5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Daah có đến gặp Mijoo, vì cũng muốn kết thúc mối quan hệ này, em đã nghĩ thông rồi, cũng đã nhận ra sai lầm của mình rồi, em nhất định sẽ đền lỗi với nàng.

Mijoo hôm nay đã rất bất ngờ vì đã nhận được cuộc điện thoại từ Jiyeon, bồn chồn hoảng sợ lo lắng nhưng cô vẫn đồng ý gặp Jiyeon, cô còn tưởng cô sẽ bị đánh vì đã cướp chồng của người khác. Ngang nhiên phá vỡ hạnh phúc gia đình nàng, nhưng thật không ngờ tất cả không như cô tưởng, tất cả những điều nàng nói đến tận bây giờ cô vẫn không thể quên.

Jiyeon không những không tức giận, mà còn mỉm cười với cô. Sau khi gặp Jiyeon cô nhận ra rằng, tình yêu của cô dành cho Daah có thật sự đủ lớn không? Cô yêu Daah nhiều đến như vậy sao? Jiyeon cũng yêu Daah nhiều từng ấy, tình yêu của cô vốn dĩ không đủ lớn để đem so sánh. Cô sai rồi, sai rất nhiều, cuộc sống của Jiyeon ngay từ đầu cô vốn không có quyền đặt chân vào nó, dẫu biết vậy mà lại cứ cố chấp gây đau thương, cô phải làm gì đây.

Những câu nói của Jiyeon không thể rời xa cô ngay lúc này, nó cứ lởn vởn ngay quanh đây.

"Mijoo thật ngại quá khi phải gặp cô vào hoàn cảnh này."

"Xin lỗi."

"Đừng như vậy. Tôi không trách cô. Đâu có ai có thể ngăn lại trái tim mình, khi em ấy đặt hy vọng, đặt niềm tin yêu lên cô. Chắc hẳn em ấy đã yêu cô nhiều lắm."

"..." Cô ấy vốn không yêu tôi

"Tôi có chuyện muốn nói. Sự thật là tôi sắp phải đi xa. Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi thật sự rất rất yêu Daah. Nếu em ấy cảm thấy mình thật sự hạnh phúc khi ở cạnh cô, làm ơn hãy giữ lấy em ấy, hãy trao cho em ấy thật nhiều yêu thương. Tôi không còn nhiều thời gian nữa, việc chăm sóc Daah sau này tôi cậy vào cô."

"Đừng bỏ rơi Daah mỗi khi em ấy mệt mỏi, em ấy nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng chỉ là một đứa trẻ to xác thôi. Thỉnh thoảng thì em ấy sẽ khóc, nhưng là vì thương cô nhiều nên mới như thế nên đừng mắng em ấy phiền. Hãy sống thật hạnh phúc cạnh em ấy có được hay không?"

"Chị..."

"Đây là bí mật giữa hai chúng ta nhé. Tôi tin cô." Jiyeon không khóc, nàng cười, rõ là cười nhưng lại chua chát quá.

-

"Daah, kết thúc chuyện này đi." - Mijoo giọng nhẹ bẫng.

Daah nhăn mày, tất nhiên là em muốn kết thúc chuyện nhưng có gì đó rất kì lạ ở đây.

"Tại sao?"

Đây là bí mật giữa hai chúng ta nhé. Tôi tin cô.

"Vợ chị đến tìm em rồi."- Ánh mắt Daah ngưng đọng trong giây lát, hoảng loạn có, lo sợ có, cuối cùng là đau. - "Làm sao có thể?"

"Hoàn toàn khác với suy nghĩ. Em tưởng chị ta sẽ rất tức giận nhưng không. "

"Chị ấy còn nhu nhược hơn cả bề ngoài của mình. Là một người yếu đuối nhu nhược." - Mijoo cao giọng.

"Im đi! Em biết gì về Jiyeon. Cô ấy không phải là kẻ yếu đuối." Daah vùng lên khi nghe thấy Jiyeon bị xúc phạm. Daah đứng phắt dậy không thèm ngoảnh mặt quay đi.

Mijoo trong lòng đau nhói.

"Ngay cả khi nhìn thấy người mình yêu nhất hôn bên khác. Chị ta thậm chí không tức giận mà còn cười." - Daah khựng lại, Mijoo lại tiếp tục.

"Chị ấy muốn rời đi sao..." - Daah vô thức bật ra, tâm trí liền rơi vào hoảng loạn.

"Đúng vậy. Chị ta nói sẽ đi một nơi rất rất xa. Chị ta nói mình không thể ở cạnh Daah được nữa. Còn hy vọng rằng chị sau này sẽ càng yêu thương em thật nhiều."

"..." Mọi thứ trong mắt Daah trở nên vỡ toang, trái tim cũng như ngừng đập, muốn bước tiếp cũng chẳng thể được.

"Cô ấy cho em biết thói quen, cô ấy hiểu từng sở thích của chị. Cô ấy yêu chị đến tận tâm can. Cho nên em sai rồi Daah. Em sai thật rồi, em cảm thấy xấu hổ trước tình cảm cô ấy dành cho chị lắm.." - Nói đến đây, Mijoo nức nở.

"Chị hãy trở về với người chị yêu thương đi. Đời này liệu chị sẽ gặp được người thứ hai yêu chị như thế không. Chị sẽ còn thấy người coi chị là cả cuộc sống như vậy không? Về đi trước khi quá muộn, trước khi Kim Jiyeon thật sự biến mất." - Tai Daah ù đi, trước khi em nhận thức được tất cả những việc điên rồ này. Trong đầu em giờ chỉ có một ý nghĩ là Jiyeon sẽ thật sự bỏ rơi em. Daah phóng xe điên cuồng tới gặp Daewon. Mặc cho y tá và bảo vệ có ngăn cản thế nào Daah cũng như con bò điên mất kiểm soát xông vào. Trớ trêu thay Daewon lại không có ở đó. Daah đảo lộn tất cả mọi thứ trong căn phòng đó lên, em tìm bệnh án của Jiyeon. Cuối cùng cũng tìm thấy một kẹp tài liệu nhỏ, bên ngoài ngay ngắn ba chữ Kim Jiyeon. Bóng đèn trong phòng làm việc của Daewon ngả vàng mờ ảo. Vội vàng lật trang bệnh án kia lên.

"Kim Jiyeon 28 tuổi

Ngày sinh : 19/08/1995

Bệnh án: Ung thư phổi."

Một giây trước khi não Daah kịp tiếp nhận, gió ngoài của sổ xối xả, mưa bắt đầu rơi mỗi lúc một nặng hạt. Daah buông thõng hai tay, quỳ rạp xuống sàn nhà. Dùng tất cả sức lực dụi vào mắt, rồi điên cuồng cầm bệnh án lên. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là mấy chữ lạnh tanh trên giấy 'ung thư giai đoạn cuối'.

Bệnh án đáng thương bị Daah xé nát bét, tươm nát dưới sàn. Em gào khóc - "Không thể. Không thể nào. Không."

Daah nổi cơn điên loạn, nước mắt rơi đến đáng thương đầm đìa trên mặt. Em hận bản thân, hận tất cả mọi thứ. Daah mắt nhắm thấy cạnh bàn liền lết lại, liên tục đập đầu thật mạnh vào cạnh bàn đó, góc bàn bén nhọn, đầu be bét máu me lẫn nước mắt. Tất cả trước mắt đều mờ đi, chi bằng em cũng chết đi cho rồi. Sống hơn hai mươi mấy năm trên đời chưa bao giờ lại tuyệt vọng như thế này. Bỗng chốc tim bị bóp chặt, miệng vô thức gọi Jiyeon ơi. Cứ gọi trong vô vọng như thế, nhưng chẳng có hồi âm. Có lẽ Jiyeon cũng từng như vậy, cũng từng níu kéo em, cũng từng hét khản cổ tên em nhưng Daah thì chưa bao giờ nghe thấy.

Xin đừng rời xa em.

Daah chạy băng qua làn đường một cách điên rồ khiến cho bao nhiêu xe cộ phải phanh gấp vì em, bao nhiêu tiếng chửi thề cùng bíp còi náo loạn hoà vào nhau dưới lòng đường đông đúc. Cuối cùng có một chiếc moto không phanh kịp đã tông thẳng vào người. Daah ngã đập đầu xuống đất, mạn sườn và tay xước hết một mảng lớn, chiếc áo sơ mi mặc trên người em rách tươm do xô sát, dính đầy một màu đỏ của máu. Đau đến nín thở, nhưng nỗi đau thể xác này làm sao có thể lấn lại khoảng rỗng bị khoét trong tim Jang Daah đâu.

Jiyeon đợi em, em sẽ không về muộn nữa đâu.

Daah bò dậy mặc kệ người đã đâm mình chỉ biết cắm đầu bước thật nhanh.

Cho đến khi về đến cánh cửa nhà quen thuộc. Người lấm lem máu bẩn thỉu vô cùng đôi tay run run, quỳ gối xuống nước mắt nặng hạt rơi xuống như mưa. Daah đã quỳ như thế ba tiếng đồng hồ. Nhân sinh phải chi lúc nào cũng đã sống quá muộn màng, để lòng thêm đắng cay gian khổ thể này. Có những điều, khi đã mất đi khi đã vỡ lỡ khi đã không còn gì để cứu vãn. Ta mới biết trân trọng nó. Vì nhân sinh, ai cũng tham muốn có được nhiều hơn những thứ họ cần. Tại sao lại phải nhất thời, tại sao lại phải ngó lơ những thứ mình đang có để tìm đến những sức hút mới mẻ hơn ngoài kia. Tại sao không cùng nhau vượt qua những khó khăn mà vươn lên tất cả. Tại sao thế.

Người chờ vẫn cứ ngồi chờ.

Người quay lưng lại chẳng một lần ngoảnh lại.

Kim Jiyeon vì thứ gì?

Tất cả cũng chỉ vì yêu, tất cả cũng vì một chữ tình. Coi người kia là cả thế giới, coi người kia hơn chính bản thân mình. Cười vì em, khóc vì em, vui vì em, hạnh phúc vì em. Đến khi đau khổ gào tên em chẳng thấy em ở lại.

Yêu em đến khi cạn nguồn sống, vẫn mong được yêu em. Vẫn mong em sẽ hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro