6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật phải khâm phục Kim Jiyeon tiên tri đỉnh cao, nếu trong đống luật để tham gia buổi diễn không có 'mang theo thẻ học sinh', Daah ngày hôm nay có một trăm cái mồm cũng không bênh nàng nổi.

"Chuyện Jiyeon bắt nạt tôi thật hoang đường. Chúng tôi thậm chí còn đang trong một mối quan hệ vô cùng tốt đẹp."

Daah đứng trước hơn một trăm bạn học nói dối không chớp mắt, căn bản ai cũng biết em đang bao biện, nhưng lại chẳng thể vạch trần. Ai lại muốn làm hỏng việc tốt của Kim Jiyeon? Nếu như con khùng Jang Daah đã không có ý kiến gì lại còn đi bảo vệ ngược lại người từng bắt nạt mình, bọn họ cũng chẳng có lí gì để xen vào cả.

"Có thật không?" - Người đàn ông kia vẫn không hết hoài nghi - "Không loại trừ khả năng Kim Jiyeon uy hiếp cô để đạt được mục đích. Đừng che giấu nữa, cô có thể nói sự thật mà."

"Hả?" - Daah thật sự muốn xông xuống đấm cho ông ta một trận, đến mức này rồi còn không chịu nhả tiền tài trợ ra cho Jiyeon, đúng là con cáo già. Chắc có người không ưa gì nàng đã cố tình liên lạc với công ty này để dìm cả Jiyeon lẫn Edomal xuống, nếu như Daah không ở đây thì cả buổi diễn này coi như vô nghĩa rồi.

"Thôi được rồi. Ông muốn lời thật lòng chứ gì?" - Em thở dài, quay sang đối diện với Jiyeon, lúc này vẫn chưa thôi ngơ ngác - "Nhìn cho kỹ đây."

Sau đó, lấy hai tay nâng gương mặt vẫn đang cứng đờ vì sốc của nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Đáng kinh ngạc chính là, thứ em nhìn thấy tiếp theo không phải gương mặt đần thối ngơ ngác của hai trăm khách mời, cũng chẳng phải vẻ bàng hoàng của Jiyeon, mà chính là tiệm đồ handmade của Park Yoona, mười giờ sáng, với Kim Jiyeon tràn đầy vui vẻ vừa buông môi của Daah ra.

"Giờ thì đưa chiếc vòng cho tớ."

Daah choáng váng mất ba mươi giây mới có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Là giấc mơ đấy.

Em vừa ngạc nhiên vừa không khỏi lo lắng, không phải đó chỉ là giấc mơ sao? Tại sao ngay trong lúc đang tỉnh táo cũng có thể mơ được? Lẽ nào đây là một thế giới khác? Không được, em phải nhanh chóng trở về, chuyện của Jiyeon vẫn chưa giải quyết xong, không chừng người đàn ông kia sẽ lại tiếp tục làm khó cô ấy

"Em đang nghĩ cái gì thế, Daah?"

Daah giật mình ngước lên, phát hiện khuôn mặt phóng đại của Jiyeon đang chằm chằm nhìn mình, khoảng cách ước chừng chưa đến ba mươi xăng ti mét, liền theo phản xạ lùi lại. Jiyeon nhìn thấy bộ dạng có chút ngốc nghếch của em thì bật cười - "Xin lỗi nha, để chị mang cho em lọ tẩy da chết môi, đảm bảo tẩy hết kí ức vừa rồi của em đi."

Sau đó liền nắm lấy tay em- "Giờ thì, đi về nào."

Daah tất nhiên không thể bắt kịp tốc độ của nàng, ngơ ngác vài giây đã bị kéo ra khỏi cửa hàng, tất cả những gì sót lại trong đầu em cuối cùng chỉ là ánh mắt không rõ tâm trạng của Park Yoona lặng lẽ nhìn theo, gần như nhìn thấu tất cả tâm trí em.

Tự tóm tắt lại một chút, những chuyện nằm trong 'giấc mơ' của hai tháng trước Daah gần như đã quên hết. Những gì em còn nhớ chỉ là mình trong đó đã quay lại thời điểm ngày đầu nhập học, tức là gần như lần đầu tiên em và Jiyeon chính thức gặp nhau. Nói như vậy bởi vì trước đó, theo lời kể của Jiyeon, bọn họ thỉnh thoảng cũng gặp nhau khi nàng qua nhà đi chơi với Miyoung, nhưng do sinh hoạt không tương đồng lại khác trường nên chưa từng thực sự nói chuyện.

Ngày hôm đó em lên cấp ba, chính là vào cùng trường mà nàng và Miyoung đang theo học. Trong giấc mơ, em và Jiyeon trốn ra khỏi trường, chạy đến một tiệm đồ handmade mua một chiếc vòng, rồi bị cưỡng ép hôn nhau. Sau đó giấc mơ liền kết thúc. Hiện tại, chính là dựa trên kết thúc đó mà tiếp tục khai triển.

Daah cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt lại càng phát hiện đây không phải đường đến trường - "Chúng ta-"

"Đang về nhà em đấy." - Jiyeon cười toe - "Lẽ nào em không nhớ sao?"

"Nhớ cái gì ạ?"

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Daah, nàng bày ra vẻ tức giận đập vai em một cái - "Cái đứa nhóc vô tâm này."

Sau đó nhận ra em thật sự chẳng có vẻ gì sẽ nhớ ra ngày hôm nay, Jiyeon thở dài, nói - "Thôi được rồi, coi như là một bất ngờ với cả em đi, nhưng mà em vẫn phải giúp chị đấy nhé. Coi như quà này quà chung, đỡ cho em một khoản."

Daah còn chưa kịp hiểu người kia đang nói gì, xe buýt đã dừng lại trước cổng nhà họ. Lúc đầu Daah còn tưởng nàng có chìa khóa sơ cua, hóa ra Jiyeon thực sự không có, đó là lý do nàng kéo mình đi sao? Để mượn chìa khóa của em vào nhà tạo cái gì đó 'bất ngờ'?

Nhưng mà thực sự cậu không có thời gian để nghĩ. Ở bên Kim Jiyeon của đời thực, cảm giác nàng phát ra luôn luôn là thong thả nhẹ nhàng, thậm chí tạo ra một chút ảo giác rằng thời gian đang trôi chậm, khiến Daah vừa thích thú hưởng thụ vừa sợ hãi đối mặt. Ngược lại, ở bên Kim Jiyeon của giấc mơ này, nàng chạy nhanh còn hơn báo đốm, thoắt một cái đã chuyển sang việc này, thoắt một cái đã chuyển sang việc kia, khiến Daah thực sự theo không kịp, chứ đừng nói là tư duy suy luận như một người bình thường.

Bước vào nhà, Jiyeon thuần thục bật đèn rồi đặt chiếc túi đựng vòng xuống bàn, sau đó xắn tay áo kéo từ trong gầm bàn ở tít gần tủ ra một đống đồ lỉnh kỉnh. Tiếp theo, nàng nhanh chóng chạy ra sau vườn lấy một cái thang, rồi bắt đầu công cuộc treo dải giấy trang trí lên hai đầu của phòng khách.

"Nhóc, em lấy trong cặp xách của chị ra mấy tấm ảnh để chị treo lên nhé." - Jiyeon gấp gáp nói - "Nhanh lên, bánh sắp giao đến rồi."

Daah vội vàng vâng dạ, lục trong chiếc cặp đầy họa tiết của nàng ra một xấp ảnh dày cộp, vẫn không chịu hiểu vấn đề liền ngó vào trong một chút.

Là ảnh của Miyoung.

Hầu hết là ảnh của một mình Miyoung, nhưng cũng có rất nhiều ảnh cùng với Jiyeon, hoặc ảnh gia đình. Jiyeon ngồi trên thang cao treo đồ trang trí, nhìn thấy vẻ mặt bần thần của Daah liền vui vẻ nói - "Đẹp đúng không? Chị khó khăn lắm mới xin bác gái cho in hết ảnh từ hồi bé của cậu ấy in ra đấy. Cưng nhờ? Miyoung hồi đó có một mẩu xíu xiu à."

Nàng mải nói luyên thuyên khiến cầu thang bị rung, lúc nhận ra đã ngã xuống một bên. Daah bắt kịp khoảnh khắc đấy liền lao ra đỡ cả nàng lẫn thang, chỉ cảm thấy cánh tay của mình nhói lên một cái, Kim Jiyeon đã ở trong lòng.

Ngơ ngác sợ hãi một lúc, đối phương cuối cùng lại cười toe - "Chị đoảng quá. Thôi Daah treo hộ chị nhé, để chị gọi điện xem Miyoung đã tan chưa."

Daah máy móc gật đầu, im lặng cầm lấy xấp ảnh treo lên.

Thì ra là vậy, Jiyeon ở thế giới này, nhìn bằng con mắt nào cũng biết là vô cùng thích Miyoung. Daah lúc đầu còn ảo tưởng rằng mình sẽ có một kết cục tốt đẹp với nàng ở nơi này, từng không muốn tỉnh dậy. Nhưng quả nhiên, cho dù ở thế giới nào, Jiyeon cũng không dành cho em.

"Miyoung, cậu tan chưa? Ố học bổng hả? Thế ở lại nhận đi, cái đồ con nhà người ta, giỏi chết đi được. Nhớ khao chị em đấy, cái gì cơ, đem mua giày hết không cho tớ miếng nào á?"

Ở bên này, Jiyeon vui vẻ trò chuyện với chị gái mình, Daah ngược lại không thể ngăn cảm giác cay đắng trào ra từ cổ họng. Chẳng thà ở thế giới thật, Kim Jiyeon lạnh nhạt với em, cũng có người yêu, nhưng ít nhất trước mặt em nàng chưa từng hạnh phúc như vậy bên cạnh bất kỳ ai. Sự thật đó khiến Daah sinh ra một loại ảo vọng, rằng bản thân có cơ hội, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa.

Còn ở đây, em có gì? Danh nghĩa em gái của người mà nàng yêu thương nhất, còn có thể đau đớn hơn không?

Jiyeon nghe thêm một cuộc gọi nữa, sau đó vui vẻ ra nhận hàng. Là một chiếc bánh sinh nhật lớn cùng lời chúc đến Miyoung, người giao bánh còn mang theo rất nhiều bóng bay, có lẽ là nàng đặt thêm. Mấy con chữ 'Chúc mừng sinh nhật Miyoung' lọt vào mắt Daah, lập tức trở thành từng nhát dao găm.

Hóa ra là như vậy, loại thực tại duy nhất mà Jiyeon có thể mỉm cười với em, chính là bởi em là em gái người mà cô ấy yêu. Nếu không có loại danh nghĩa đó, mối quan hệ của Daah cùng nàng vĩnh viễn chỉ dừng lại ở hai người học chung một trường, chẳng hơn chẳng kém.

Nghĩ đến ánh mắt cùng nụ cười đơn thuần của nàng, tất cả hóa ra đều không dành cho mình, Daah thực sự cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, ngờ nghệch đi lại giày.

"Em xin lỗi, em có việc bận đột xuất. Chúc mừng Miyoung hộ em."

Sau đó liền không kiêng dè chạy ra ngoài.

Daah đi được một đoạn xa, đoán chắc nàng sẽ không bắt gặp mình mới ngồi thụp xuống, thở dốc. Em đang nghĩ cái gì thế này? Đây không phải điều bản thân mong muốn sao? Được ở cạnh nàng, với bất kỳ danh nghĩa gì, chỉ cần được nàng chấp nhận, em sẽ lập tức hài lòng. Daah của hiện tại, có phải quá tham lam rồi không?

Thế nhưng nói đến mức nào, Daah vẫn cảm thấy ở thế giới thực, dễ sống hơn. Nếu để em phải chứng kiến người mình thương ngày ngày cùng chị gái mình trải qua đoạn tình cảm đầy hạnh phúc, Daah cho dù có móc cả trái tim của mình ra cũng không thể nói được một lời chúc phúc thật lòng.

Thế giới này, em không muốn ở đây. Thực sự không muốn ở đây. Em phải trở về, phải trở về ngay lập tức-

"Muốn về sao? Con đường ở đó, sao không nắm lấy?"

Daah giật mình quay đầu. Khuất dưới ánh mặt trời, Park Yoona thong thả nhìn em, nhẹ nhàng buông ra mấy chữ.

"Chẳng nhẽ cô vẫn chưa nghiệm ra cách vận hành của trò chơi này sao? Mỗi lần cô hôn Jiyeon, sẽ giao hoán giữa hai thế giới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro