8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Yoojung là một học sinh được tính là nổi bật trong khối mười.

Nói chung là, khi mà bạn vừa xinh xắn,vừa quen biết rộng lại vừa có học vấn, bạn không thể không nổi bật. Cuộc sống của cô rất náo nhiệt, ngày hôm nay đi ăn với nhóm này một chút, hôm sau lại đi chơi với nhóm kia một chút. Không ngoài việc giữ các mối quan hệ cùng với nắm bắt chút tình hình cho kịp số đông.

Đó là cuộc sống bình thường của một nữ sinh cấp ba và Choi Yoojung quen với điều đó. Nếu có chăng điều gì đó yên tĩnh nhất trong guồng chạy tràn đầy ồn ã của nữ sinh ngấp nghé mười sáu tuổi, đó là khía cạnh thích-một-người-không-được-nổi-tiếng-lắm. Người xinh đẹp, thường hay biểu hiện rụt rè, hướng nội và rất ít khi cười, nhưng Yoojung cảm thấy đó là điểm đáng yêu của cô nàng. May thay, với một người khó mà gặp mặt như vậy, hai người học cùng lớp. May thay hơn chút nữa, Yoojung ngồi ngay đằng sau cô ấy.

Choi Yoojung hài lòng với cuộc sống thích-một-ai-đó-không-nổi-tiếng của mình, vì đó là điều ít xô bồ nhất mà cô có được.

Cho đến khi đối phương đứng trước mặt cô, gần như là rú lên.

"Hãy trở thành bạn diễn của tớ."

-

Daah đã làm một cuộc điều tra nhỏ. Người gần với em, thân thiện và cởi mở - chỉ có duy nhất Choi Yoojung.

Sau khi chính thức qua vòng đơn thi tuyển vào câu lạc bộ, em sẽ phải tham gia bài phỏng vấn và thể hiện tài năng – trong đó bao gồm mục 'diễn chung với một thành viên của câu lạc bộ do bạn tự chọn'. Hầu hết thì bọn lớp mười đều chưa có ai vào câu lạc bộ cả, Choi Yoojung là trường hợp hiếm hoi đã vào từ năm ngoái khi mới chỉ lớp chín. Việc dựa vào mối quan hệ để tiếp cận một thành viên của câu lạc bộ tập trước cực kỳ quan trọng, vì cái gọi là 'chemistry' giữa hai người chính là một điểm được chấm khá cao.

Ban đầu, Daah còn không phải nghĩ ngợi gì vì trưởng ban diễn đã ở ngay cạnh và đốc thúc em làm việc. Nhưng bọn họ đã chiến tranh lạnh và đây là lúc Daah phải tự dùng kiểu giao tiếp nguyên thủy của mình để đi nhờ cậy một ai đó khác.

May mắn thay, Choi Yoojung thân thiện y hệt như lời đồn, có khá nhiều người mời cô ấy làm bạn diễn và Yoojung cũng đồng ý với một hai người rồi. Thêm cả em có lẽ cũng chẳng sao.

"Trước hết thì, chỉ học mấy cảnh yêu đương và bi đát không thôi thì cậu rớt chắc." - Yoojung bắt đầu buổi dạy của mình với một câu tràn đầy sự cụt hứng.

Thôi được rồi, cô không cố tỏ ra cay nghiệt, nhưng mà, không phải crush của ai cũng xông đến trước mặt người đó rồi đòi đóng cảnh tình cảm chung, đúng chứ? Nhất là khi cô chưa từng thấy Jang Daah tỏ ra quan tâm đến ai hay một câu lạc bộ nào kể từ khi vào trường. Hóa ra cậu ấy thích diễn xuất sao?

"Thường thì ban nhân sự sẽ chọn những tình huống rất tréo ngoe để đánh đố cậu, họ cho cậu vài chữ và bắt cậu dựng gần như cả một phân đoạn." - Yoojung nhún vai - "Lần trước tớ trúng vào 'cháy nhà'."

Daah ngớ người, tưởng tượng vẻ mặt của đối phương gào rú vì cháy nhà, ái ngại nói - "Lại còn có cả thế sao?"

"Ôi thế cậu không biết có cả 'trúng xổ số' à?"- Yoojung thở dài - "Hồi đó may mà tớ có chơi chung với một chị lớp mười một, được chị ý luyện cho nên mới vào được."

Daah mếu máo nói theo - "Thế phải làm thế nào?"

"Trước hết thì, cậu phải điều khiển cơ mặt đã."

Yoojung bắt đầu từ những vấn đề cơ bản. Bởi vì cô thấp hơn Daah gần cả cái đầu nên lúc nói luôn phải ngước lên, Daah giống như một con gấu to ngơ đần tập làm theo chỉ dẫn.

"Cậu trúng xổ số mà sao mặt như bố đẻ em bé thế kia? Tươi nữa lên."

"Người lớn không ai buồn kiểu đó cả, đấy là mếu. Cậu mười sáu tuổi hay sáu tuổi?"

"Cậu không có biểu cảm nào mới hơn à?"

Không thể có biểu cảm nào mới cả, vì Daah có biểu cảm cho ai xem bao giờ.

Việc duy nhất em làm được là đơ và khóc, khóc và đơ, tất cả chỉ gói gọn lại như thế. Vì vậy nên ở trước mặt cả Jiyeon đời thực lẫn Jiyeon ở đây trông Daah đều hết sức ngu đần.

Chẳng bù cho Miyoung, lúc nào cũng tươi rói, lại luôn biết làm bầu không khí tốt lên. Giờ thì Daah đã hiểu vì sao nàng chẳng thể thích mình.

"Thôi nào, đừng buồn." - Yoojung thở dài, vỗ vỗ vai đối phương khi thấy mặt em bắt đầu xụ xuống. Ban đầu, cô luôn nghĩ Daah là kiểu người vô cùng lạnh lùng. Hầu hết thời gian ở trên lớp đều ngồi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc ngủ, hoặc nghịch điện thoại, nếu không thì sẽ bỏ về lúc trống tiết và không trở lại cho đến ngày hôm sau. Cộng thêm Daah cũng không nổi tiếng (Yoojung không hiểu tài năng nào khiến cho một cái bản mặt đẹp như thế là không thể nổi tiếng), nên cô nàng rất có cảm tình với em.

Hóa ra đời lúc nào cũng không giống ngôn tình, Daah không lạnh lùng, căn bản là cơ mặt bị đơ, cộng thêm nhiều phần ngu đần nên không thể giao tiếp như loài người, dẫn đến không thể kết bạn, chứ đừng nói là nổi tiếng. Toàn bộ hình tượng mà cô xây đắp cho Daah một tháng qua gần như sụp đổ, dưới sức nặng của cái mặt sụ xuống đầy ngơ ngác của em.

Nhưng mà, không hiểu sao cô lại càng có thiện cảm với cô bạn này hơn. Daah giống như một sinh vật đơn bào vô hại, chẳng có mối quan hệ cũng chẳng có xô bồ, một mình một góc, an ổn ngắm trời mây. Ở thời đại này sống như vậy chẳng dễ dàng gì, nhưng em vẫn vui, một cách đơn thuần [và ngu đần].

"Được rồi, chúng ta còn mười ngày nữa trước ngày phỏng vấn. từ bây giờ đến lúc đó, mỗi ngày cậu phải dành tối thiểu một tiếng tập diễn, một tiếng ở nhà luyện cơ mặt, đọc về các bài dạy diễn xuất, tập trước gương, diễn thử ba mươi loại phân đoạn khác nhau."

"Và nếu qua vòng một, tớ sẽ dẫn cậu đi ăn."

Khoảnh khắc Daah ngu đần nhìn cô như tề thiên đại thánh, Yoojung hơi đỏ mặt một chút. Nhưng tất cả cảm xúc lập tức mất sạch khi Daah mở mồm - "Có ổn không? Tớ thấy cậu không được gầy lắm."

Tình bạn này khó mà bền lâu được.

-

Sát đến ngày sơ khảo, Daah và Yoojung mới tá hỏa phát hiện ra em còn chưa chuẩn bị bài nhảy cho sơ khảo ban nhảy. Thật ra nhờ Miyoung cũng không có vấn đề gì, cô ấy không những là trưởng ban nhảy còn là phó chủ tịch câu lạc bộ, nhưng Miyoung nổi tiếng khắt khe trong chuyên môn của mình, ngơ ngáo như em học mười ngày chắc lỗ tai điếc vì nghe la mắng mất.

"Này, người của một ban có được ngồi xem phỏng vấn của ban khác không?" - Daah nói, vào một buổi chiều cả hai đều đã đẫm mồ hôi sau gần mười lượt tập dượt.

Yoojung tu chai nước nha đam của mình, lười nhác nói - "Tùy thôi, ai thích thì đến. Có những người phỏng vấn ban mình còn chẳng đến. Cũng có những người không hôm nào không có mặt."

"Như Kim Jiyeon chẳng hạn."

Daah giật mình. Yoojung vẫn không phát hiện ra vẻ mặt kì lạ của bạn, tiếp tục nói - "Chị ấy kiểu siêu năng động và nhiệt huyết ý. Năm ngoái chị ấy là nữ chính của vở kịch mà. Chị ấy đóng tội phạm hay thám tử đều tuyệt hết. Vở Aladdin đấy, nam chính rất nổi tiếng lại còn tài năng, nhưng chị ấy chẳng bị lép vế tẹo nào. Cộng thêm làm chủ tịch Edomal và tham gia mấy câu lạc bộ nữa, Jiyeon là báu vật của SOPA đấy."

Báu vật của SOPA, Daah nghĩ. Kể cả cho đến lúc bị nàng tẩy chay, tất cả những gì Daah biết về Jiyeon chỉ là nàng rất nổi tiếng và có người yêu ở trường ngoài. Em hài lòng với cái giếng mà mình đang sống và nhìn lên một mình Jiyeon như là tất cả của bản thân mình.

Con người của thời đại này không sống như vậy nữa. Nếu không có nỗ lực, không có đam mê, em chẳng có tư cách gì đứng chung với Jiyeon cả. Cứ mãi tự ti và yếm thế chẳng giải quyết được việc gì, khi mà Kim Jiyeon đang đứng ở trên đỉnh cao của tất cả, và em có một cơ hội để làm lại, Daah phải nắm bắt thay vì đối diện với mọi thứ một cách hời hợt và chống chế.

Thế giới song song này không chỉ để thay đổi mối quan hệ giữa em và Jiyeon, chúng còn thay đổi cả chính con người em. Daah phải tiến lên phía trước, thôi ngủ trong cái kén của mình và hài lòng về cái lỗ bé xíu mình nhìn qua mỗi ngày. Chỉ khi nào trở thành một con người thành công, mọi người nhìn thấy em, thì Jiyeon mới có thể nhìn thấy em.

"Còn gì về Jiyeon nữa không? Cậu và cô ấy cùng ban diễn mà nhỉ?"

Yoojung ngớ người, không ngờ Daah lại quan tâm đến trưởng ban diễn tới như vậy - "Còn gì nữa hả? À! Chị ý vác cả con mèo Anh lông xám đến phỏng vấn cơ và mọi người mê nó chết đi được."

"Jiyeon có mèo à?"

Daah hỏi, bắt đầu suy nghĩ về một câu tán tỉnh đại loại như - "Chị có muốn nuôi thêm thú cưng không? Một con thỏ ngu đần chẳng hạn?"

-

Cuối cùng cũng đến ngày sơ khảo. Vì số lượng người đăng ký quá đông nên có tận ba ngày phỏng vấn. Daah chọn phỏng vấn nhảy trước và diễn vào hôm sau, ngay cả khi Yoojung nói rằng việc đó sẽ giết chết một con người vốn quá thiếu tự tin như em, kiểu "Nhảy xong cái vũ điệu đó mà cậu còn mặt mũi đến gặp lại ban nhân sự đó hả?"

Dù sao thì, Yoojung đã cố gắng hết sức trong công cuộc đào tạo em, Daah biết rằng cô thật lòng mong tên ngáo như em có thể đỗ vào ban diễn. Suốt mười ngày vừa rồi, bọn họ chui nhủi ở mấy công viên trong thành phố [vì không ai được phép phát hiện cô-nàng-nổi-tiếng Yoojung lại đi cùng tên kì quặc Jang Daah], trời thì nóng phát điên và hai họ ở đó cả tiếng đồng hồ.

Thi thoảng có tiền tiêu vặt, Daah sẽ khao cô một cái gì đó nhưng đó cũng là chuyện rất hiếm hoi, nhà Yoojung điều kiện không tốt lắm nên cô không tốn tiền vào những nhu cầu đại loại vậy. Mà cô lại không muốn nợ Daah quá nhiều nên hai người họ không thường ở lại cho một cây kem nào đó.

Dù sao thì, hôm nay em phải đối diện với mọi thứ một mình – không có Yoojung – với một bài nhảy em đã tự biên đạo để đối diện với Miyoung đầy cau có.

Daah muốn chết, muốn chết, muốn chết.

"Cậu có thể giới thiệu một chút về bản thân và phần trình diễn của mình không?"

Daah giật mình, chưa hề nghĩ tới vụ này. Sau một hồi ngơ ngác, em rốt cuộc cũng nói được mấy câu - "E-Em là Jang Daah, học lớp mười. Còn về phần trình diễn thì..." - Jiyeon nhìn em chăm chú, và em bỗng dưng mỉm cười.

Tóm lại là, em cứ lắc giật như một tên động kinh trong ánh mắt ngỡ ngàng của Jiyeon và đầy chán nản của các thành viên còn lại. Nhún nhảy với không phần trăm quy tắc và kĩ năng, Daah giống như một con thỏ cắn phải cần hơn là một ai đó thực sự muốn vào câu lạc bộ.

"Trượt." - Ai cũng lẩm bẩm từ đó, chỉ riêng Jiyeon luôn chú ý lắng nghe. Daah của mấy tuần trước chắc chắn không có loại can đảm dám đến đây và nhảy một bài nhảm nhí như thế này trước mặt gần chục người.

Daah của một tuần trước thậm chí còn không dám điền vào tờ đăng ký và lấy dũng khí đi thi thử một cái gì đó mới. Tất cả những gì em làm là than thở về sự bất tài của mình mà không có chút nỗ lực nào để thay đổi nó.

Hiện tại thì, dù vô cùng ngớ ngẩn, nhưng Jiyeon biết chắc em đã rất nỗ lực sáng tạo ra mớ hỗn độn này. Daah đã nỗ lực. Làm bất kì một cái gì đấy, với một trăm phần trăm công sức.

Nàng có chút rưng rưng. Đây là cảm giác gì nhỉ?

Phải rồi, đây là cảm giác người mẹ nhìn đứa con của mình khôn lớn.

Cuối cùng, Daah kết thúc bài nhảy của mình bằng việc lùi ra xa và đá cao, phi tới chỗ ngồi của Jiyeon và phù phép ra một bó hoa hồng mà em học trong một kênh youtube ba xu nào đó.

"Jiyeon." - Em mỉm cười - "Mình làm lành nha?"

Hiển nhiên là em bị sút ra khỏi phòng phỏng vấn sau vụ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro