20. Tự mình chuyển động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... a... ưm... ưm..."

Tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu của nữ tử từ trong hoa lâu truyền ra, tung bay trong gió.

Tố Cúc cô cô nghe một hồi, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, nói với tiểu thái giám:

"Ngươi ở lại đây trông coi, đừng để cho người khác lại gần."

Tiểu thái giám đáp một tiếng:

"Đã rõ, thưa cô cô."

Tố Cúc cô cô cầm đèn lồng, chậm rãi trở lại cung Thái Hậu.

Tiệc rượu đã tan, cung nữ đang hầu hạ Thái Hậu rửa mặt chải đầu.

Tố Cúc cô cô cầm lấy lược gỗ từ tay cung nữ, ánh mắt ra hiệu cho nàng lui ra ngoài, tự mình cẩn thận chải tóc cho Thái Hậu.

Thái Hậu tựa tại trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, rõ rãng không nhìn thấy, nhưng vẫn biết Tố Cúc cô cô trở về.

"Thế nào rồi?"

Tố Cúc cô cô vừa chải đầu vừa trả lời:

"Củi khô bốc lửa."

"Phác Thành Huấn đối với Tam nha đầu thế nào?"

Tố Cúc cô cô suy nghĩ một chút, đáp:

"Phác Hầu gia không giống như không thích Tam tiểu thư, ngược lại có vẻ như rất sủng ái nàng."

Thái Hậu hơi cong môi:

"Nam nhân mà, đâu có ai thích thê tử mình ở trên giường đứng đắn cứng nhắc. Luận chung mạo luận dáng người, Tam nha đầu cũng đây kém ai, chỉ cần bớt làm cao một chút, làm gì có chuyện Phác Thành Huấn lại không thích?"

"Thái Hậu nói rất đúng." Tố Cúc cô cô nói, "Phác Hầu gia huyết khí sôi trào, lại xuất thân võ tướng, đang trong thời kì cường thịnh. Tam tiểu thư lại tốt như vậy, cô phụ thật đáng tiếc."

"Haizzz, là ta sơ sót, ngày xưa chỉ dạy nó việc quản gia, lại quên điều căn bản nhất." Thái Hậu chậm rãi nói, "Thu phục nam nhân, phương pháp đơn giản nhất chính là đút hắn ăn no."

Thái Hậu nghĩ đến lúc mình còn trẻ, tiên hoàng cực kì sủng ái nàng, không phải vốn là vì chuyện này sao. Nguyên Ánh này lại lúc nào cũng nghiêm chỉnh đoan trang.

Thôi nghĩ nữa, Thái Hậu lại nói:

"Chỉ mong tối nay, Phác Thành Huấn biết được cái hay ở Tam nha đầu, sau này sủng ái nó nhiều hơn, để nó còn sớm mang thai con trai. Phác Thành Huấn này không cha không mẹ, thân tộc lại không có lui tới, nếu Tam nha đầu có thể sinh cho hắn một trai một gái, nhất định hắn sẽ rất vui mừng."

Tố Cúc đáp:

"Phác Hầu gia long tinh hổ mãnh, chỉ cần chuyện phòng the không có gì bất thường, Tam tiểu thư mang thai chỉ là chuyện sớm muộn."

Nghe nàng nói như thế, Thái Hậu rất yên tâm. Bà chỉ sợ Thành Huấn không bình thường, mới không chịu hành phòng. Tố Cúc nói nhu cầu hắn cường thịnh, long tinh hổ mãnh, xem ra Phác Thành Huấn chẳng những không có vấn đề, còn thật sự khoẻ mạnh.

"Được rồi, đi nghỉ sớm đi."

"Dạ." Tố Cúc hầu hạ Thái Hậu đi ngủ, nghĩ đến hai người trong Đông viên kia. Đối với bọn họ mà nói, đêm nay sẽ là một đêm kích tình không ngủ.

Trong Đông viên quả thật kích tình không ngủ.

Cộng dụng của thuốc trợ thai quá mạnh, lần đầu tiên Thành Huấn thấy Nguyên Ánh chủ động đến vậy.

Ngón tay hắn bất động, Nguyên Ánh không nhẫn nại được, bèn phải chủ động nâng hạ thân lên, nhẹ nhàng khuấy động.

Trên ngón tay hắn dính đầy mật dịch của Nguyên Ánh, mắt hắn nhìn nàng nhún nhún cặp mông, ngập ngừng nuốt lấy ngón tay hắn từng chút.

Nhún lên nhún xuống thật sự rất mệt mỏi, Nguyên Ánh khẩn thiết cầu xin:

"Thành Huấn... ta... khó chịu lắm..."

"Khó chịu?" Giọng nói Thành Huấn có chút khàn khàn, trêu đùa, "Bản Hầu thấy nàng rất vui vẻ mà!"

Nguyên Ánh khó chịu, uốn éo.

Thành Huấn đùa bỡn nàng một chút, chà sát hạt châu:

"Thế nào? Ngón tay không đủ sao?"

Nguyên Ánh chủ động nâng bộ ngực trắng ngọc lên, ôm cổ hắn, chà ngực mình vào người hắn:

"Rất khó chịu mà..."

Chưa từng thấy dáng vẻ quyến rũ mê hoặc như thế này của nàng, chất giọng Thành Huấn trầm hẳn:

"Vẫn muốn ta cắm nàng đúng không?"

Nguyên Ánh thở hừ hừ, cặp nhũ trơn nhẵn mềm mại đè ép vào da thịt hắn. Chúng căng đầy, đẫy đà khiến bắp thịt hắn căng thẳng. Khi luồng thịt mềm đó lướt qua điểm đỏ trước ngực hắn, Thành Huấn nheo mắt lại, cảm thấy sau lưng có một luồng điện chạy qua, côn th*t lập tức nhảy dựng lên, khí thể ngẩng cao đầu.

Thành Huấn vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng, trầm giọng nói:

"Muốn ta làm thì xoay người lại đi, nâng mông lên!"

Bây giờ Nguyên Ánh làm gì còn lý trí mà biết xấu hổ nữa chứ! Nàng ngoan ngoãn xoay người nằm quỳ xuống. Thành Huấn vỗ mông tròn của nàng mấy phát, khiến toàn thân nàng run lên.

"Đã bảo nâng mông lên không nghe sao? Hạ thấp eo xuống!"

Nguyên Ánh chỉ còn cách làm theo lời hắn.

"Tách tiểu huyệt kia ra, nó chặt như vậy làm sao ta vào trong được?"

Nguyên Ánh lầm bầm mấy tiếng, làm cách nào cũng không đúng. Cuối cùng đành phải nhờ Thành Huấn "tốt bụng" dạy nàng, đặt đầu nàng ghé vào gối mềm, hai tay vươn ra sau, tách hai phần mông thịt ra.

Thành Huấn hít sâu một hơi.

Đúng là yêu tinh đoạt mạng hắn mà!

Mông thịt trắng muốt bị chính tay nàng tách ra, huyệt mềm đỏ tươi ẩn bên trong dần xuất hiện, ướt át và mềm mại, cửa huyệt co thắt giống như cái miệng nhỏ ham ăn. Chất dịch vừa rồi hắn bắn vào vẫn còn chưa chảy ra hết, thỉnh thoảng nhỏ xuống, trông dâm đãng vô cùng.

Thành Huấn vươn tay, ánh mắt vô tình lướt qua đoá hoa cúc của nàng. Màu sắc của nó hồng phấn, chặt chẽ vô cùng, nhìn là biết chưa từng được ai khai phá.

Hắn dán phân thân của mình lên cúc huyệt của nàng. Nguyên Ánh a lên một tiếng, có chút bối rối.

"Đừng nhúc nhích!" Thành Huấn quát khẽ, ngăn động tác thối lui của nàng.

Nguyên Ánh không dám động đậy, từ từ cảm nhận sự xoa nắn nhẹ nhàng của hắn ở phía sau.

Thành Huấn không dùng nhiều sức, thậm chí có thể nói là dịu dàng xoa nắn, Nguyên Ánh liền mất cảnh giác, bắt đầu rên rỉ theo tần suất rung động của hắn.

Thật là kì quặc! Rõ ràng tiểu huyệt bị ngứa ngáy không phải là tiểu huyệt này, nhưng khi Thành Huấn xoa xoa, nàng lại cảm thấy thoải mái cách kì lạ.

Chờ đến khi Nguyên Ánh hoàn toàn thả lỏng, Thành Huấn xoay người phủ trên lưng nàng, quy đầu ở trước cửa huyệt của nàng dùng sức một chút chui vào trong.

"A... Aaaaaa... ư..." Nguyên Ánh ngửa đầu kêu ra tiếng, bị cắm đến vừa đau vừa sảng khoái.

Lúc đầu Thành Huấn vào một cách chậm rãi, sau đó dần dần gia tăng tốc độ. Mỗi lần hắn cắm vào, Nguyên Ánh lại kêu một tiếng.

Thành Huấn cắm càng lúc càng nhanh, đến mức va thật mạnh vào mông nàng như cưỡi ngựa. Hắn cảm thấy mình có phần mất khống chế. Nghi Quận vương kia ăn chơi rất có nghề, rượu Phi tiên của hắn quả nhiên có công hiệu rất mạnh.

Hơn nữa, mỹ nhân dưới thân hắn lại là một báu vật cực phẩm, mỗi lần hắn chạm vào hoa tâm nàng, miệng huyệt lại hút mạnh xuống, khiến hắn sướng muốn bay lên trời.

Ngoài hoa lâu, tiểu thái giám đứng canh nghiêm chỉnh. Bên trong càng làm càng kịch liệt, âm thanh truyền đến ngày một rõ. Tiểu thái giám sờ qua nơi trống rỗng dưới hạ thân, hắn thở dài. May mà hắn đã sớm diệt mầm mống tai hoạ này rồi, nếu không cứ nghe loại âm thanh này, hắn sẽ bị dục hoả đốt cháy mất.

Âm thanh dâm đãng trong hoa lâu cứ vang vọng cho đến nửa đêm.

Lúc đầu, Nguyên Ánh còn chủ động, đến khi rượu Phi tiên mà Thành Huấn uống phát huy công dụng, hắn liền dính lấy nàng không rời.

Cho đến khi trời phía Đông dần sáng, những tiếng động khuê phòng bên trong mới dừng hẳn.

Nguyên Ánh ngủ mê mang cả ngày, mãi đến hoàng hôn mới tỉnh.

Nàng mở mắt ra, vừa nhúc nhích tay chân, lại tê mỏi đến phải kêu lên. Mà vừa kêu lại bị âm thanh khàn đặc của mình làm hoảng sợ.

Bên ngoài có tiếng rèm châu va chạm, Thành Huấn mặt mày sáng láng bước vào:

"Nàng tỉnh rồi?"

Đầu ốc Nguyên Ánh mụ mị, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thành Huấn sờ sờ đầu nàng, nói:

"Ta biết nàng rất mệt. Có điều lúc này nên trở về trước đã. Ta gọi người đến giúp nàng rửa mặt chải đầu, lát nữa xuất cung ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro