21. Tên gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần trí Nguyên Ánh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, "hả" một tiếng.

Thành Huấn nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của nàng, không khỏi cảm thấy đáng yêu, hắn hôn lên môi nàng một cái:

"Sao thế? Vẫn chưa hoàn hồn hả?"

Nguyên Ánh đứng hình một lát, hình ảnh kích tình tối hôm qua tràn về não, gò má nàng nhanh chóng đỏ ửng.

Nàng... nàng... nàng... Tối hôm qua...

Nguyên Ánh đột nhiên che mặt.

Cho dù trước đó chuyện khuê phòng của bọn họ còn phóng túng hơn, nhưng nàng lại không thấy lúng túng đến thế. Bởi vì trước đây đều là Thành Huấn cưỡng ép nàng. Nhưng tối qua... là nàng quấn lấy Thành Huấn, thậm chí chủ động làm những động tác phóng đãng, nói ra những lời lẽ dâm đãng...

Thành Huấn nhìn bộ dạng lúc này của nàng, hắn cười khẽ, tâm tình khoái trá, ngay cả chuyện bị Thái hậu tính kế cũng không còn cảm thấy tức giận nữa.

"Ta đi kêu cung nữ vào đây."

"Đừng!"

Nguyên Ánh níu ống tay áo của hắn. Nếu như để cung nữ nhìn thấy mảng hỗn độn như thế này, nàng biết sống tiếp sao đây? Trên người nàng đẫy những vết xanh xanh tím tím, tất cả đều là dấu hôn và dấu tay của ai đó. Thậm chí trên giường cũng là một mảng hỗn độn, khắp nơi đều là vết bẩn.

Thành Huấn nhướng mày.

"Nàng dậy nổi không?"

Nguyên Ánh muốn ngồi dậy, ai ngờ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trở về, lại may mắn đc Thành Huấn đỡ được.

"Dậy không nổi thì ngoan ngoãn một chút!" Thành Huấn đè nàng xuống. "Phu thê giao hoan, có gì đâu mà mất mặt? Chỉ sợ Thái hậu rất cao hứng."

Nguyên Ánh luôn cảm thấy mỗi khi hắn nhắc đến Thái hậu, giọng điệu có phần bất thường. Nhưng nhìn sắc mặt của hắn lại không tìm ra vấn đề gì, đành mơ hồ đáp một tiếng.

Thấy nàng biết điều, Thành Huấn hài lòng hôn một cái lên môi nàng, đứng dậy gọi người vào trong.

Nguyên Ánh cố nén xấu hổ. Cả người nàng mỏi nhừ vô lực, ngoan ngoãn để cung nữ hầu hạ tắm gội rửa mặt chải đầu.

Chờ nàng thay xong xiêm y, Thành Huấn bước vào, trực tiếp ôm nàng lên.

"Aaaaaaa...!" Nguyên Ánh kinh hô một tiếng, bắt lấy cổ áo của hắn. "Hầu gia!"

"Đừng nhúc nhích." Thành Huấn vỗ cái mông của nàng, cứ thế ôm nàng ra khỏi hoa lâu, tiến đến xe ngựa đã sớm đứng chờ trong Đông viên.

Xe ngựa lái ra khỏi Đông viên, Nguyên Ánh vội hỏi:

"Hầu gia, chúng ta còn chưa từ biệt Thái hậu."

"Không cần đâu." Thành Huấn nói, "Lúc nãy Thái hậu đã phái Tố Cúc cô cô tới, ta đã nhờ cô cô thay chúng ta từ biệt Thái hậu rồi."

Nói đến Tố Cúc cô cô, sắc mặt Thành Huấn trầm xuống.

Hắn thức dậy không lâu, Tố Cúc cô cô đã đến. Lời nói vô cùng khách khí, có vẻ như áy náy lắm. Nói là Thái hậu lo lắng Nguyên Ánh đến nay vẫn chưa mang thai, dặn dò Ngự Thiện phòng chuẩn bị canh trợ thai. Lại không nghĩ rằng lần đầu tiên Nguyên Ánh dùng, dược lực quá mạnh, bất đắc dĩ, đành phải an trí nàng tại Đông viên.

Đã chặn họng trước thế này rồi, Thành Huấn còn có thể nói gì? Đừng nói Thái hậu cho người đến giải thích với hắn, cho dù không giải thích, hắn cũng không thể nói gì hơn.

"...Hầu gia?"

Thành Huấn hoàn hồn, liếc nhìn nàng:

"Thế nào, không gọi tên ta nữa à?"

Nguyên Ánh chớp mắt mấy cái, chậm rãi nhớ lại. Tối hôm qua nàng vẫn kêu thẳng tên hắn, không có gọi Hầu gia như bình thường. Nguyên Ánh chán nản, quả nhiên tài diễn xuất của nàng vẫn chưa được hoàn thiện, nàng luôn gọi thẳng tên hắn trong lòng, tối qua lại bị bản năng làm chủ, đánh mất sự nguỵ trang của mình.

Nghĩ đến tối hôm qua, nàng lại đỏ mặt một trận. Nhưng mà càng không muốn hồi tưởng, hình ảnh đó lại càng hiện ra rõ ràng.

"Phu nhân đang nghĩ gì đó?" Chẳng biết lúc nào, Thành Huấn áp sát bên tai nàng, khẽ nói.

Hơi thở nóng hổi phớt qua lại tại mang tai Nguyên Ánh lại đỏ lên.

"Thiếp... thiếp..."

"Đang nhớ hôm qua nàng khẩn cầu ta chơi nàng thế nào sao!" Thành Huấn liếm vành tai của nàng một cái.

Thân thể Nguyên Ánh run lên, hơi thở dồn dập, vừa gấp vừa thẹn:

"Hầu gia, sao có thể ăn nói... thô lỗ như vậy..."

"Vậy nàng muốn nói thế nào mới là tao nhã?" Thành Huấn cười cười, nhẹ nhàng liềm cần cổ trơn bóng của nàng, giọng nói như nỉ non. "Lời này là chính miệng nàng nói tối qua mà, hôm nay sao lại trở mặt nhanh vậy?"

Bộ ngực Nguyên Ánh nhấp nhô, cảm thấy từ môi hắn truyền luồng điện tê tê vào da thịt nàng, miệng lắp bắp nói:

"Cái đó... là thiếp... do canh thuốc kia... mới không giữ miệng..."

"Vậy à?" Cánh tay Thành Huấn vòng qua eo nàng, ôm nàng ngồi lên chân mình. "Phu nhân muốn thử lại không?"

Nguyên Ánh nhạy bén nghe được sự uy hiếp trong giọng nói của hắn, lại nhớ đến thủ đoạn của Thành Huấn...

"Hầu gia, thiếp vừa mới thay xiêm y..." Ý nàng muốn nói bây giờ chớ có làm loạn.

Thành Huấn thờ ơ như không nghe thấy, lòng bàn tay qua lại trên eo nàng. Eo nhỏ không đủ một nắm tay, xúc cảm vô cùng tốt.

"Không sao, khi xe đi ra khỏi cổng thành, sẽ không có ai nghe thấy..."

Thấy hắn càng sờ càng đi xuống, Nguyên Ánh luống cuống, vội nói:

"Hầu gia, thiếp sai rồi, đừng mà..."

Động tác Thành Huấn dừng lại, hai mắt nhìn nàng:

"Phu nhân sai chỗ nào?"

Nguyên Ánh cắn cắn môi:

"Thiếp không nên nói Hầu gia thô lỗ..."

Thành Huấn cười nhẹ:

"Không đúng, câu sau đó..."

Câu sau đó? Là câu nàng nói do canh thuốc? Câu đó sai chỗ nào chứ?

Thấy nàng khó xử, Thành Huấn tốt bụng nhắc nhở một câu:

"Là phu nhân muốn bản Hầu cắm vào trong, không liên quan đến chuyện thuốc thang ở đây."

"..." Nguyên Ánh sao có thể nói những lời này. Xấu hổ chết mất.

"Nói không?"

Bàn tay của hắn đã leo lên trước ngực nàng, xoa bóp uy hiếp.

Nguyên Ánh cực kỳ khó xử, môi mấp máy, rõ ràng đây là lời nói vô lại:

"Hầu gia! Loại lời nói này kêu thiếp làm sao có thể mở miệng được?!"

Vốn tưởng rằng Thành Huấn sẽ lại uy hiếp, không ngờ rằng hắn nghe xong, lại cười haha một tiếng, không lộn xộn nữa.

Hắn dễ nói chuyện như thế, ngược lại Nguyên Ánh cảm thấy bất an:

"Hầu gia..."

"Kêu tên."

Nguyên Ánh sửng sốt.

Cánh tay Thành Huấn vòng qua eo nàng, nắm lấy tay nhỏ bé non mịn của nàng:

"Tối hôm qua không phải đã gọi rất thoải mái sao?"

Nguyên Ánh dò xét hắn một chút, không biết hắn nói thật hay là nói đùa.

Vừa thấy ánh mắt của nàng, Thành Huấn liền biết nàng suy nghĩ gì trong đầu. Hắn từ tốn:

"Sau này khi riêng tư cứ gọi tên của ta, không được kêu Hầu gia nữa."

"..." Nguyên Ánh cẩn thận từng chút gọi một tiếng "Thành Huấn".

Thành Huấn nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ hôn lên tai nàng một cái:

"Nhũ danh của nàng là gì?"

Hắn thật sự không có tức giận. Nguyên Ánh bình tĩnh lại, nói:

"Thiếp... không nhớ rõ nữa, cha mẹ, Thái hậu vẫn gọi thiếp là Tam nha đầu."

"Nhũ danh gì kì vậy?" Nghĩ đến nàng cũng sớm mất cha mẹ giống mình, tim Thành Huấn mềm ra, "Sau này ta gọi nàng là Ánh nhi đi".

Nguyên Ánh cảnh giác nhìn hắn một cái:

"Hầu gia... Thiếp họ Trương, tên Nguyên Ánh."

"Ta biết. Nàng cho rằng ngay cả tên phu nhân của mình ta cũng không nhớ sao?" Thành Huấn nhéo cái mũi của Nguyên Ánh, cảm thấy gương mặt này nhìn thế nào cũng rất đáng yêu. "Ánh nhi nghe rất êm tai, mềm mềm giống như nàng..."

"..." Nguyên Ánh cảm thấy nổi da gà, trong lòng buồn bực. Cái tên đáng ghét này uống lộn thuốc rồi hả? Sao đột nhiên trở nên tình ý triền miên thế này?

Đang nói chuyện thì đã đến Hầu phủ, Thành Huấn kêu xe ngựa nhích đến gần cổng phủ, hạ thấp một chút. Quả nhiên, Thành Huấn bế Nguyên Ánh xuống xe, đi thẳng về phòng riêng.

"Nàng nghỉ ngơi cho khoẻ. Lọ thuốc ta đưa còn giữ không, bôi thêm một chút vào đi."

Nguyên Ánh cúi đầu thưa một tiếng, Thành Huấn xoa đầu nàng, xoay người dặn dò cơm tối.

Hai người ăn cơm, rửa mặt chải đầu, liền đi nghỉ.

Đêm nay phòng ốc yên ổn, không có phát sinh bất cứ chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro