8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em thật sự rất cảm ơn hai anh vì ngày hôm qua." Riki nói bằng thứ tiếng Hàn sứt sẹo.

Cậu nhóc gõ cửa phòng làm phiền bọn họ lúc 8 giờ sáng, Sunghoon là người bực bội ra mở cửa nhưng lại bình tĩnh trở lại khi thấy người gõ cửa là Riki. Đứa nhỏ ấy ra hiệu cho Jay và Sunghoon đi vào phòng của Jungwon và Sunoo.

"Chúng tôi cũng chẳng làm gì nhiều cả." Jay nói.

"Mặc dù vậy nhưng chúng ta vẫn nên nghĩ ra một kế hoạch để đối phó với anh trai của em." Sunghoon cắn môi, cố gắng vạch ra một kế hoạch.

"Đừng cắn môi," Jay mắng Sunghoon, "Chúng tôi sẽ ở đây, bên cạnh cậu nếu cậu muốn đối đầu với anh trai mình, có lẽ chúng tôi có thể..."

"Anh Jay," Riki ngăn lại, "Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em vượt qua chuyện này nhưng em không thể yêu cầu anh giải quyết thay em. Em sẽ tự tìm ra cách."

Sunghoon mỉm cười tự hào.

"Nhưng nếu có điều gì em cần giúp đỡ, hãy cho các anh biết nhé?" Sunghoon nói.

"Tất nhiên rồi ạ." Cậu nhóc cười đáp lại.

"Bọn tôi thật lòng đấy Riki à, hãy liên lạc với chúng tôi nếu em cần bất cứ điều gì dù nó nhỏ nhặt đến đâu." Jay nói.

"Em cảm ơn,"

"Vậy nếu không còn gì nữa," Jay nhìn Sunghoon, ánh mắt nấn ná một lúc.

Sunghoon cố gắng để bản thân không đảo mắt. Cái tên hứng tình này không thể sống yên ổn được sao? Bọn họ phải bay về trong ngày hôm nay và đây chẳng phải là lúc cái tên đó có thể nhìn cậu một cách khêu gợi như vậy ngay trước mặt một đứa trẻ và hai người đồng nghiệp khác của họ.

"Ừm trước khi hai người đi thì," Sunoo nói nhưng bị Jungwon cản lại.

"Đừng," Jungwon thì thầm.

"Gì thế?" Jay quay sang hỏi thư ký của Sunghoon.

"Tối qua Jungwon và em đã tìm hiểu vài thứ." Sunoo vừa nói vừa lấy ra một chiếc phong bì lớn màu nâu mà Sunghoon không để ý.

"Và tụi em đã tìm thấy vài thứ có thể hữu ích nếu điều tồi tệ nhất xảy đến." Sunoo tiếp tục.

Jungwon thở dài.

"Đây chỉ là một thứ mà em có thể dùng để đối phó với anh mình." Jungwon vừa nói vừa đưa phong bì cho Riki.

Sunghoon cau mày, không hiểu rõ ý của hai người đồng nghiệp. Jay cũng không biết và bối rối nhìn Riki nhìn nội dung trên phong bì.

Riki cau mày nhìn vào tài liệu trước mặt. Chúng trông giống như hoá đơn.

"Chúng là bằng chứng chứng mình anh trai em đã mua chất cấm." Jungwon làm rõ khi nhìn thấy sự bối rối của Riki.

Sunghoon há hốc mồm còn Riki nuốt nước bọt.

Jay nhìn Jungwon và Sunoo, gần như không giấu được sự bất ngờ của mình đối với hai người này.

"Chúng tôi không ép buộc cậu dùng nó nhưng khi điều tồi tệ nhất xảy ra," Jay nói, "Thì nó có thể khá hữu dụng đấy."

Riki im lặng một lúc lâu, Sunghoon sợ họ đã làm đứa trẻ tội nghiệp này thấy sợ hãi. Tất cả những điều này hẳn là quá sức đối với một đứa trẻ mười bảy tuổi.

"Ri-"

"Em sẽ sử dụng nó thật tốt," Riki nói đầy quyết tâm khiến mọi người ngạc nhiên "Cảm ơn mọi người."

"K-Không vấn đề gì." Sunoo chớp mắt.

"Cậu ấy trông có vẻ không như vẻ bề ngoài lắm nhỉ," Jay thì thầm đủ để một mình Sunghoon nghe thấy.

"Em ấy nhìn rất khôn ngoan mà." Sunghoon nói nhỏ.

Jay đứng dậy mỉm cười, bước tới chỗ Riki và vỗ nhẹ vào lưng.

"Trong trường hợp đó, chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu." Jay nói khi Riki cũng đứng dậy. Đó là một cảnh tượng buồn cười đối với Sunghoon khi nhìn thấy một thiếu niên cao hơn đối thủ của mình.

Riki mỉm cười.

"Chúng ta nên đi thôi," Jay nhìn hai cậu thư ký rồi nhìn Sunghoon.

"Gặp lại sau nhé nhóc," Sunghoon nói bằng thứ tiếng Nhật bập bẹ và ôm Riki vào lòng. Cậu út bối rối một cách đáng yêu một lúc trước khi vòng tay ôm lấy Sunghoon.

"Cảm ơn anh," Cậu em nói bằng tiếng Hàn. "Em xin lỗi một lần nữa vì hành động của anh trai em."

"Đó là hành động của tên đấy, không phải do em làm." Sunghoon nói rồi rút ra một tờ giấy, "Đây là thông tin của anh, cứ gọi nếu em cần nhé."

Jay quan sát cuộc trao đổi với một thoáng cảm xúc mà Sunghoon không thể diễn tả được.

"Và đây là thông tin liên lạc của tôi, không giống như Sunghoon, tôi biết tiếng Nhật nên cậu có thể trò chuyện với tôi." Jay chế giễu.

"Này!" Sunghoon kêu lên, "Ngôn ngữ không thể ngăn cản tụi tui nhé, tui đã thân thiết với Riki hơn bao giờ hết rồi đấy."

"Chỉ vì em ôm cậu ấy không có nghĩa em là người cậu ấy yêu thích." Jay cãi lại.

"Hai anh này như con nít vậy." Riki nói với Jungwon và Sunoo và họ cười lớn.

"Em không thích phải phá vỡ khoảnh khắc của đôi tình nhân này nhưng chúng ta cần phải đi bây giờ thì mới kịp đến sân bay được." Jungwon nói.

"Đôi tình nhân ư?" Sunghoon và Jay đều hướng về Jungwon.

"Kinh tởm."

"Có mơ cũng không thể nào."

Sau đó, Jay và Sunghoon nói lời tạm biệt cuối cùng với Riki và rời khỏi phòng Jungwon và Sunoo để đi tắm rửa và thu dọn đồ đạc cho chuyến bay trở về Hàn Quốc.

"Em mừng là mọi việc đều ổn với cậu nhóc ấy," Sunghoon nói khi họ ở trong phòng riêng. "Em không ngờ Sunoo và Jungwon sẽ điều tra Hideki nhưng thật tốt là họ đã làm vậy."

Jay ậm ừ.

Sunghoon quay sang Jay, cái tên này luôn có thứ để nói nhưng lúc này gã lại im lặng một cách bất thường.

Jay vẫn luôn nhìn cậu, đang chìm đắm trong suy nghĩ với đôi mắt dán chặt vào Sunghoon.

"Em có ổn không?" Jay hỏi khiến cậu chớp mắt.

"Ý anh là gì?" Sunghoon nghiêng đầu.

"Sau tất cả những gì đã xảy ra, em cảm thấy thế nào? Anh biết em đã cố gắng chống lại tên khốn đó nhưng điều đó cũng không dễ dàng gì." Jay nói.

Sunghoon im lặng một lúc.

"Em ổn mà." Sunghoon mỉm cười.

"Và về những điều mà tụi mình đã tranh cãi nữa," Jay nói, "Anh biết chúng ta đã giấu nó đi nhưng chúng ta cần nói về chuyện đó Sunghoon à."

"Lúc đấy em đang bực mới nói như thế, em hoàn toàn không có ý gì hết." Sunghoon nói.

"Nhưng vẫn có một phần nhỏ là sự thật trong đấy thôi," Jay nói, "Làm ơn đi Sunghoon, anh cần biết liệu có lúc nào đó, những điều anh làm với em khiến em khó chịu hay cảm giác như anh đang lợi dụng-"

"Em không muốn nói chuyện đó vào lúc này, chúng ta không có thời gian đâu." Sunghoon nói.

Jay mím môi.

"Đúng vậy," Gã nói.

"Chúng ta sẽ nói chuyện đó trên máy bay nhé?" Sunghoon gợi ý, "Dù sao thì chúng ta cần phải giải trí trong ba tiếng lận mà."

"Được." Jay đồng ý.



.



Jay đợi cho đến khi chuyến bay cất cánh và họ đã ở trên không rồi mới lên tiếng.

"Sunghoon," gã nhẹ nhàng gọi, không thể nhìn thấy cậu từ vị trí của mình ở khoang hạng thương gia.

"Làm thế nào chúng ta có thể nói chuyện với thứ này trên đường bay," Sunghoon nói, gõ vào vách ngăn riêng tư, cậu ấy đã nằm xuống.

"Nhích qua một chút đi." Jay nói rồi tháo dây an toàn.

"Tại sao?" Sunghoon hỏi nhưng trước khi cậu kịp nhận ra thì Jay đã ở trong chỗ của cậu.

"Tui tưởng mục đích của hạng thương gia là để ngồi cho thoải mái cơ mà," Sunghoon than vãn nhưng vẫn nhích sang một bên để cho Jay ngồi vào.

Nó rất chật, Jay ngồi sát hơn vào Sunghoon và bằng cách nào đó đã tạo ra khoảng trống cho cả hai vừa vặn.

"Em chính là người muốn nói trên máy bay đó đồ ngốc à." Jay nói.

"Không phải như thế này!" Sunghoon nói to khiến Jay phải bịt miệng cậu lại.

"Đừng ồn ào thế, mọi người sẽ nghĩ chúng ta đang làm tình hay gì đó đấy." Jay rít lên.

"Dù sao thì họ cũng sẽ nghĩ vậy nếu họ nhìn thấy anh ngồi ở ghế của tui."

"Em cần ngậm mỏ lại và bắt đầu nói chuyện thôi!" Jay bực bội nói.

"Làm sao em có thể làm được cả hai việc?" Sunghoon nhướn mày khiến Jay rên rỉ và tựa đầu vào vai Sunghoon.

"Em phiền thật đấy."

Sunghoon cười rồi quay lại đối mặt với Jay một cách nghiêm túc.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện nhé."

Jay gật đầu và đợi Sunghoon bắt đầu nói. Cậu hít một hơi thật sâu.

"Em đã say vào đêm đầu tiên chúng ta làm tình." Sunghoon nói khiến Jay căng thẳng.

"Và em thừa nhận, sự đồng ý khi say rượu là một điều không rõ ràng và em đã đưa ra một số lựa chọn mà lẽ ra em sẽ không thực hiện nếu em tỉnh táo nhưng anh không liên quan gì đến những lựa chọn mà em đã đưa ra." Sunghoon nói.

"Nếu em nhớ không lầm, anh đã nhiều lần hỏi em liệu có được tiếp tục không và chính miệng em đã đồng ý. Vì vậy đây không phải là lỗi của anh và mỗi lần sau lần đó em đều đồng ý một cách tỉnh táo và thậm chí em còn là người bắt đầu việc đó. Vì thế em xin lỗi vì đã nổi nóng với anh ngày hôm qua. Anh không làm gì sai cả, em chỉ thấy thất bại vì anh nói có lý quá thôi." Sunghoon nói.

"Nhưng lẽ ra anh nên hỏi em nhiều câu hỏi hơn trước khi chúng ta làm bất cứ điều gì. Anh là lần đ- Anh đã cưỡng bức em." Jay nói.

"Cưỡng bức?" Sunghoon khịt mũi. "Sao mà anh biết được chứ? Dù sao thì đó là lỗi của em vì đã không nói cho anh biết."

"Nhưng đó cũng là lỗi của anh, nếu em cảm thấy khó chịu vì anh."

"Đừng tự đa tình quá chứ," Sunghoon cau có, "Với lại sự việc của Hideki đã khiến em nhận ra..."

Sunghoon chưa nói hết câu.

"Nhận ra?"

"Không muốn anh nghe được hết đấy." Sunghoon trêu chọc nói.

"Nhận ra?" Jay nhắc lại lần nữa, nhích lại gần hơn, cách xa khoảng 1 centimet.

"Nó khiến em nhận ra mình thoải mái như thế nào khi ở cạnh anh." Sunghoon lẩm bẩm.

Trái tim Jay tràn ngập niềm tự hào nhưng gã đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

"Và với Hideki," Sunghoon ngắt lời, "Em biết mình không ngốc khi để tên đó đánh thuốc mê đồ uống của em nhưng điều đó làm em sợ."

"Nếu em đã không để ý thì sao?" Sunghoon nói, đôi mắt đờ đẫn, "Nếu em nhận ra quá muộn thì sao? Và Hideki không giống anh. Hắn ta sẽ không hỏi em muốn gì. Hắn ta còn va vào vai em khi em và tên đó ngồi ở quầy bar hay là nắm lấy ngón tay của em trong khi đưa đồ uống cho em, em cảm thấy bản thân như bị thiêu đốt vậy."

Jay đặt tay lên má Sunghoon và lau đi giọt nước mắt đang rơi trên má cậu. Sunghoon chớp mắt khi nhận ra mình đang khóc.

"Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra." Jay nói, "Anh sẽ không bao giờ để hắn ta làm theo ý mình."

Sunghoon không nói gì.

"Em có thể hỏi anh một câu được không?" Sunghoon nói.

Jay ậm ừ.

"Em không có ý coi thường điều này, em thực sự chỉ tò mò nhưng tại sao anh lại quan tâm?" Sunghoon nói, "Em tưởng chúng ta ghét nhau."

Jay suy nghĩ một lúc lâu.

"Em có ghét anh không?" Gã hỏi Sunghoon, người kia chớp mắt đáp lại.

"Buồn cười hơn là chính em còn hiểu anh hơn cả những người tự xưng là bạn anh nữa." Jay bật cười.

"Ew thế là giờ mình là bạn à?"

"Theo định nghĩa thì phải." Jay nói.

"Thế anh cũng làm tình với những người bạn kia của mình hả?" Sunghoon hỏi.

"Nếu tụi nó cũng xinh đẹp như em thì chắc là có đấy." Jay nói rồi đưa tay lên cằm Sunghoon.

"Park Jay vừa khen em phải không?" Sunghoon hỏi với vẻ sốc vờ vịt.

"Anh vừa khen em nên cũng mong là bản thân cũng nhận được lại một câu đấy." Jay nói.

"Không muốn khen đấy." Sunghoon nhún vai.

"Ôi thôi nào," Jay than vãn rồi nhéo má Sunghoon để cố gắng bắt cậu nói, "Hãy nói đại loại như 'Jay à anh cũng thật xinh đẹp' hoặc là 'Anh trông rất nóng bỏng' rồi là 'Anh thật quyến rũ' hay là gì đó khác cũng được."

"Em không có nói dối được đâu Jay à." Sunghoon nói.

"Anh rút lại lời khen của mình!" Jay bĩu môi và vỗ nhẹ vào má Sunghoon.

"Được rồi, được rồi. Em sẽ khen anh cái gì đó." Sunghoon trợn tròn mắt.

"Nói đi."

"Im lặng, để em suy nghĩ." Sunghoon vặn lại.

"Yah! Có gì mà phải suy nghĩ vậy?" Jay nói.

"Em thích ngón tay của anh." Sunghoon nói khiến Jay giễu cợt.

"Em thích nó hay là thích cảm giác khi nó ở trong em." Jay hỏi, dùng ngón tay cái kéo nhẹ môi dưới của Sunghoon.

"Anh tự biết đáp án mà." Sunghoon nói rồi đưa ngón cái của Jay vào miệng mình và mút nó, mắt nhắm lại.

"Anh sẽ tự mình tìm ra." Jay nói, rút ngón tay cái ra và luồn tay xuống giữa hai người và dưới tấm chăn của hãng hàng không phủ lên cả hai, gã lướt tay chạy dọc lưng Sunghoon và dừng lại ở đường cong của mông Sunghoon, bóp chặt nó.

Sunghoon bật ra một tiếng thở gấp nhưng Jay khiến cậu im lặng bằng cách áp môi mình vào môi người kia.

"Em phải giữ im lặng mèo con à." Jay nhếch mép cười.

Gã luồn tay vào trong chiếc quần rộng thùng thình của Sunghoon. Thật may là cậu không phải lúc nào cũng mặc quần bó sát như gã, quần rộng có nghĩa là dễ dàng tiếp cận hơn.

"Jay," Sunghoon thì thầm.

"Anh vào nhé mèo nhỏ?" Jay hỏi, ngón tay đã chực chờ phía ngoài.

"Ừ, chết tiệt." Sunghoon nói, giấu mặt vào ngực Jay khiến giọng nhỏ đi khi Jay ấn một ngón tay vào trong mình.

Sunghoon vẫn còn hơi lỏng sau đêm qua nên khi gã trượt tay vào dù không có chất bôi trơn thì cũng không quá đâu. Tuy nhiên Jay vẫn đi với tốc độ chậm đến mức khó chịu, uể oải đút một ngón tay vào lỗ của Sunghoon.

Khi gã đã hài lòng thì Jay thêm một ngón tay nữa rồi đến ngón thứ ba chơi đùa bên trong Sunghoon như thể cậu chỉ là một món đồ chơi.

Và nếu thành thật mà nói thì Sunghoon thích cảm giác đó. Ngón tay của người kia nằm trong cậu và cùng ngồi trên chiếc ghế hạng thương gia chật chội dành cho một người ngoài ra còn phải không được tạo ra bất kỳ âm thanh nào để tránh tiết lộ những gì họ đang làm.

Jay cởi cúc quần của Sunghoon và lôi cậu em của Sunghoon ra. Cậu thở hắt ra khi Jay vuốt ve vật đang cương cứng đến phát đau ấy.

Sunghoon bật ra tiếng rên trong lồng ngực Jay khi gã đã chạm tới tuyến tiền liệt cậu. Sunghoon cảm nhận được cơn cực khoái ấy đang ngày càng đến gần, cậu nắm lấy chiếc áo sơ mi đẹp đẽ đắt tiền ấy của Jay và gần như làm nhàu nó nhưng Jay trông không có vẻ gì là quan tâm.

Thay vào đó gã lại hôn lên tóc Sunghoon trong khi chơi đùa với những phần nhạy cảm của cậu.

Với một tiếng kêu nhỏ, Sunghoon đã bắn ra. Jay dùng chăn của hãng hàng không lau tinh dịch của cậu để quần áo của họ không bị bẩn. Sunghoon cảm thấy tội nghiệp người tiếp viên hàng không phải dọn dẹp đống bừa bộn này của họ.

Dù Sunghoon đã bắn nhưng Jay vẫn không rút ngón tay ra khỏi người cậu, uể oải chơi đùa bên trong cậu theo nhịp điệu như cũ.

Sunghoon cảm thấy một cơn run rẩy chạy khắp cơ thể cùng với sự nhạy cảm cực độ đang ùa tới nhưng đồng thời cũng cảm thấy thật dễ chịu, Sunghoon không muốn Jay dừng lại.

Sunghoon đưa tay xuống và chú ý thấy một túp lều dựng lên ngay quần của Jay. Cậu ấn lòng bàn tay vào đó khiến Jay phát ra tiếng kêu. Sunghoon chơi đùa với cạp quần của Jay, móng tay dài ấn xuống bụng gã và-

"Các phi hành đoàn vui lòng chuẩn bị hạ cánh." Phát ra từ loa. Jay rên rỉ khó chịu, gục đầu lên đầu Sunghoon và rút ngón tay ra khiến cậu giật mình.

"Anh sẽ quay lại ngay." Jay nói với Sunghoon rồi đứng dậy. Sunghoon kìm lại tiếng rên vì bản thân khó chịu nhưng lại thích thú nhìn Jay cố gắng giấu đi sự cương cứng của mình khi gã đi ngang qua những hành khách khác để vào phòng vệ sinh.

Sunghoon kéo quần lên và ném chiếc chăn bẩn lên chỗ ngồi của Jay, đổi nó lấy chiếc chăn sạch của gã. Cậu bật cười rồi ngồi thẳng dậy trên ghế và thắt dây an toàn.

Khoảng năm phút sau Jay quay lại thì đã không còn túp lều nào nữa rồi.

"Đừng có ra vẻ tự mãn như thế." Jay nói rồi ngồi xuống cạnh Sunghoon và nhăn mặt với chiếc chăn bẩn.

"Tự mãn cái gì chứ?" Sunghoon mỉm cười, "Em đã có thể giúp anh xử lí nó mà," cậu nói rồi vỗ nhẹ vào đũng quần Jay.

Jungwon, người thỉnh thoảng quay sang nhìn hai ông sếp của mình trong suốt chuyến bay, trở về Hàn Quốc như một con người hoàn toàn khác. Cậu ước gì mình có thể ngủ thoải mái như Sunoo ngay khi lên máy bay.



.



"Ôi ngôi nhà thân yêu ơi!" Sunoo mỉm cười bước ra khỏi sân bay sau khi nhập cảnh.

"Ừ, cảm thấy thật vui khi được trở lại dù mới chỉ có ba ngày." Jay mỉm cười.

"Em im lặng một cách bất thường đấy, Jungwon." Sunghoon nói.

Jungwon cứng đờ, hai má ửng hồng.

"Em ổn mà," cậu cười lúng túng, "Sao em lại không ổn chứ?"

Jay nheo mắt nhìn thư ký của mình.

"Trông cậu không khoẻ lắm. Cậu ổn chứ?" Jay hỏi và đặt tay lên vai Jungwon.

Jungwon ấp úng, đẩy tay Jay ra chỗ khác vì cậu biết trước đó nó đã từng nằm ở đâu.

Jay chớp mắt.

"Vẫn còn Jet lag à?" Sunoo hỏi, "Đó là lí do anh bảo em nên ngủ trên máy bay đấy."

"Cả hai người nghỉ ngơi hết ngày hôm nay đi-" Jay nói với Jungwon và Sunoo.

Jungwon cúi đầu và bước nhanh đi, kéo theo Sunoo.

"...Sau khi đưa tôi đến công ty." Jay kết thúc câu nói của mình một cách muộn màng nhưng hai người thư ký đã biến mất.

"Chỉ cần bắt taxi là được rồi." Sunghoon trợn mắt.

"Em cũng tới công ty à?" Jay hỏi.

"Ừ, em có chút việc phải làm ở văn phòng." Sunghoon nói.

"Vậy chúng ta cùng đi nhé." Jay nói.

Sunghoon ậm ừ đồng ý rồi rút điện thoại ra, cau mày khi nhìn thấy thông báo của mình.

"Năm cuộc gọi nhỡ?" Sunghoon lẩm bẩm một mình và đưa điện thoại lên tai.

"Xin lỗi, tôi vừa đáp xuống máy bay." Sunghoon nói, Jay lúng túng đứng cạnh cậu chờ người kai gọi điện xong.

"Phải, nó được đứng tên tôi." Sunghoon nói, môi nhếch xuống.

"Cái gì?" Sunghoon hét lên.

"Anh nói có người đã bán nó rồi là sao? Tôi đã mua nó rồi mà." Sunghoon nói.

Một khoảng lặng dài.

"Bố tôi." Sunghoon tái mặt nói.

Sunghoon ngắt điện thoại rồi đưa tay lên vuốt mặt.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Jay ngập ngừng hỏi.

Sunghoon trông có vẻ kiệt sức.

"Không."

"Em cần phải đi đây." Sunghoon vừa nói vừa sải bước đi, kéo theo hành lý phía sau.

"Này đợi đã!" Jay gọi nhưng Sunghoon đã đi rồi.

Dù thế nào đi nữa, Jay cũng hy vọng mọi chuyện đều ổn.



.



Sunghoon đóng sầm cửa rồi bước vào nhà, không thèm cởi giày và cất đồ đạc.

Cậu đi thẳng vào văn phòng tại nhà của bố mình vì biết rằng ông làm việc ở nhà vào thứ Sáu.

"Cái quái gì vậy bố?"

"Ồ con về rồi đấy á, chuyến đi Nhật Bản như thế nào?"

"Bố đừng chọc con tức điên lên nữa!" Sunghoon tức giận nói.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thể loại bố nào lại bán đi tài sản của con trai mình khó khăn để kiếm được vì lợi ích của mình vậy?" Sunghoon hỏi.

"Ồ, vậy là con đã phát hiện ra rồi à?" Bố Sunghoon nói, "Bố chỉ làm vì bố biết nếu những gì liên quan đến bố và công ty thì con sẽ làm bất cứ điều gì đúng không?"

"Không! Con đã mua mảnh đất đó bằng tất cả những gì con dành dụm được. Con có ước mơ bố ạ. Con muốn một ngày nào đó thành lập công ty riêng, theo bước chân bố và con muốn bắt đầu ở nơi đó." Sunghoon nói.

"Tại sao con lại muốn thành lập công ty riêng của mình dù đằng nào thì con cũng sẽ được kế thừa công ty này." Kwangho hỏi.

"Bởi vì," Sunghoon cao giọng, "Ngay từ đầu đây chưa bao giờ là công ty của 'chúng ta'. Nó luôn là của bóp, mọi thứ, luôn là của bố."

"Bố chỉ nghĩ những gì của bố đều là của con. Bố làm điều đó cho con đấy Sunghoon nên con có thể có-"

"Nhưng con không phải nô lệ của bố, con là con trai của bố cơ mà, con thật sự rất mệt mỏi, quá mệt mỏi khi cứ bị bố sử dụng con như một món đồ như vậy."

"Bố không có ý làm tổn thương con." Kwangho cố gắng lý luận.

"Vậy thì hãy dừng việc mua bán đó lại. Hãy trả lại cho con cái thứ tài sản mà con đã mua bằng tiền của mình." Sunghoon nói.

Kwangho im lặng.

"Đúng là không thể tin được." Sunghoon lắc đầu chế giễu, bước ra khỏi văn phòng của bố.

"Sunghoon đợi đã!" Bố cậu gọi to, "Con đi đâu vậy?"

"Tôi sẽ gửi đơn từ chức của tôi qua email cho ông, Park Kwangho." Sunghoon nói và bước ra khỏi biệt thự của họ mà không thèm để ý đến yêu cầu dừng lại của bố mình.

Cậu rút điện thoại ra nhắn tin cho Jake vì nghĩ rằng mình có thể ở tạm nhà bạn thân một lúc cho đến khi tìm được nhà riêng.

Tuy nhiên, khi liếc nhìn điện thoại của mình thì một thông báo mới hiện lên.

Jay

Này, em ổn chứ?

Sunghoon không biết điều gì đã khiến cậu trả lời như vậy.

Sunghoon

Anh có ở nhà không?

Jay

Có, sao thế?

Sunghoon

Em qua đấy được không?

Jay

Tất nhiên là được rồi...

Mọi chuyện vẫn ổn chứ?

Sunghoon cất điện thoại và gọi taxi, đưa địa chỉ nhà Jay cho tài xế.



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro