4,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là Vương Gia Nhĩ không có xem tin nhắn của anh,chờ một ngày rồi một tuần. Vẫn không có một chút tin tức nào, Đoàn Nghi Ân cũng không có cách nào liên lạc được. Chỉ đành như thế chờ đợi, tự nhủ cái tên đó quá bận rộn không thể gửi tin nhắn.

Hôm nay thứ sáu Đoàn Nghi Ân dạy xong trở về nhà, căn phòng vẫn tối om lạnh ngắt. Anh đi vào phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo. Trở ra phòng bếp nấu một ít đồ ăn, ngày mai là cuối tuần có thể nghỉ ngơi một ít. Hôm nay Nghi Ân dự định coi một ít phim giải trí, lúc anh tìm kiếm mấy đĩa phim lại thấy một cái đĩa khá mới nhét thẳng đứng ở góc trái. Đĩa trắng, bên trền bao bì mỏng có lưu nét chữ của Gia Nhĩ " Kỉ niệm " .

Anh rút đĩa ra khỏi bao, nhét vào đầu máy. Quay trở về ghế sofa ngồi, đợi màn hình hiện lên là cái gì ?

Cảnh đầu tiên chính là gương mặt của Gia Nhĩ, cậu ta nói " Xin chào, không biết khi nào anh mới phát hiện ra cái đĩa này. Đây là kỉ niệm một năm của chúng ta đó. "

Cảnh kế tiếp là lúc anh đang ngủ, chăn chắn ngang ngực. Vương Gia Nhĩ liền nhéo nhéo gương mặt của anh, sau đó khanh khách cười khen lên " Mệt nên ngủ rồi, lúc này thật ngoan còn rất dễ thương ! "

Cảnh tiếp nữa là tấm lưng của Nghi Ân lúc anh đang chấm bài, sau đó khẩu ngữ của Gia Nhĩ xuất hiện hình như là " Nghiêm túc quá, tôi bị lơ rồi ".

Những cảnh kế tiếp là lúc hai người đi đến Hàng Châu, Thượng Hải, Vân Nam, Hồ Bắc, rất rất nhiều nơi. Một cái đĩa mất gần nửa tiếng để xem cảnh cuối cùng là xem pháo hoa, trên đó còn có một hàng chữ màu trắng " Hy vọng thật nhiều năm sau vẫn có thể cùng anh như thế."

Đoàn Nghi Ân mỉm cười, cậu ta cũng xem như không tệ. Sau này con gái nhà nào có thể gả cho Gia Nhĩ cũng rất tốt đi. Nghi Ân đứng lên, cất lại đĩa vào tủ đi vào trong phòng ngủ. Hôm nay bỗng dưng ngủ rất sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro