35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Yoojung cuối cùng cũng quyết định xuất viện.

Kể từ sau cái chết của Daah ở thế giới song song, cô cuối cùng cũng trở về nơi mình đáng ra nên ở. Seung không hỏi một lời nào, lầm lũi đi lại trong bệnh viện, sáng ở một nơi, đêm ở một nơi, giống như muốn gian lận nốt chút sức lực cuối cùng của bản thân để tiêu tốn vào hai nguồn tình cảm.

Yoojung phát hiện ra mình không thể trốn tránh nữa, nên quyết định về nhà.

Thế giới trong bệnh viện kéo dài hơn một tháng, với những câu chuyện nhàm chán lặp lại về trường lớp, tình hình gia đình và vài thứ khác. Thỉnh thoảng, cô vẫn cố mơ – điều khiến cô cảm thấy có lỗi với Seung vô cùng – nhưng giấc mơ đấy không còn xuất hiện trở lại nữa. Giống như tất cả những hạnh phúc, phẫn hận, đau đớn cùng khắc sâu kia vĩnh viễn nằm lại trong một góc tối tăm nào đó của tâm hồn Yoojung.

Sau khi trở về, cô quyết định sẽ đi học lại sớm một chút, lao vào bài vở cùng câu lạc bộ sẽ khiến những kí ức kia nguôi ngoai đi phần nào. Không phải là đau đớn, mà là ngứa ngáy. Muốn nhìn thấy lại, lại không thể thấy nữa. Muốn quay trở lại, lại không thể quay về nữa. Tất cả đã kết thúc, giống như nó chưa bao giờ thực sự bắt đầu.

Edomal đón mừng tân chủ tịch trong vội vã. Hàng ngàn công văn đổ xuống, các sự kiện chồng chéo lên nhau đến mức bài lên ở trên page cũng thấy rõ bọn họ đang hỗn loạn đến mức nào. Seohyun trở thành trưởng ban diễn tiếp theo của SAT sau thành công của vở kịch mùa hè – dù rằng điều đó chẳng thế cứu vãn tình thế đầy bấp bênh của ban hiện tại, mà AMO Ent cũng chật vật tìm người thay thế.

Vì Jiyeon, đơn phương từ chức tất cả rồi.

-

Mỗi một lần tỉnh dậy, Kim Jiyeon đều có cảm giác mơ hồ, giống như bản thân vẫn còn đang trong mộng.

Có rất nhiều kí ức vụt qua, Jiyeon lại ngồi cẩn thận sửa chữa từng thứ một, nhưng sửa một chút lại vỡ ra, vỡ ra, cuối cùng từng kí ức đều biến mất.

Dạo gần đây nàng không đến trường.

Jiyeon vẫn làm đầy đủ bài tập và kiểm tra lấy điểm, nhưng bạn bè của nàng lo rằng nếu điểm danh thiếu quá nhiều buổi học, nàng sẽ bị lưu ban. Jiyeon liền vờ như mắt mù tai điếc, nói đến đâu nàng làm ngơ đến đấy, bọn họ đều lần lượt bỏ cuộc rồi.

Daniel khuyên bảo nàng không được, hăm dọa cũng không được, rốt cuộc chịu thua, ngày ngày đi sớm về khuya không chịu nhìn mặt nàng lấy một lần. Mà Choi Seung thấy nàng không còn túc trực ở bệnh viện cũng mấy bận qua căn hộ nói chuyện phải quấy, thế nhưng Jiyeon cái gì cũng không chịu nghe, cứ thế trở thành kiểu thiếu niên ngông cuồng cảm tính mà bản thân chưa từng thân thuộc. Nhất định không đến trường, không đến bệnh viện, không đối diện.

Nhất định không nhìn bọn họ rút ống thở.

Nỗi giày vò này thực sự rất lớn. Một năm trước nàng từng chút một nhìn thấy Miyoung chết đi, cũng chính là từ từ đi vào mê man, không bao giờ tỉnh lại, chỉ có thể đau đớn trút hơi thở cuối cùng. Mọi người nói rằng nàng không tỉnh táo, thực sự lí trí nhất vẫn cứ là Jiyeon, không muốn chính mình hứng chịu thêm một lần nữa, ngày sau trong đầu lại ngập tràn suy nghĩ muốn nhảy xuống.

Jiyeon hay Yoojung đều là cùng một kiểu người. Bọn họ để ý cảm nhận của chính mình đầu tiên, sẽ không cho phép mình gục ngã, từ đó triệt đi tất cả đường lối khiến chính mình gục ngã. Không nhìn thấy tâm không đau, không chứng kiến lòng không rạn. Sức sống dai dẳng đến tàn bạo của nàng đâm lên từ tất cả những bi kịch, vững vàng tồn tại, vững vàng vứt đi những giá trị ban đầu. Chỉ cần tồn tại, tàn nhẫn với đối phương, tàn nhẫn với chính mình, đều có thể làm ra được.

Nói dối.

Không nhìn thấy đúng là không đau. Những không phải là để bước tiếp, mà chỉ đơn giản là không thể chịu được. Đau đến xé nát cả tim phổi.

Nàng không đi hát nữa, mỗi một ngày đến đó đều uống rất nhiều, uống đến rạng sáng, đến khi Seung phải phóng xe đến lôi về, đến khi Daniel phải chạy vào dọa nạt một phen. Giữa những từ ngữ bập bùng của bọn họ, nàng thực sự cái gì cũng không nghe cả, chỉ nhìn thấy em, ở một góc tối nào đó lặng lẽ lẩn khuất đi, biến mất khỏi tầm mắt.

Em nói cái gì?

Nói nàng 'dũng cảm'.

Từ này rất quen, nhiều ngày qua bọn họ đều nói thế. Bọn họ nói nàng thay đổi, không đủ vững vàng, không đủ mạnh mẽ nữa. Thế nào là mạnh mẽ? Nhìn người yêu của mình chết đi, vượt qua được một lần, tức là sẽ vượt qua được thêm lần nữa sao?

Nàng là sắt, hay là thép?

Tại sao đều dựa vào những gì bọn họ nghĩ rằng mình hiểu về nàng, để gán cho nàng những trách nhiệm nàng không thể kham nổi?

Bọn họ hiểu nàng không? Miyoung hiểu không? Daah hiểu không?

Nếu hiểu, tại sao từng người từng người đều rời bỏ nàng đi như vậy?

Kim Jiyeon không đọc thư. Cái gì ở đâu vẫn sẽ ở nguyên chỗ đấy. Nàng không đụng vào một thứ gì của Jang Daah, không gặp em, không nhìn em dù chỉ một lần. Jiyeon không chấp nhận hiện thực này, nàng chỉ chấp nhận Daah nguyên vẹn trở về gặp nàng như lần đầu thôi.

Nhưng lần đầu là lần nào?

Liệu có phải cái lần nhìn thấy em tỏ tình với mình, trong lòng ngập tràn ghê tởm, bởi vì nhớ lại Miyoung đã chết dưới tay đứa em này như thế nào, nên mới đang tâm dùng mọi cách để hủy hoại?

Liệu có phải cái lần nhìn thấy em đứng trên sân thượng muốn ngã xuống, trong lòng dậy lên ham muốn cùng em sống chết, đưa em đến cùng nhau dập đầu tạ lỗi trước người kia, không cho em một con đường lùi bước, càng không cho em một con đường thay đổi?

Liệu có phải cái lần chạy vào sân sau từ bên ngoài, trong lòng chỉ đợi một người, nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ ngồi trên chiếc xe lăn lại không nhịn được mỉm cười một cái, trong lòng tràn đầy thương hại?

Lần đầu gặp mặt của bọn họ, vốn dĩ đã bao giờ nguyên vẹn hay chưa?

Kim Jiyeon không dám đối diện, hèn nhát đến mức không đối diện được nữa. Mỗi ngày đều nằm mộng thấy từng kí ức tồi tệ của bọn họ, nàng muốn ở trong gang tấc sửa chữa lại từng thứ một. Những lời không tốt đối với em ấy sẽ chỉnh nhẹ nhàng đi, những ánh mắt lạnh lẽo nhìn em ấy sẽ chỉnh cho dịu dàng hơn một chút. Kim Jiyeon như người điên, mỗi ngày mỗi ngày đều lặp lại công việc vô nghĩa ấy, cho dù thừa hiểu tất cả đều không cứu vãn được nữa rồi.

Là nàng quá tự mãn vào tình cảm của Daah dành cho mình. Dựa vào đó mà thản nhiên chà đạp, dựa vào đó mà không ngừng phủ nhận, tình cảm của em ấy là điều gì đó có thể từ bỏ được, sẵn sàng từ bỏ. Giống như cách Daah hiện tại sẵn sàng từ bỏ nàng để đi tới thế giới khác.

Nếu như trước đây giữa bọn họ có nhiều kí ức tốt đẹp hơn một chút, liệu Daah có chọn thế giới có nàng thay vì thế giới khác hay không?

Jiyeon không biết, bởi vì không biết nên mới muốn hỏi một lần. Muốn đến tìm em, muốn bảo em tỉnh dậy, nói cho nàng nghe, được không?

Không thể được. Bởi vì nàng, đã phá hủy em rồi.

Kim Jiyeon không sẵn sàng đón nhận một thế giới không có Daah.

Nàng từ nhỏ đều là tự biết mình không có nhiều như người khác, vậy nên càng nỗ lực lấy về. Có được một Miyoung đều cố chấp giữ lấy, cực đoan với tất cả những mầm mống chia tách hai người bọn họ, khắc nghiệt với cả chính bản thân mình. Không còn Miyoung liền nỗ lực tồn tại, leo lên đến những vị trí cao nhất của trường cấp ba, sau này là đại học, rồi đi làm, giữ một Choi Seung khả năng bằng trời ở bên mình, tưởng rằng như vậy sẽ có thể kiếm lại chút ít cảm giác an toàn đã mất đi ngày nào.

Hiện tại thì sao?

Tiếp tục leo lên, tiếp tục cô độc, tiếp tục lừa mình dối người về loại an toàn mà mình đang nắm giữ?

Thực ra lúc nào mới là tỉnh, lúc nào mới là mơ? Tỉnh táo nhất là nàng của quá khứ, hay nàng của hiện tại?

Jiyeon tỉnh lại rồi, có uống thêm bao nhiêu cũng không say nổi nữa.

Trong giấc mộng của nàng, Daah ở rất gần, nếu như không ngủ được, không mơ được, uống một viên liền gặp lại em một lần. Nếu như uống tất cả, liệu có thể nào ở bên cạnh em mãi mãi?

Nhất định sau này sẽ không tàn nhẫn như vậy nữa. Nhất định sẽ dùng tất cả nhiệt thành, trân trọng, nỗ lực yêu em. Kim Jiyeon tự hứa với mình như vậy, hứa với Daah như vậy. Cùng với, đổ ra rất nhiều viên thuốc trong lọ. Jiyeon run rẩy cầm trong tay rất nhiều thuốc, ngẩn ngơ mỉm cười, cười đến hai hốc mắt đều chảy tràn là nước, sau đó đưa lên miệng.

Vừa vặn, Yoojung cùng Seung bước vào.

Sự tình sau đó tương đối lộn xộn, Jiyeon bị Seung ghìm chặt xuống đất không ngừng gào khóc, dùng hết sức lực muốn giãy ra tìm thuốc nhưng giãy không được, chỉ có thể bất lực nằm trên đất. Hoa cùng cặp lồng bọn họ mang đến cho nàng rơi tan tành dưới đất, Jiyeon níu lấy một mảnh sành, không ngừng siết chặt nó đến khi máu chảy đầm đìa, chảy xuống rồi mới có chút cảm giác thanh tỉnh, không ngừng rơi nước mắt. Yoojung lập tức rút mảnh sành khỏi tay nàng.

"Em không được mất tỉnh táo. Em quên mất mình là ai rồi sao? Em phải sống, vì em là Jiyeon, vì em không được phép để chúng đánh bại mình. Em phải sống, em hiểu không?"

Lời nói của Seung nghe thế nào cũng không đủ thuyết phục, cô chỉ đơn giản đang bao vây một con mồi, một chút khả năng trấn an vụng về nhất cũng không có. Cô còn hoảng loạn hơn cả nàng. Kim Jiyeon cúi gằm mặt, đầu tóc rối bời, tóc mái vì nước mắt mà bết lại hai bên thái dương. Lần đầu tiên nàng thực sự biểu lộ bộ dạng điên cuồng như thế trước mặt người khác, cũng là lần đầu tiên rũ bỏ tất cả dũng cảm, thực sự muốn chết.

Sau đó lại đột nhiên mỉm cười.

"Dựa vào đâu?" - Nàng gằn giọng - "Dựa vào đâu chứ? Tôi không cha không mẹ, ngay cả người mình yêu cũng không còn. Tôi dựa vào đâu phải tiếp tục sống? Mấy người có hiểu không? Mấy người nếu không còn thứ này vẫn còn thứ khác, tôi thì có gì?

Tôi phải dựa vào đâu để tiếp tục sống?"

Cảm xúc giống như nham thạch, từng đợt từng đợt phun trào, sau đó dần dần nguội đi, lạnh ngắt. Jiyeon nằm trên nền đất, cười đến khóe môi đều sắp đau đớn rách toạc. Seung thực sự hoảng sợ, cô cố gắng áp chế Jiyeon, đồng thời gọi điện cho Daniel, mà đối phương xem chừng cũng không tỉnh táo hơn là bao. Cả hai người hoảng loạn đối mặt với Kim Jiyeon điên điên dở dở, phương án tốt nhất cũng chỉ có gọi đến bệnh viện. Thế nhưng lại bị Yoojung đẩy ra.

"Dựa vào Daah yêu chị nhiều như thế nào."

Trong khoảnh khắc, Seung thực sự đã nghĩ rằng em gái mình khỏi bệnh chưa lâu, hiện tại cũng bị sự điên cuồng của Jiyeon ảnh hưởng. Cô đẩy ngã Seung, siết lấy cổ áo của Jiyeon ghìm xuống, nước mắt tràn ra, điên cuồng quát lên.

"Chị không hiểu! Cậu ấy bị chị dồn đến đường cùng tự sát, vậy mà vào đến thế giới song song gặp lại vẫn một mực yêu chị. Chỉ cần là chị, cho dù làm những chuyện cậu ấy chưa từng làm, trở thành con người mà cậu ấy vốn không phải, cậu ấy cũng bằng lòng. Cậu ấy sẵn sàng trưởng thành nhanh hơn tốc độ mà cậu ấy chịu đựng nổi, chỉ để bảo vệ chị, một mình chị!"

Jiyeon ngơ ngác nhìn, không rõ nghe được chữ nào mất chữ nào, nói càng nhiều nàng càng ngơ ngẩn, nhưng Yoojung không quản được nhiều đến thế. Cô thở hắt, khẽ nhếch môi.

"Trên đời này tôi ghét nhất là Kim Jiyeon, thế nhưng chị ở thế giới bên kia vẫn còn tốt đẹp hơn ở đây gấp trăm lần. Cho dù không yêu, chị ta cũng chưa từng dùng những tình cảm méo mó, xấu xí của mình để hành hạ Daah. Chị ta cũng chưa từng thấp kém đến mức đòi hỏi người khác chịu chung nỗi đau với mình."

"Thế nhưng cậu ấy vẫn chọn chị."

Yoojung thả tay ra, bật khóc.

"K-Không phải...em ấy trở về bên kia sao...?"

Yoojung lắc đầu.

"Cậu ấy chết rồi."

Thế giới của Jiyeon sụp đổ trong chốc lát.

"Trở về thế giới bên kia là nói dối, cậu ấy không yêu Jiyeon kia, càng không muốn tiếp tục lặp lại sai lầm ở thế giới này, cuối cùng từ bỏ mạng sống của mình để Miyoung được tiếp tục tồn tại ở thế giới song song."

"Cậu ấy không muốn chị dằn vặt, cậu ấy biết chị sẽ cảm thấy thế nào, muốn chúng tôi nói rằng cậu ấy vẫn ổn, sống rất tốt, đã bạc bẽo từ bỏ chị. Cậu ấy chưa từng từ bỏ chị. Cho đến cuối cùng, chị vẫn là tín ngưỡng duy nhất mà cậu ấy theo đuổi."

Jiyeon cúi gập người, càng nghe tai càng ù đi, càng nghe càng cảm giác như hàng vạn cây kim đâm vào người. Tại sao lại như thế? Tại sao nhất định phải làm như thế? Nàng dựa vào suy nghĩ em đã từ bỏ mình để giữ lại chút kiêu hãnh tồn tại đến bây giờ, hiện tại, phải làm như thế nào đây?

Daah, em đâu rồi?

"Cậu ấy đơn thuần như vậy, từ tế như vậy, tử tế đến mức ngớ ngẩn. Ngay cả khi chết đi, điều cậu ấy thực sự để tâm là Miyoung đã được hạnh phúc, nhưng chị vẫn còn phải đau khổ. Vậy nên, vậy nên..."

Yoojung cúi đầu, gạt nước mắt - "Hãy đến gặp cậu ấy đi, nói rằng chị ổn, mạnh mẽ sống tiếp, cậu ấy mới có thể thanh thản rời đi."

Lần này đi, sẽ không còn gặp lại được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro