6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon biết hôm nay Daah hứa sẽ về ăn cơm với nàng mà ngồi đợi từ tối tới giờ vẫn không thấy đâu. Em không phải là một kẻ thất hứa, chắc chắn đã nói là sẽ về, nhưng giờ này vẫn chưa thấy em đâu làm lòng nàng bồn chồn không yên. Tự nhiên sốt ruột quá đành lấy điện thoại gọi cho Daah - "Alo, Daah em đang ở đâu?" - Nàng gấp ga gấp gáp, khi nghe đầu dây bên kia bắt máy.

Daah mỉm cười, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi -"Em trở về nhà rồi đây Jiyeon."

Jiyeon thở phào "May quá, em về đến đâu rồi?"

"..."

"Daah?"

"..."

"Em sao rồi Daah?"- Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Jiyeon lo đến mức ruột gan như lộn hết cả lên. Chạy vội chạy vã ra ngoài, nàng mở phanh cánh cửa nhà ra.

"Daah? Em sao lại thế này? Daah, em..."

Nàng như chết điếng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Daah một thân đầy máu me, môi tím tái cả người lạnh băng. Nàng sợ hãi tay chân run rẩy nước mắt tràn ra, bàn tay cứ lảy bảy ôm lấy em, lau máu trên trán cho Daah.

"Em nói gì đi. Tại sao lại như vậy? Chúng ta đi bệnh viện, đúng rồi...đi bệnh viện."

"..."

"Em làm gì vậy? Mau đứng lên..." Daah cứ quỳ mãi làm nàng càng hoảng sợ hơn. Sốt hết cả ruột lên, đột nhiên em quỳ rụp xuống ôm lấy chân nàng. Jiyeon cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi của người kia từng giọt, từng giọt rơi xuống bàn chân mình, nàng bàng hoàng.

"Chị ơi...em về rồi đây..."

"..."

"Daah của chị về rồi đây.."

Tim Jiyeon quặn thắt lại.

Giọng em càng ngày càng lạc đi

"Em biết sai rồi, em xin chị, em biết sai rồi chị ơi...''

"..."

"Đừng bỏ em...xin chị. Em hứa em sẽ về sớm, em hứa mỗi ngày đều sẽ về ăn cơm với chị, em hứa em sẽ mãi ở đây. Em sẽ chăm sóc chị, tất cả mọi thứ. Làm ơn đừng rời xa em. Được không Jiyeon? Tha thứ cho em được không chị."

Daah bám chặt lấy chân nàng không rời, nàng cảm nhận được bàn chân mình càng ngày càng ướt đi, do nước mắt của người kia ngày càng nhiều hơn. Jiyeon thất thần, cảnh tượng thật tang thương, dọc khắp hành lang căn hộ lạnh lẽo. Nàng phải làm sao đây, phải làm gì bây giờ đây, tại sao lại vào lúc này. Tại sao ông trời lại làm thế với nàng. Tại sao khi nàng tập buông bỏ tất cả, Daah lại trở lại. Vậy nàng phải làm sao có thể an tâm rời đi.

Daah tưởng rằng Jiyeon không tha thứ cho em, Daah tưởng rằng nàng đang hận em, nàng đang ghét em, bị ý nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ vô cùng. Vội cúi đầu thấp hơn nữa, hôn xuống bàn chân của nàng.

"Chị không tha thứ cho em cũng không sao. Chị đánh em đi, mắng em đi Jiyeon. Nhưng em xin chị...xin chị đừng im lặng như vậy, xin chị đừng rời xa em... được không chị?"

Daah ngước lên nhìn nàng, khi Jiyeon bắt gặp ánh mắt tràn ngập đau thương, nước mắt ướt đẫm, gương mặt tái nhợt như chẳng còn một giọt máu.

Nàng thương tâm.

Nàng đau lòng.

Bởi đó là người nàng thương nhất, là người nàng yêu nhất, là người nàng cần nhất.

Nàng không thèm màng đến bản thân, hạ mình quỳ xuống lau nước mắt em - "Em đừng khóc..."

Daah như một đứa trẻ được dỗ dành, chỉ chờ mỗi khoảnh khắc này mà nhào vô lòng nàng vỡ òa. Jiyeon cảm thấy bản thân nghèn nghẹn nuốt nước mắt vào trong - "Chị ở đây rồi em đừng khóc."

"Jiyeon, em tồi tệ lắm đúng không?" Daah chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực nàng mà khóc, trước giờ đều là nàng yếu đuối dựa vào em, đã lâu lắm rồi em không được ôm Jiyeon thế này.

"Không. Daah của chị rất tốt."

Daah lắc đầu kịch liệt, nàng đã luôn ở bên em. Tất cả ký ức của em từng chút từng chút một đều có nàng, nàng vẫn đang ở đó đợi em, nàng vẫn đang một mình cố gắng giữ gìn, cố gắng ôm lấy hết thảy mọi ký ức đẹp đẽ đó. Nàng chưa bao giờ rời bỏ em cả, ngay cả khi em đã phản bội nàng. Nàng chẳng mong muốn gì cao sang cả chỉ muốn rằng em sẽ luôn ở bên nàng, thật sự chỉ mong có thể nắm tay nhau cùng bước đi mãi thôi còn lại chẳng cần gì. Jiyeon luôn cố gắng trong mối quan hệ này. Nhưng nàng lại không nhận lại gì cả, mỗi khi Daah mệt mỏi nhất, đau khổ nhất nàng vẫn ở đây bao dung, thương yêu em.

Mỗi khi em có áp lực từ công việc, nàng ôm em vào lòng.

"Chị đây rồi, đừng lo lắng, chị ở đây với em."

Mỗi khi Daah say rượu, thích làm nũng với nàng, thích bắt nạt Jiyeon vì nàng đã luôn yêu thương, nàng đã luôn nhường nhịn em nhiều đến thế. Quá nhiều, Jiyeon yêu em quá nhiều. Mỗi khi em to tiếng với nàng, từ bao giờ Jiyeon luôn là người xin lỗi trước, luôn là người ôm em để làm hòa.

Daah đã quá đỗi hạnh phúc.

Đã quá đỗi may mắn.

"Jiyeon...em xin lỗi." Em biết có ngàn lời xin lỗi cũng không đủ.

Nàng gật đầu, nước mắt tuôn rơi - "Chị không giận em, chị tha thứ cho em, em đừng khóc, chị đây rồi, đừng khóc."

Daah lôi trong túi quần ra mẩu giấy nát vụn, là hồ sơ bệnh án của Jiyeon. Tờ giấy đã nhuốm máu, rách nát nhưng hai chữ ung thư vẫn hiện rõ, rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa. Jiyeon thấy tay Daah run bần bật khi cầm tờ giấy, nước mắt em ứa ra.

"Cái này là giả đúng không chị? Jiyeon của em rất khỏe mạnh đúng không ạ?"

Jiyeon gào khóc nàng ôm chặt lấy em, nàng khóc thật lớn, như muốn thỏa nỗi lòng với tất cả những gì nàng đã phải chịu đựng trong thời gian qua. Tủi thân thật nhiều, đau đớn cũng thật nhiều. Sự im lặng của Jiyeon chẳng khác nào là một lời thừa nhận, Daah không phản ứng được gì nữa rồi. Trái tim như bật ra, lồng ngực đau như bị dẫm nát. Chợt thấy hai mắt cay xè, buông thõng đôi tay xuống. Em không thể nói gì nữa chẳng có một chữ gì lọt vào tai nữa rồi.

"Nếu như em đã bắt đầu có thể yêu một người khác, nếu em bắt đầu có thể rời xa chị. Quên chị đi, Daah chị không thể bên em dài hơn lâu hơn nữa." Jiyeon cắn chặt môi, thốt ra nghẹn ngào từng lời một.

Daah chết điếng, muốn bật dậy phản kháng mà cổ họng nghẹn lại không thể thốt ra được một lời nào.

Không. Chị không thể rời đi, em biết sống sao đây Jiyeon ơi?

Cơn đau như đang khống chế bản thân, trước mắt Daah dần mờ đi. Trước khi tất cả chìm vào một màu đen, em thấy mờ ảo bóng người con gái em yêu nhất, em thương nhất và cũng là người em làm tổn thương nhiều nhất. Em thấy nàng gào lên trong lo lắng và hoảng hốt mà em mãi mãi không chạm được vào nàng. Sau đó em chìm vào bóng tối, mất đi ý thức đột nhiên một suy nghĩ vụt lên trong đầu.

Hay là cứ như thế này mà chết đi còn hơn là cuộc sống không có Jiyeon bên cạnh.

Khi đã bước vào tận cùng của cuộc sống này, đột nhiên bản thân chẳng còn nhiều can đảm, em không muốn đối mặt với bất kì đau khổ nào nữa. Dừng lại tất cả mọi thứ đi, Jiyeon trở lại đây, làm ơn hãy mang Jiyeon trở lại với em. Daah hiện tại, đã hối hận lắm rồi, đã đau lắm rồi, đã mệt mỏi rồi xin đừng cướp Jiyeon của em đi, xin đừng cướp nguồn sống của em đi.

Nhưng vốn dĩ nguồn sống này không phải là bị cướp đi mà là tự bản thân em đã đánh mất cơ mà.

Daah rơi vào trạng thái bất tỉnh đã hai tuần, hôn mê sâu đầu bị chấn thương nặng nề. Vết thương ở khủy tay với cạnh sườn như muốn rách ra, hai đầu gối đều thâm tím thiếu chút nữa là ảnh hưởng đến việc đi lại. Tuần này tuyết rơi lại càng dày hơn tuần trước, Jiyeon nhìn mấy chiếc lá vàng héo úa cuối cùng trên cành cây cổ thụ già ngoài cửa sổ. Như mới hôm qua bao nhiêu kí ức hạnh phúc vẫn còn dang dở ở đây, một sớm mai tỉnh dậy lại là tang thương vỡ vụn, nàng đi mất rồi.

Thật ra người bạn học cũ của nàng hôm hai đứa gặp lại nhau ấy, cũng đã từng thắc mắc rằng tại sao Daah thương nàng nhiều như thế tại sao không ra đón nàng về. Người bạn cũng nhìn ra Jiyeon đã thay đổi đi nhiều, chẳng còn vui tươi hòa đồng như trước, chắc cũng đã vất vả nhiều. Cậu ta hỏi Jiyeon rằng nàng đánh đổi vì Daah nhiều đến thế có mong muốn được đáp trả lại gì không.

Jiyeon đáp - "Tớ yêu em ấy nhiều như vậy, chỉ mong em ấy có thể hiểu được tầm quan trọng của bản thân. Sống một cuộc đời thật hạnh phúc và không bao giờ để bản thân bị tổn thương."

Jiyeon vạn nhất một đời chỉ mong có vậy, nàng không muốn nhìn thấy em yếu đuối, nàng chỉ mong em thật mạnh mẽ. Nàng không muốn rằng một ngày nào đó mình đi thật Daah sẽ ngã khụy như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro