34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jiyeon tỉnh dậy cũng đã không còn sớm. Nàng nhận ra điều đó vì nắng đã đứng bóng bên ngoài cửa sổ. Trận ốm kéo dài khiến nàng vẫn còn chút dư âm đau nhức nơi nửa đầu. Jiyeon nhanh chóng xỏ dép xuống giường muốn kiếm một ít thức ăn cùng thuốc kháng sinh.

Phòng khách sạn bọn họ thuê chỉ có tủ lạnh cùng ấm đun siêu tốc, không có bếp, muốn ăn cũng chỉ có thể ăn đồ nguội hoặc mì úp, vậy nên điều đầu tiên nàng làm là tìm qua tủ lạnh. Một tuần ở Jeju đều là nằm trên giường, mỗi sáng thức dậy cảnh quen thuộc nhất là Daah đã ra ngoài từ sớm, nhưng em luôn để lại đồ ăn cùng lời nhắn ở tủ lạnh, Jiyeon cảm thấy như vậy cũng đã là rất tốt. Nếu Daah trái lại kè kè ở bên cạnh, bọn họ có khi còn cảm thấy ngượng ngập hơn.

Lúc Jiyeon mở cửa tủ lạnh ra, ở bên trên không dán giấy nhớ như mọi ngày, bên trong số lượng mua về có chút vượt quá so với những hôm khác, giống như là nhồi đầy cả tủ lạnh. Nàng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại đoán không ra, trộm nghĩ ăn xong gọi cho em cũng không muộn.

Điện thoại rung lên mấy cái, Jiyeon vẫn đang đứng chờ mì chín, nhấc máy lên nghe.

[Jiyeon, Daah đâu?]

Jiyeon hơi nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa tai và vai mình, nhấc cốc mì bưng ra ngoài bàn khách - "Ra ngoài rồi, sao thế?"

[Đi từ bao giờ?]

"Sáng nào con bé cũng đi từ sớm, không để ý, có chuyện gì?"

[...Cậu xem trong phòng có giấy tờ hay cái gì để lại hay không, khả năng cao...Daah không còn ở Jeju đâu.]

"Sao cơ?"

Jiyeon vội đặt cốc xuống bàn, trong lòng chấn động, Daah tại sao lại bỏ về trước? Nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được, lại bị giọng nói gấp gáp của Yoona làm rối, rốt cuộc không cẩn thận làm đổ cốc mì ra bàn. Nàng luống cuống rút giấy ra lau, đến khi nhấc bình hoa trên bàn lên để lau nốt, lại thấy trên bên dưới quả thực có một phong thư nhỏ.

Lập tức mở ra xem.

-

Điện thoại của Miyoung đổi đến bài hát thứ tư, nhân viên rốt cuộc cũng gói ghém xong, niềm nở đưa hộp giấy cho cô. Cô nhìn chằm chằm chiếc bánh kem nằm trong hộp, dựa vào màu vàng nhàn nhạt của nó để nhớ đến màu tóc của Jiyeon, cảm thấy rất tương đồng, cuối cùng mỉm cười bước ra khỏi cửa hàng.

Bên ngoài nắng chói chang, có lẽ là ngày nắng nhất kể từ khi mùa thu cập bến. Miyoung không rõ vì sao lại như vậy, từng mảnh từng mảnh ghép của ngày hôm nay đều gợi nhắc đến em ấy, hoặc có lẽ chỉ là cô tự mình không còn khống chế được nữa.

Sau cùng thì cả cô và nàng đều vậy. Miyoung nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, thực ra là không. Jiyeon nghĩ rằng mình đủ sức theo đuổi, thực ra cũng là không. Nhưng giữa việc đủ sức theo đuổi và đủ sức nhìn thấy cô chết đi, Miyoung càng tin rằng nàng sẽ không thể chấp nhận điều thứ hai, vậy nên mới không thể ở lại cùng nàng lâu thêm nữa.

Yoona bảo rằng Miyoung rất kì quặc, thay vì ở trong nhà kéo dài chút thời gian thì lại ra ngoài tự tìm chết. Thật ra vấn đề này rất dễ cô không muốn bố mẹ nhìn thấy cái chết của mình thê thảm thế nào, cũng không muốn nhìn thấy người khác vì cô mà đau khổ. Cô muốn mua một thứ gì đó cho người khác, để lúc chết đi vẫn cảm thấy bản thân không phải vì chính mình, đó là loại phức cảm thanh thản đầy bần tiện của con người. Những thứ này thiên sứ như Yoona sẽ không thể hiểu được, tại sao không thể ở cạnh Jiyeon, tại sao không thể ở cạnh gia đình, vốn dĩ không phải chuyện có thể giải thích bằng lời.

Tội lỗi là một cảm giác rất đáng sợ, cô không muốn người chứng kiến nhiều nhất, cảm thấy mình mang tội nhiều nhất lại phải chịu thêm một cú sốc. Đáng lo hơn cả Jiyeon và gia đình, là Daah. Đáng sợ hơn cả bị người ngoài chì chiết, là chính mình tự hoại. Ở thời khắc hiện tại, cô cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa, dùng chính lòng mình để suy nghĩ, không dằn vặt, không giận dữ, cũng không nuối tiếc. Miyoung phát hiện ra, để Daah rời xa Jiyeon cũng tốt. Ở giữa bọn họ vĩnh viễn tồn tại Miyoung, đến cuối cùng chỉ có thể đau đớn dằn vặt, chia ly phân tách. Chi bằng bắt đầu một cuộc sống mới, mối quan hệ mới, quên đi chuyện cũ, là tốt nhất.

Miyoung thả lỏng mình, ôm lấy hộp bánh kem vào lòng. Giống như một câu thần chú nhỏ, đáy mắt cô ngày càng mờ đi, từng bước từng bước ngày càng mơ hồ. Giống như đi trong một giấc mộng không biết lúc nào sẽ tỉnh, trước khi toàn bộ lí trí sụp đổ, hoặc sinh mệnh này đứt đoạn dưới bàn tay của các sứ giả, trong lòng cô hiện lên Jiyeon của lần đầu tiên gặp mặt, trong cả thế giới này và thế giới ấy, ánh lên sắc nắng của mùa hạ.

Đáy mắt cũng hồng.

"Chị tại sao lại không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân như vậy?"

"Không phải em nói muốn đứng ở trên sao? Chung một hoàn cảnh, nếu như chị vất vả hơn một chút, sau này em sẽ không cần phải quá tranh đoạt."

"Tôi thích dấn thân, thích giành giật, bản tính của tôi không tốt, chuyện này không liên quan đến vất vả hay không."

"Thành tích của em không gọi là giành giật, địa vị của em không gọi là giành giật, công việc này cũng không phải giành giật mà có. Đây đều là nỗ lực chân chính, em muốn lấy lại hạnh phúc, chị cũng muốn chia sẻ hạnh phúc với em. Bởi vì em chưa từng thực sự tranh đấu với ai, nên chị mới muốn chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Thế giới này vốn dĩ không tồn tại loại mong muốn đơn thuần như thế."

"Đừng từ chối thế giới này nữa. Đơn thuần có gì không tốt? Giản dị có gì không tốt? Sau cùng đều là vì mưu cầu hạnh phúc, nhưng chúng ta có nhau, lại không hạnh phúc sao?"

"Chị nói rằng muốn vì tôi mà nỗ lực."

"Chị nói rằng muốn cùng tôi vất vả."

"Đều là chị nói. Tiếp nhận thế giới này, tiếp nhận loại hạnh phúc chỉ chị và tôi mới có. Chị hứa rất nhiều, rất nhiều, tôi phát điên đến đâu mới có thể tin được. Tôi tin rồi, vậy nên chị không được phép chết."

"Xin lỗi, chị làm không được."

"Miyoung, không cần cố gắng thi đậu vào đâu, dù cậu ở đâu thì tớ vẫn sẽ đến mà."

"Cậu không cảm thấy luôn luôn ở cạnh sẽ tốt hơn sao? Có gì tớ cũng có thể giúp một chút."

"Không cần đâu. Tớ tự lo cho mình được. Chúng ta đều có cuộc sống riêng mà, tớ sẽ đương đầu với những vấn đề của tớ, và cậu cũng chỉ cần làm tốt những việc của cậu. Tớ muốn chúng ta chỉ gặp nhau khi tất cả những thứ kia đều ở lại sao lưng."

"Miyoung, sau này nếu chúng ta đều không ở đây, vậy lời hứa đi Jeju, còn tính không?"

"Nếu vẫn có thể gặp lại, thì vẫn tính."

"Bao giờ cũng được?"

"Đúng. Bao giờ cũng được. Chỉ cần là chúng ta."

"Tớ vẫn muốn cùng cậu đi Jeju."

"Cho dù cậu nói rằng mối quan hệ của chúng ta là giả, nhưng tớ đã quen rồi. Tất cả những trải nghiệm tốt đẹp sau này, nếu không phải cùng cậu trải qua, tớ sẽ không thể chịu được."

"Bởi vì tớ thích cậu. Miyoung, tớ thích cậu."

Jiyeon của thế giới kia yêu cô, Jiyeon của thế giới này đơn thuần thích cô. Không phải thương cảm, không phải đồng cảm, mà là loại tình cảm đơn thuần nhất vun vén từ những rung động ban đầu. Dùng ánh mắt ấm áp nhất sưởi ấm những sợ hãi, những giá băng trong tâm hồn của cô. Không có sợ hãi, không có chùn bước, mạnh mẽ đi đến bên cạnh nàng.

Tựa như nắng ban mai chưa bao giờ vụt tắt.

Nắng ban mai của nàng, trả lại cho nàng.

"Miyoung!"

Và khi Miyoung choàng mở mắt, nắng xô lại vào nhau, ướm trên thân hình mang đầy tội lỗi, giống như đôi cánh nhỏ phủi sạch hồng trần, mạnh mẽ cất lên thiên đàng. Tiếng xe cộ va chạm nối dài, phía trước của cô chuyển vàng sang đỏ, thế giới tối sầm lại, và người rời đi không phải là Miyoung.

Trả lại cho nàng, Daah mỉm cười, ngã xuống.

Trả lại cho nàng.

"Gửi Jiyeon,

Em đã nghĩ rằng mình sẽ rời đi trong im lặng và tự đương đầu với mọi thứ. Nhưng sau cùng, với những gì em và cô ấy đã làm với chị, em nghĩ rằng mình nên nhắn nhủ với chị một vài lời.

Sẽ không có một thời khắc nào, không gian nào mà Miyoung không còn yêu chị. Chưa từng và sẽ không. Tình cảm của hai người khiến em ghen tị đến mức không thể không mỉm cười, mỉm cười vì mình không thể chen vào dù chỉ một kẽ hở, mỉm cười vì bản thân từ đầu đã thua đến thảm hại.

Nhưng em bằng lòng với kết quả này. Em bằng lòng đã đưa cô ấy đến gặp chị, bù đắp một phần nào những gì em đã làm với cô ấy. Nếu có một mong muốn, em hi vọng sau này chị sẽ không bao giờ hỏi lại những điều đã xảy ra. Chỉ cần biết, cô ấy và em đều đã làm những gì chúng em cho là tốt nhất cho chị. Và chúng em đã nỗ lực hết sức.

Em đối với chị có rất nhiều ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ sự dũng cảm của chị, ngưỡng mộ sự đơn thuần của chị. Ngưỡng mộ chị có thể theo đuổi tình cảm của mình, không dằn vặt, không nuối tiếc. Không bỏ lỡ như em của hiện tại.

Ngày sau, hai người nhất định phải hạnh phúc. Không còn bất đồng, không còn hi sinh, không còn phải tự đương đầu một mình, không phải chống lại vận mệnh. Hai người sẽ cùng nhau đi thật dài lâu, sống cuộc đời mà hai người mong muốn. Giản dị cũng được, rực rỡ cũng được, sẽ không có một ai có thể xen giữa hai người nữa.

Nhất định, phải cùng nhau hạnh phúc."

Jiyeon không biết tại sao đối phương lại nói những lời này, càng không biết chúng biểu thị cho điều gì. Nàng cũng không biết bước ra khỏi khách sạn này ngày hôm nay, trở về Seoul có thể gặp lại Miyoung hay không. Thế nhưng, Jiyeon chỉ cảm thấy rằng, giữa những hàng chữ nguệch ngoạc lấm lem ấy, thấy được đôi mắt sáng bừng của đứa trẻ ngày nào, dường như sẽ rất lâu sau mới có thể gặp lại.

Trong khoảnh khắc lại lặng lẽ lau nước mắt.

"Em không thể làm thế này được."

Miyoung run rẩy nâng đầu của Daah lên, chiếc bánh lúc nãy cầm trong tay rơi nát dây đầy lên hai người, lẫn lộn với màu đỏ của máu. Daah hiện tại đến thở cũng không thở mạnh nổi, nằm co quắp trên nền đất, giống như chỉ cần thổi một cái sẽ tan thành tro bụi.

"Cho dù em có làm gì đi nữa, chị vẫn phải chết. Tại sao lại làm như thế này?"

Đứa trẻ trong lòng cô, suốt cả tuổi thơ đã ngã xuống không biết bao nhiêu lần. Nhưng cô chưa từng đỡ hụt, cũng chưa từng để em chắn phía trước mình. Miyoung không bảo vệ được chính đứa em mà mình trân quý nhất.

Daah hơi mất nhận thức, nhìn phía bên trên chỉ thấy nước mắt đối phương liên tục trào ra, không cảm nhận được cô đang nói gì. Em hơi mỉm cười, mấp máy môi.

"Chị sẽ không chết."

Giống như lời nguyền của mụ phụ thủy độc ác, nếu như có một ai đó sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì cô, sẵn sàng thay thế cho cô biến mất ở tất cả thế giới. Cô sẽ sống.

"Chị sẽ sống." - Em mỉm cười - "Vì chị có cô ấy đang chờ chị."

Tha thứ cho em, cho tất cả sự ích kỷ cuối cùng này của em. Xóa đi cảm giác tội lỗi của bản thân bằng cách đè nặng tội lỗi lên vai cô, xóa đi sự tồn tại của bản thân để lưu giữ kí ức trong lòng tất cả bọn họ. Đó vẫn luôn là trăn trở không ngừng của em khi nhìn xuống từ trên sân thượng của trường học.

Làm thế nào để sự tồn tại của bản thân có ý nghĩa trong lòng của những người cậu yêu quý?

Làm thế nào để giữ lại chút uy nghiêm cuối cùng?

Jang Daah nhìn thấy Park Yoona xuất hiện từ phía xa, mỉm cười đắng ngắt - "Chị có trở về thế giới kia không?"

"Sẽ." - Yoona trả lời.

"Vậy nói với cô ấy, tôi ở thế giới này sống rất tốt."

Cô ấy nhất định sẽ hỏi, cô ấy dù biết em không chọn mình vẫn sẽ để tâm em sống ra sao. Cô ấy tỏ ra không đau, kì thực trong lòng sẽ luôn luôn tự vấn. Cô ấy tỏ ra hận, trong lòng vẫn còn rất nhiều xót thương. Cô ấy, nằm trong lớp vỏ bọc gai góc nhất, cằn cỗi nhất, giữ lấy trái tim dịu dàng nhất thế gian này.

"Nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy."

Jang Daah tuổi mười lăm, ngồi lặng lẽ một mình trong sân vườn buổi chiều muộn. Bóng dáng đối phương bước ra từ cửa sau đổ bóng dưới ánh mắt trời, đôi mắt tĩnh lặng, trong tĩnh lặng ấy nhìn thấy cô độc, lạnh lẽo, cùng với một chút rực rỡ của mùa hạ.

Daah yêu nàng,

quá khứ, hiện tại, tương lai, đều yêu nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro