôn hạnh phúc. Cô không giỏi chăm sóc, vì đứa em nhỏ luôn bệnh tật mới trở thành một người chăm bẵm giỏi. Cô không giỏi tính toán, bởi vì lớn lên trong môi trường công việc khắc nghiệt mới trở nên tâm cơ hơn một chút. Cô không phải thánh, chỉ là trong lòng có yêu thương, thà bản thân không toàn vẹn, chứ không thể để người bên cạnh không toàn vẹn.

Chỉ tiếc, người cô muốn chăm sóc, cô không thể chăm sóc được nữa. Tất cả tính toán cũng đều bị vạch trần cả rồi. Hi sinh rồi, người bên cạnh cũng không thể vì cô mà hạnh phúc. Miyoung sống những hai cuộc đời, rốt cuộc lại chẳng sống cuộc đời nào cho trọn vẹn.

Sang đến giữa tuần thứ hai, Miyoung gọi Yoona đến, ngay cả điện thoại cũng giao lại cho cô.

"Tại sao lại làm như vậy?"

Miyoung vẫn đang dọn dẹp lại căn phòng, bố mẹ cô muốn một phòng tập golf. Về sau không còn cô ở đây nữa, căn phòng này có thể trở thành phòng tập được rồi.

"Daah không gọi cho tôi nữa, có lẽ không còn vấn đề gì. Giữ lại cũng không có ý nghĩa."

"Là thật sao?"

Miyoung dừng lại.

"Không phải vì cuộc gọi của Jiyeon?"

Tấm rèm chầm chậm kéo ra, phất theo rất nhiều sương ướt, Miyoung cúi đầu, thở dài một tiếng - "Sứ giả nào cũng đáng ghét như cô sao?"

Park Yoona mỉm cười - "Daah cũng hỏi một câu y hệt."

"Tôi có thể giả giọng người khác. Có muốn tôi nhận thay một cuộc gọi không? Ít nhất cũng phải biết cậu ấy muốn nói gì chứ?"

Miyoung cúi đầu không nói.

"Đừng trả lời lại cậu ấy."

Park Jimin gật đầu - "Cũng chỉ có chị em hai người mới có thể tàn nhẫn như vậy."

Cuộc gọi thứ mười ba trong tuần lại lần nữa vang lên, Yoona trước khi nhấc máy còn cẩn thận hắng giọng một cái, đảm bảo hiện tại thanh âm hoàn toàn trùng khớp với Miyoung mới bật loa lên.

"Miyoung..."

Chất giọng đầy âm mũi của Jiyeon vừa vang lên, Miyoung liền vội vã mở cửa, ý muốn rời phòng. Yoona níu tay áo cô lại, ánh mắt khẩn thiết không cho cô chạy trốn. Giọng cậu ấy đã đến mức độ này, cô vẫn còn không định nghe sao.

"Miyoung, cậu sắp đi xa sao?"

Cô nói dối với Jiyeon rằng mình sẽ chuyển ra nước ngoài sinh sống, thực ra đến lúc cô chết, tin tức rất nhanh sẽ đến tai cả trường. Giấu được nàng một tháng hay một năm, cũng chẳng giấu được một đời. Nhưng nếu Jiyeon càng hận cô, càng đẩy xa mối quan hệ của hai người, vậy thì khi nhận được tin cô chết, có khi nào sẽ bớt đau đớn hơn một chút?

"Miyoung, sắp đến mùa thu rồi, trời không còn ấm áp nữa. Khăn tớ mua tặng cậu, cậu có ghét tớ thì cũng nên mang theo, cậu chịu lạnh kém như vậy, kiểu gì cũng sẽ ốm sốt một trận. Còn nữa, nghe nói cậu đi Daegu, tớ có sống ở đấy rồi, đồ ăn tuyệt đối không hợp khẩu vị cậu. Nếu có thể thì nên học nấu một vài món, đừng ăn ngoài nhiều quá nữa, cũng đừng ăn mì trứng qua bữa, lúc nào cũng phải mang theo thuốc dạ dày, lần trước đau ngay giữa trận đấu mà vẫn chưa rút kinh nghiệm nữa."

Miyoung nghe thấy đối phương nói một tràng, hít hít mũi, giật lấy điện thoại từ tay Yoona. Mà Jiyeon nghe bên kia động lại tưởng cô chuẩn bị cúp máy, vội vàng nói - "Đừng cúp máy. Có phải cậu đang chê tớ phiền không? Tớ biết cậu đang chê tớ phiền. Tớ biết cậu rất ghét tớ. Nhưng mà cậu sắp đi rồi, tớ cũng không ngại làm một đứa vô duyên phiền phức đeo bám cậu nữa. Dù sao cũng chỉ đeo bám được thêm vài cuộc gọi, sau này cậu đi rồi tớ cũng không thể làm phiền, vậy nên đừng cúp máy."

Giọng của Jiyeon rất run, nhưng lời nói ra lại cố gắng cứng cáp. Miyoung không thể trả lời, nhưng tay áp vào điện thoại đến trắng bệch, giống như áp mạnh hơn có thể nghe thấy tiếng của nàng rõ ràng hơn, cũng có thể lưu giữ chút gì đó trước khi tất cả tan biến.

"Đừng vô cớ nổi giận với bạn học mới, chuyển trường rất khó kết bạn, cậu ôn hòa một chút mới có thể hòa nhập được. Không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng cách cúp tiết chạy ra sông Hàn, ở Daegu còn không có sông Hàn, hơn nữa không có bạn rất cô đơn."

"Sắp lên lớp mười hai rồi, nghe lời cô giáo tử tế điền vào phiếu hướng nghiệp đi. Không phải cậu nói mình muốn làm dancer chuyên nghiệp sao? Đừng chần chừ nữa, không thể pha cà phê cả đời, cậu học cũng đâu có giỏi. Tớ không biết dancer có kiếm được nhiều tiền không, nếu thiếu tớ còn có thể gửi ra cho cậu. Đừng chê tớ không có nhiều tiền, tớ tiết kiệm rất nhiều, vốn là để...mà thôi, tóm lại là tớ có rất nhiều tiền, có thể gửi cho cậu đến tận lúc cậu ra trường cơ."

"Còn nhiều chuyện tớ muốn nói với cậu, còn có cả thứ tớ muốn tặng cho cậu. Nhưng để sau đi, bao giờ gặp mặt tớ sẽ nói cho bằng hết. Đừng nghĩ rằng chỉ có cậu ghét tớ, cậu nghĩ mình tốt lắm sao, cậu nghĩ tớ thì không ghét cậu sao? Tớ có rất nhiều điều để bóc mẽ cậu, đúng thế, hôm đấy gặp tớ chắc chắn sẽ bóc mẽ cậu, để cả sân bay đều biết cậu là người vừa xấu tính, ngu ngốc lại còn đáng ghét. Tớ có rất nhiều thứ muốn nói với cậu."

"Còn có...còn có..."

Jiyeon hít một hơi, lặng lẽ lau nước mắt - "Tớ thích cậu."

"Tớ sao lại ngu ngốc đến mức này chứ, Daah tốt như vậy tớ lại không thích, lại đi thích cậu, thích đến mức khiến cậu căm ghét tớ." - Jiyeon vừa nói vừa cười, Miyoung ở đầu bên này lại run rẩy, giống như bọn họ đang không cùng đối thoại trong một câu chuyện - "Giờ thì tốt rồi, dù cảm giác thế nào cũng là em ấy đã thích người khác, bọn tớ không có lí do gì để ở cạnh nhau nữa, không cần tự lừa mình dối người nữa."

"Sau khi trở về từ Jeju, tớ với Daah sẽ chính thức chia tay, tớ sẽ đến gặp cậu. Tớ đã do dự quá nhiều rồi, vậy nên tớ không muốn bỏ lỡ thêm điều gì nữa. Cậu đi đâu cũng được, đi bao lâu cũng được. Tớ ở đây sẽ cố gắng học hỏi, sau khi ra trường tớ sẽ đến Daegu tìm cậu. Nếu như lúc đấy cậu không yêu ai, tớ sẽ theo đuổi cậu. Tớ của hiện tại chưa đủ tốt, sau này tớ sẽ cố gắng tốt hơn nữa. Cậu có thể căm ghét tớ cả đời, tớ cũng có thể theo đuổi cậu cả đời. Tớ ngu ngốc như vậy, tớ thích cậu, vậy nên tớ có thể ngu ngốc cả đời."

Miyoung cúi gằm mặt, hai mắt ướt sũng. Cô muốn nói với nàng rằng, đừng như vậy nữa, đừng cố chấp nữa. Cho dù nàng có tốt hơn một nghìn lần cũng chẳng thể thay đổi được gì. Đây không phải là lỗi của nàng, bọn họ không thể đến được với nhau không phải lỗi của nàng. Có thể chỉ là ngày hôm nay không nắng không đủ ấm áp, thời gian không đúng, Miyoung thâu góp không đủ may mắn, không thể tiến về phía nàng, nói mình yêu nàng, nói muốn nắm tay nàng.

Và có thể chỉ là, cái sau này mà nàng nói, vốn dĩ không còn tồn tại một Miyoung nữa rồi.

Miyoung thẫn thờ rời khỏi phòng, giữa những tiếng gọi của Jiyeon, Yoona cũng tắt máy. Từ đầu đến cuối đều không nói một lời, Yoona không biết phải nói gì, càng không biết bản thân có thể làm gì. Kể cả có nói cho cô đúng thời điểm lệnh thi hành diễn ra, Miyoung tránh được một lần, có thể tránh được cả đời sao? Huống hồ, nếu như thông tin bị lộ ra từ trước, thi hành thất bại, Park Yoona sẽ là người lãnh hậu quả đầu tiên. Cô không nói, căn bản không thể nói được.

Hóa ra đây là loại tình cảm mà Daah đã nhắc đến. Cảm giác đau đớn không phải của chính mình toát ra từ lồng ngực, chân thực đến khắp người đều tỏa ra nhiệt khí. Tại sao lại phải đau khổ như vậy? Không thể có một kết thúc khác sao, cho cả bốn người bọn họ? Cho dù là cả hai Kim Jiyeon lún sâu vào tổn thương, hay Daah không ngừng nỗ lực, hay Miyoung không ngừng hi sinh, bọn họ không xứng có được một hạnh phúc sao?

Nếu hạnh phúc nhỏ nhoi trên cuộc đời này khó kiếm đến như vậy, ai mới đủ xứng đáng?

Có thể nở hoa ở vực thẳm của nỗi đau, có thể cho đi khi bản thân đã không còn điều gì nữa. Tận cùng của sự hi sinh, chính là hạnh phúc.

Lại một cuộc điện thoại khác vang lên.

Nhưng lần này, là từ điện thoại của Yoona.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro