7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunghoon co rúm người lại, mắt nhìn ra con phố đông đúc từ tầng thượng khách sạn.

"AAAAARGGGHH!" Sunghoon hét lên, nắm tay siết chặt vào lan can.

Cậu đang làm cái gì thế?

Cậu vốn dĩ đã muốn dừng lại mọi việc với Jay nhưng khi cái tên đấy lại đẩy cậu vào tường thì bản thân cậu vẫn dạng chân ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra hết.

Và điều tồi tệ nhất là Sunghoon lại bắt đầu có tình cảm với cái người mà ghét cậu hơn cả chính bản thân cậu nữa.

Sunghoon thở dài, cố gắng ngăn nước mắt và ngước mặt lên, nhắm mắt lại để tránh đi ánh nắng.

Tại sao cậu không thể rời xa Jay? Sunghoon cảm thấy một sự ươn ướt chạy dọc má mình.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi," một giọng nói vang lên khiến Sunghoon giật mình, cậu giật mình và vấp phải hàng rào bê tông, ngã ngửa ra sau.

"Mẹ kiếp!" Sunghoon hét lên với suy nghĩ rằng hôm nay cậu sẽ chết.

Một bàn tay giữ lấy Sunghoon trước khi cậu kịp ngã, một cánh tay khỏe mạnh bao bọc lấy Sunghoon.

"Tôi xin lỗi," Người đó nói, ôm chặt lấy Sunghoon, "Tôi không cố ý làm cậu giật mình như thế."

"Không sao đâu," Sunghoon lùi ra khỏi vòng tay của người kia và nhìn người đã cứu mạng mình.

Là Hideki. Sunghoon cau mày.

"Trông cậu có vẻ thất vọng." Hideki nói, thu tay lại và lùi ra khỏi Sunghoon, "Cậu đang đợi ai khác à?"

"Cậu đang làm gì ở đây?" Sunghoon liếc nhìn người kia, hỏi. Lùi lại vài bước để tạo khoảng cách giữa hai người.

"Chà, tôi vừa định ăn sáng thì nghe thấy tiếng hét từ trên đây nên tôi nghĩ mình nên đi xem thử." Hideki nhún vai.

"Cậu đang làm gì ở khách sạn của tôi thế?" Sunghoon hỏi.

"Khách sạn của cậu sao?" Hideki nhướn mày, "Em trai và tôi ở đây cũng để dự hội nghị. Tôi không theo dõi cậu đâu Sunghoon à."

"Tôi không nói là cậu là người như vậy." Sunghoon lẩm bẩm, "Tôi chỉ cho rằng cậu sẽ có nhà ở Nhật Bản và không phải ở trong khách sạn."

"Tôi sống ở Osaka, từ đó đến Tokyo phải lái xe một quãng đường dài. Đặt phòng khách sạn sẽ thuận tiện hơn."

"Tôi hiểu rồi." Sunghoon nói sang chuyện khác, "Có lẽ tôi nên đi-"

Hiện tại cậu không muốn ở gần Hideki.

"Khoan đã!" Hideki kêu lên "Có lẽ đêm qua tôi có hơi quá phận."

Cái đó nói nghe còn hơi nhẹ đó.

"Tôi-"

"Tôi xin lỗi," Hideki chân thành cúi đầu, "Tối qua tôi hơi say nên đã làm cậu khó chịu. Điều đó không ổn và tôi thành thật xin lỗi về điều đó."

"À, không sao đâu" Sunghoon gật đầu tỏ vẻ am hiểu, "Tôi cũng từng mắc phải sai lầm khi say rượu."

"Không đời nào?" Hideki nói "Trông cậu luôn rất thận trọng mỗi khi say rượu."

"Cậu sẽ ngạc nhiên đấy." Sunghoon nhún vai, "Tôi đã làm một vài điều lỡ lầm khi quá chén".

Như lần tôi đánh mất lần đầu vào tay đối thủ lớn nhất của mình.

"Hoàng tử Park Sunghoon mà cũng thế sao?" Hideki bất ngờ, "Tôi rất muốn nghe về câu chuyện đó đấy."

"Hoàng tử sao?" Sunghoon nhướn mày, cố gắng thay đổi chủ đề và không nói về việc cậu ấy sẽ như thế nào khi say.

Hideki nhún vai.

"Phải thừa nhận rằng gu thẩm mỹ của tôi vẫn rất tuyệt vời ngay cả khi sau." Hideki nháy mắt với Sunghoon, "Tối qua trông cậu thật xinh đẹp."

"Vậy bây giờ trông tôi không đẹp à?" Sunghoon nói đùa.

"Hôm nay trông cậu còn đẹp hơn nữa khi không ở dưới ánh đèn mờ ảo của bữa tiệc." Hideki mỉm cười.

Sunghoon không cảm thấy có điều gì kỳ lạ với Hideki khi họ đang trò chuyện. Có lẽ đó chỉ là do bọn họ có chút cồn và tối qua thôi.

"Cậu đang nịnh nọt tôi để tôi ngủ với cậu phải không?" Sunghoon nhướng mày.

"Tôi đã xin lỗi về điều đó rồi!" Hideki bĩu môi khiến Sunghoon mỉm cười.

"Nhưng cậu có để tôi bù đắp cho cậu không?" Hideki hỏi khiến Sunghoon nghiêng đầu.

"Nếu cậu không quá bận, tối nay chúng ta có thể uống chút gì đó ở quán bar tầng dưới." Hideki nói.

"Cậu có thể chịu nổi cơn say nữa không đấy?" Sunghoon trêu.

"Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ uống đồ uống không cồn hoặc ít cồn sau những gì xảy ra ngày hôm qua." Hideki nói khiến Sunghoon bật cười.

"Để tôi cân nhắc nhé." Sunghoon mỉm cười.

"Cân nhắc về cái gì?" Một giọng nói mới lạ nhưng quen thuộc đến khó chịu vang lên.

Jay bước tới chỗ Sunghoon và Hideki, vòng tay qua eo Sunghoon và kéo về phía mình. Sunghoon, đã quen với sự đụng chạm của Jay nên không hề nao núng.

Tuy nhiên, Hideki không rời mắt khỏi bàn tay Jay đang vòng qua eo Sunghoon một lúc lâu. Jay nhếch mép cười.

"Jay?" Sunghoon nói, "Lên đây làm gì thế?"

"Anh đi tìm em để chúng ta có thể đi ăn sáng cùng nhau." Jay nói, "Jungwon nói với anh rằng cậu ấy đã thấy em lên trên đây nhưng em lại đi cùng với tên cặn bã này-"

"Jay," Sunghoon cảnh cáo, "Cậu ấy đã xin lỗi rồi."

Jay nhìn qua Hideki một lần nữa và Hideki nở một nụ cười lịch sự với Jay.

"Ồ thế sao?" Jay nói và ánh mắt cứng rắn, "Đừng có mà chạm vào em ấy."

Sunghoon ném cho Jay một cái nhìn giễu cợt. Từ khi nào mà người này lại quan tâm đến cậu nhiều như vậy thế?

"Phải," Hideki gật đầu, "Tôi xin lỗi, tối qua tôi đã vượt quá giới hạn."

"Và nếu tao thấy mày một lần nữa-"

"Đủ rồi, Jay à." Sunghoon khiến gã im lặng, "Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu về điều này hơn em chứ?"

"Bởi vì," Jay trừng mắt nhìn Hideki rồi quay về phía Sunghoon, đưa môi đến gần tai Sunghoon "Khi anh ở đây thì anh là người duy nhất được chạm vào em." Gã thì thầm.

Sunghoon cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Nhưng mối quan hệ này vốn dĩ chẳng có miếng tình cảm nào trong đấy, vậy tại sao Jay lại muốn cậu chung thủy chỉ với mình gã? Sunghoon chế giễu.

"H-Hai người đang quen nhau à?" Hideki, người vẫn ở đây và quan sát sự tương tác của hai người kia hỏi.

"KHÔNG!" Sunghoon nhanh chóng phủ nhận.

"Đừng có quan tâm tới việc của người khác." Jay nói cùng lúc, cau có với Hideki.

"Đừng thô lỗ như vậy nữa!" Sunghoon đánh nhẹ vào vai Jay.

"Chúng ta cần phải đi thôi." Jay phớt lờ lời khiển trách của Sunghoon và cố gắng dẫn cậu ấy ra khỏi Hideki.

"Hẹn gặp lại cậu tối nay." Sunghoon nói để chọc tức Jay và quay lại vẫy tay tạm biệt Hideki, người đang mỉm cười rạng rỡ.

Đợi đã, cậu vừa xác nhận rằng mình sẽ đi chơi với Hideki đấy à.

"Rất mong được gặp cậu đấy." Hideki vui mừng.

"Em tính đi chơi với tên đó à?" Jay hỏi, nhướn mày khi họ bước xuống cầu thang về phòng. Jay buông eo của Sunghoon ra, cậu tỏ vẻ khó chịu vì đã mất đi sức nặng và hơi ấm của cánh tay Jay đang ôm lấy mình.

"Ừ, cậu ấy đã xin lỗi về chuyện ngày hôm qua và cậu ấy có vẻ ổn. Có một vài mối quan hệ kinh doanh cũng không có gì đáng ngại." Sunghoon nhún vai.

"Đối với anh thì tên đó có vẻ là tin xấu." Jay nói, rút chìa khóa phòng khi họ đến nơi.

"Tại sao anh lại nói thế?" Sunghoon cau mày, nhíu mày khi Jay mở khóa cửa phòng họ, để Sunghoon vào trước.

"Đêm qua thằng đó đã đá đèn xanh với em." Jay nói.

"Em nói rồi, cậu ta đã xin lỗi, với lại anh có thể trách cậu ta được không? Em trông rất đẹp trong bộ đồ đó tối qua đó." Sunghoon nói.

"Nó còn tự tiện chạm vào người em nữa." Jay nói.

"Cậu ta say thôi mà." Sunghoon nhún vai.

"Vậy thì em càng không nên đi uống với nó đâu Sunghoon à." Jay nói, gã trông thực sự lo lắng, "Điều gì sẽ xảy ra nếu nó cố tình chạm vào em một lần nữa?"

Nó khiến cậu cảm thấy bực mình.

"Đừng bảo tao phải làm gì." Sunghoon ngắt lời "Sao mày lại quan tâm đến chuyện này thế?"

"Tao không có." Jay nói, "Tao chỉ không muốn mày phải đối mặt với hậu quả nếu thằng đó lại làm mấy việc khốn nạn đó nữa."

"Đừng gọi cậu ấy là kẻ khốn nạn khi mày thậm chí còn chưa nói chuyện với cậu ấy!" Sunghoon nói.

"Và tại sao mày lại bảo vệ nó?" Jay hỏi "Mày cũng không có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với nó. Mày hầu như không biết về nó hết Sunghoon à!"

"Đó là lý do tại sao hôm nay tao sẽ làm quen với cậu ấy!" Sunghoon nói.

"Mày không nhận ra rằng đây chỉ là một âm mưu của nó để khiến mày say để nó có thể làm tình với mày sao?" Jay hét lên.

Sunghoon im lặng một lúc rồi nói nhỏ, "Không phải đó cũng là điều mày đã làm sao?"

"Cái gì?" Jay sửng sốt, "Ý mày-"gã đưa tay vuốt tóc.

"Mày không thể so sánh tao với thằng đó được! Mày muốn làm điều đó với tao vào cái đêm ở bữa tiệc cơ mà!" Jay nói lớn, "Mày tự nguyện! Mày đã cố tình chọc tức tao và đề nghị việc làm tình. Chuyện này khác!"

"Nhưng đêm đó tao say." Sunghoon nói.

"Hai cái đó khác nhau Sunghoon à!" Jay nói, "Tao không lợi dụng mày!"

"Ồ vậy ư?" Sunghoon nghiêng đầu và nở một nụ cười mỉa mai.

"Nói theo logic của mày thì mày nghĩ Hideki là một tên khốn khi chạm vào eo tao khi cậu ấy say và tao thì tỉnh táo-"

"Nghe này, tao không có ý đó-" Jay nói nhưng Sunghoon cắt ngang, "Vậy thì mày sẽ là người như thế nào khi chính mày là người kéo tao đến một căn phòng trống và cướp đi lần đầu của tao trong lúc mày say?" Sunghoon nổi cáu, "Mày được phép nhưng Hideki thì không à?"

"Mày nghĩ mày là-"

"Đợi đã," Giọng Jay trầm xuống đáng kể so với lúc gã vừa hét vào mặt Sunghoon vài giây trước, "Ý mày là tao đã lấy đi lần đầu của mày sao?"

Sunghoon im lặng, mọi cơn tức giận trong cậu giờ đây đã tan biến và giờ được thay thế bằng một cảm xúc khác.

"Sunghoon," Jay gọi. Sunghoon cắn môi, quay mặt đi và từ chối nhìn vào ánh mắt sửng sốt của gã.

"Tao là người đầu tiên của mày sao?" Jay hỏi.

Sunghoon cúi đầu, không nói gì.

"Trả lời tao đi," Jay ra lệnh, "Tao có phải là người đầu tiên của mày không?"

Sunghoon gật đầu. Jay buông một tiếng thở dài run rẩy.

"Sunghoon à tao-" Jay ngồi xuống giường, ôm đầu, "Nếu tao biết, tao sẽ không bao giờ-"

"Mày có thấy kinh tởm không?" Sunghoon hỏi, "Mày có hối hận không?"

"Mày đang nói-"

Sunghoon không ở lại để nghe câu trả lời của Jay, cậu lao ra khỏi phòng khách sạn.

"Mày đi đâu vậy?" Jay gọi, "Sunghoon!"

Cậu không quay đầu nhìn lại.

Sunghoon không muốn ở lại để nghe Jay nói rằng gã hối hận vì là người đầu tiên của cậu.

Sunghoon gõ cửa phòng Sunoo và Jungwon.



.



"Sunghoon đâu?" Jay hỏi ngay khi Jungwon bước vào phòng.

"Anh Sunghoon nói anh ấy muốn làm việc trong phòng của tụi em." Jungwon nói.

"Đừng gọi cậu ấy là anh trong giờ làm việc." Jay trừng mắt nhìn Jungwon, "Vậy là cậu ấy ở cùng cậu sao?"

"Phải, mọi chuyện vẫn ổn-"

"Tôi đã gửi cho cậu một vài email rồi, cậu có thể về phòng làm việc."

"An-Ngài Jay, ngài ổn chứ?" Jungwon hỏi.

"Tại sao tôi lại không ổn vậy?" Jay nghiến răng, gõ gõ gì đó một cách giận dữ trên máy tính xách tay của mình.

"Trông ngài có vẻ rất kích động." Jungwon nuốt nước bọt nói.

"Tôi chỉ muốn làm việc một mình một lát." Jay nói và thật may mắn là Jungwon đã hiểu được ý.

Jay thở dài khi cánh cửa đóng lại sau lưng, gã kéo tóc và thốt ra một tiếng hét nhỏ đầy run rẩy.

Gã đã lấy đi lần đầu của Sunghoon.

Và Jay đã làm điều đó khi Sunghoon đang say.

Mặc dù ban đầu gã đã phủ nhận nhưng đúng thật là gã đã lợi dụng Sunghoon. Jay là một người tồi tệ. Một người khủng khiếp.

Sunghoon đã đúng, lẽ ra họ nên dừng lại. Điều này lẽ ra không bao giờ nên xảy ra ngay từ đầu.

Giờ đây cảm xúc của Jay đang rối bời vì một Park Sunghoon.

Jay nhắm mắt lại và ngửa đầu ra sau. Gã duỗi tay ra rồi lắc đầu. Lo lắng về điều này sẽ không giải quyết được gì. Jay cần phải làm việc ngay bây giờ.

Vì vậy Jay quyết định lao đầu vào công việc, cố gắng hết sức để không nghĩ về những gì đã xảy ra giữa gã và Sunghoon nhưng nó cứ giày vò tâm trí gã theo thời gian.

Jay liếc nhìn thời gian ở góc trái máy tính xách tay của mình, tám giờ tối. Công việc đã giúp trải qua cả ngày nhưng giờ đây khi gã đã gần xong việc, những suy nghĩ kia lại ùa về trong đầu.

Một câu hỏi khiến gã đau đầu nhất.

Sunghoon có ở cùng Hideki lúc này không?

Hắn không biết tại sao viễn cảnh Sunghoon ở bên Hideki lại khiến mình bận tâm đến vậy. Có lẽ Jay không muốn chia sẻ những gì thuộc về gã.

Nhưng Sunghoon có phải của gã không?

Sunghoon rõ ràng đã cặp kè với nhiều người bạn tình khác hoặc ít nhất một người sau khi họ bắt đầu qua lại với nhau. Nhưng liệu gã có thể tin Sunghoon được không?

Và dấu hickey trên cổ cậu ta vào ngay hôm làm việc ở văn phòng ấy?

Là của ai?

Tại sao những điều này lại khiến Jay bận tâm đến vậy?

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Jay. Có lẽ Sunghoon đã về rồi, dù sao thì họ cũng ở chung phòng mà.

"Mời vào!" Jay nói và tính đứng dậy chào Sunghoon khi cậu bước vào.

Trước sự thất vọng và ngạc nhiên của Jay, người bước vào không phải Sunghoon mà là một người lạ nhưng lại trông hơi quen.

"Cậu là em trai của Hideki!" Jay nói.

"Tôi là Nishimura Riki, r-rất vui được gặp anh." Cậu bé nói bằng tiếng Hàn ngọng.

"Ừ ừ, cậu đang làm gì ở đây thế?" Jay hỏi, chuyển sang tiếng Nhật khiến người kia phải ngạc nhiên.

Thông thường, Jay sẽ tự mãn về điều đó nhưng hiện tại gã chỉ bối rối không hiểu tại sao Riki lại ở đây trong phòng mình.

"Tôi- Sunghoon san có ở đây không?" Riki hỏi và nhìn quanh phòng, "Tôi đã liên lạc với lễ tân và họ chỉ tôi vào phòng này."

Tại sao những người ở quầy lễ tân lại tiết lộ thông tin cá nhân như thế này? Jay ghi nhớ trong đầu là sẽ để lại khiếu nại sau.

"Cậu ấy không có ở đây, có lẽ cậu ấy đang ở cùng anh trai cậu." Jay nói với giọng cay đắng.

Riki thầm chửi thề.

"Tại sao? Có chuyện gì vậy?" Jay nheo mắt lại.

"Anh có biết là anh tôi mời Sunghoon-san đi uống không?" Riki cắn môi hỏi.

"Biết." Jay nói và Riki trông có vẻ kích động hơn rất nhiều, "Có chuyện gì vậy?"

Cậu bé do dự một lúc, ánh mắt liếc nhìn Jay rồi nhìn xuống đất rồi quay lại nhìn gã. Cậu nhóc trông lo lắng, như thể đang suy ngẫm điều gì đó, tự hỏi liệu bản thân có thể tin tưởng Jay không.

Cuối cùng, sau một lúc lâu im lặng, Riki nhìn gã. Có lẽ đã sẵn sàng để nói chuyện.

"A-Anh trai tôi là một người kinh khủng." Riki thừa nhận.

Jay chớp mắt. Gã không mong đợi điều đó.

"Sunghoon-san đang gặp nguy hiểm." Riki nói, "Tôi sợ anh trai tôi sẽ làm tổn thương anh ấy nếu chúng ta không làm gì đó."

"Chúng ta?" Jay nhướng mày, "Sao đây lại là vấn đề của tôi?"

Bây giờ đến lượt Riki chớp mắt.

"Việc Park Sunghoon làm và vướng vào là chuyện của cậu ấy. Tại sao tôi phải bận tâm?"

"Tôi tưởng..." Riki ngắt lời, "Tôi tưởng hai người là một cặp."

"Điều gì đã khiến cậu nghĩ như vậy?" Jay hỏi.

"Dựa vào việc hai người đang ở trong phòng tuần trăng mật của chúng tôi." Riki nhướng mày.

"Đợi đã, của chúng tôi?" Jay nhướn mày.

"Tập đoàn Nishimura sở hữu cổ phần của khách sạn này." Riki giải thích.

"Thì ra là vậy." Jay gật đầu.

"Và anh trai tôi lợi dụng điều đó." Riki nói.

"Ý cậu là gì?" Jay cau mày hỏi.

"Đôi khi, anh ấy sẽ dẫn những người đàn ông hay phụ nữ mà anh ấy hứng thú đến quán bar ở tầng dưới và nhờ người phục vụ pha chế đồ uống của họ để anh ấy có thể..." Riki ngắt lời.

Máu của Jay trở nên lạnh .

"Và tên đó còn bảo Sunghoon đi uống chút gì với hắn ta nữa." Jay nói.

"Tôi nghĩ tôi có thể đến cảnh báo Sunghoon-san nhưng tôi đã-"

Jay cầm điện thoại lên và lao ra khỏi phòng.

"Jay-san?" Riki gọi với theo và đi theo gã dọc hành lang.



.



Sunghoon xoay ly rượu trong tay, trầm ngâm suy nghĩ. Cảnh tượng với một người nào đó đang chạy trong đầu cậu.

"Ly cocktail đấy không ngon sao?" Hideki hỏi, nhấp một ngụm whisky.

"Không, không, vị nó ngon mà." Sunghoon mỉm cười nhấp một ngụm nhỏ và mỉm cười với người kia.

"Cậu có ổn không?" Hideki hỏi, "Trông cậu có vẻ hơi ủ rũ."

"Tôi không sao," Sunghoon mỉm cười, "Chỉ hơi mệt vì công việc hôm nay thôi."

"Có lẽ cậu nên uống chút rượu để thư giãn?" Hideki đề xuất.

"Không, hôm nay tôi thực sự không muốn uống rượu." Sunghoon từ chối.

"Không sao đâu, có lẽ tôi sẽ gọi thử cho cậu đồ uống không cồn yêu thích của tôi ở đây." Hideki nháy mắt, "Tôi luôn gọi cho Riki vì em ấy không biết uống rượu."

"Được thôi," Sunghoon nhún vai và Hideki quay sang người phục vụ quầy bar, ra hiệu gì đó rồi nháy mắt với người đó.

"Vậy là cậu thường xuyên đến đây với em trai mình à?" Sunghoon hỏi, cố gắng bắt chuyện và đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ của mình.

"Em trai tôi? Ồ phải rồi. Mỗi lần đến Tokyo chúng tôi đều ở đây." Hideki giải thích.

"Cậu có thân thiết với Riki không?" Sunghoon hỏi.

"Không hẳn." Hideki nói, "Tôi chỉ dẫn em ấy theo vì tôi phải làm vậy. Em ấy hoàn toàn trái ngược với tôi, khó chịu, vô trách nhiệm và không có khả năng kinh doanh."

"Có vẻ hơi quá lời." Sunghoon cau mày, "Dù sao thì em ấy cũng còn trẻ." Sunghoon nói, "Em ấy mười bảy tuổi phải không?"

"Đúng, nhưng em ấy hành động như một đứa trẻ mới biết đi và không bao giờ nghe lời tôi," Hideki phàn nàn.

Sunghoon cố cưỡng lại mong muốn đảo mắt. Có lẽ Jay đã đúng và Hideki thực sự là một kẻ khốn nạn.

Liếc qua khóe mắt, Sunghoon nhìn thấy người pha chế đang di chuyển lại gần, hai ly đồ uống được đặt trước mặt họ.

"Nói về em trai tôi thế là đủ rồi." Hideki nói, "Đồ uống của chúng ta đây, chúng ta cùng cạn ly nhé?"

Sunghoon cầm ly của mình lên và chạm vào ly của Hideki. Cậu nhìn người kia nhấp một ngụm, cậu thậm chí không dám đưa đồ uống của mình lại gần môi.

"Cậu không định uống sao?" Hideki hỏi.

"Tôi là một người không thích dứa." Sunghoon nói.

"C-Có vẻ khá là thô lỗ khi cạn ly nhưng không uống đấy." Hideki nói đùa nhưng có một tia sáng lóe lên trong mắt. Đó là tất cả những gì mà Sunghoon cần.

"Chỉ một ngụm thôi nhé?" Hideki hỏi, "Cứ nếm thử đi. Tôi hứa là nó sẽ ngon đấy."

"Tôi không uống đâu, tôi thực sự không thích dứa." Sunghoon nói, đẩy ly rượu của mình ra.

"Cậu đang tỏ vẻ khá thô lỗ đấy, tôi sẽ gọi thêm một ly nữa-"

"Cậu biết còn điều gì thô lỗ nữa không?" Sunghoon vừa hỏi vừa cầm ly nước lên, "Đó là yêu cầu người phục vụ bỏ thuốc vào đồ uống của người khác."

Sunghoon lườm Hideki với đôi mắt mở to.

"Cái gì cơ? Ý cậu là sao?" Hideki cau mày, giả vờ vô tội. Lần này Sunghoon không nhịn được ý muốn đảo mắt.

Sunghoon ném toàn bộ đồ uống vào mặt Hideki khiến người kia há hốc mồm.

"Mày nghĩ tao ngu đến mức nào hả?" Sunghoon trừng mắt, "Tao đã cho mày cơ hội để chuộc lỗi đấy."

"Cái quái gì vậy Sunghoon?" Hideki cũng tức giận đứng dậy.

"Đừng tỏ ra ngây thơ. Mày yêu cầu người pha chế rượu đó bỏ thuốc vào đồ uống của tao để làm gì? Để có thể làm tình với tao à?" Sunghoon hỏi.

"Sunghoon tôi-"

"Sunghoon!" Hai đôi chân lao về phía cậu.

Sunghoon quay đầu lại và nhìn thấy Jay đang mất phương hướng với một Riki đang lo lắng theo sau.

Jay nhìn từ Sunghoon đến Hideki, người đang ướt sũng do ly rượu của Sunghoon, rồi quay lại nhìn Sunghoon.

"Riki nói với tao rằng tên khốn này định chuốc thuốc mày." Jay nói.

"Tao biết." Sunghoon vừa nói vừa khoe chiếc ly rỗng trên tay, "Xử lý xong rồi."

"Riki đã nói với cậu rồi phải không?" Hideki càu nhàu khi cố gắng bước lại chỗ em trai.

Hideki thực sự là một kẻ khốn nạn, nhìn phản ứng sợ hãi của em trai tên đó với tên đó cũng đủ biết.

Jay và Sunghoon đều hành động nhanh chóng, bước tới trước mặt Riki và che chắn cho cậu nhóc khỏi cơn thịnh nộ của anh trai mình.

"Em trai mày không cần nói gì hết đâu vì hành động của mày quá cẩu thả rồi đấy." Sunghoon trừng mắt.

"Mày cũng chẳng phải là tên khốn thấp hèn đầu tiên tao gặp," Sunghoon nói một cách chán ghét "Và mày là kẻ tệ nhất trong đám đấy."

"Mày thật thảm hại khi phải dựa vào việc đánh thuốc mê ai đó để đạt được mục đích của mình." Jay nói, "Giờ thì mau chạy đi trước khi tao gọi người đến bắt mày đi."

Hideki định nói gì đó nhưng chợt dừng lại, trừng mắt nhìn hai người rồi quay người bỏ đi.

Jay nhìn Sunghoon khi Hideki rời đi, ánh mắt gã chuyển sang lo lắng.

"Mày có-"

"Tôi rất xin lỗi!" Riki kêu lên, cúi đầu 90° với Sunghoon.

"S-Sao cậu lại xin lỗi?" Sunghoon vội vàng chạy tới kéo cậu nhóc dậy khỏi tư thế đang cúi xuống, vai vẫn run rẩy.

"Đáng lẽ em phải nhắc anh sớm hơn nhưng tôi sợ anh ấy sẽ đánh em." Cậu nhóc khóc và nói bằng tiếng Nhật. Sunghoon không hiểu đứa trẻ này đang nói gì nhưng điều đó khiến trái tim cậu tan nát.

Jay bước tới và dịch những lời của Riki cho Sunghoon, đồng thời đặt tay lên vai cậu an ủi.

"Không sao đâu, không cần phải xin lỗi. Anh ổn mà." Sunghoon nói đi nói lại còn Jay thì dịch, "Nhưng ý em là anh trai cậu đã đánh em sao?"

Jay cũng đang thắc mắc.

"Cậu không cần phải nói với chúng tôi nhưng anh trai cậu có..." Jay không biết làm thế nào để chuyển chủ đề với cậu nhóc.

"Chúng em cũng có những trận cãi vã như bao anh chị em khác nhưng đôi khi anh ấy hơi quá." Cậu nhóc nuốt nước bọt.

Jay không dịch những gì Riki nói với Sunghoon nhưng cậu có thể hiểu được những gì cậu nhóc nói qua cách mặt Jay tái đi.

"Không ai xứng đáng để phải trải qua điều đó cả." Sunghoon nói, vòng tay ôm lấy Riki an ủi.

Jay nhìn theo, cơn giận sôi lên trong gã. Hideki thực sự là một người tồi tệ. Jay đã bắt đầu vạch ra những cách trong đầu để đối phó với tên đấy.

"Em nên đến ở phòng tụi anh để qua đêm." Sunghoon nói bằng thứ tiếng Nhật đứt quãng, "Anh muốn em được an toàn ở một nơi mà anh trai em không thể tìm thấy em vào lúc này."

"Phòng của chúng ta?" Jay nói.

"Có vấn đề gì à?" Sunghoon nhướng mày hỏi.

"Không, hiển nhiên là không." Jay lắc đầu, "chỉ là Sunghoon à, tao nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Sunghoon nhìn Jay một lúc lâu và thở dài.

"Mày có nghĩ Jungwon và Sunoo sẽ phiền không nếu Riki ở chung với họ tối nay?" Cậu hỏi Jay.

"Họ sẽ không phiền đâu," Jay nói rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho Jungwon.

"Hai anh ơi," Riki gọi, "Không sao đâu, em sẽ về phòng riêng. Một lúc nào đó em phải đối mặt với anh trai mình thôi."

"Không, hiện tại tên đó đang rất tức giận. Không biết nó sẽ làm những gì và chúng tôi không muốn cậu trải qua điều đó. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với anh trai cậu khi mọi chuyện lắng xuống." Jay giải thích.

"Em không muốn làm phiền anh..." Riki nói.

"Không có phiền chút nào hết." Sunghoon nhanh chóng nói.

"Đi thôi nào, Jungwon và Sunoo nói cậu có thể qua đêm với họ. Trong phòng họ còn có một cái ghế sofa dư đấy." Jay nói.



.



Jay và Sunghoon đã trở lại phòng của họ sau khi dẫn Riki vào phòng Jungwon.

Sunghoon ngồi phịch xuống giường, chân đung đưa ngoài mép và đưa tay lên che mắt.

Gã đã cố gắng kiểm tra Sunghoon trước đó nhưng bị Riki can thiệp. Có lẽ đó là một trải nghiệm đau khổ khi suýt bị đánh thuốc mê.

"Có sao không?" Jay hỏi khi đang lảng vảng bên cửa.

Sunghoon ậm ừ đáp lại.

"Vậy là không ổn rồi." Jay suy luận.

"Chưa có nói gì hết nha." Sunghoon ngồi dậy.

Họ im lặng một lúc thì Jay phá vỡ sự im lặng.

"Thằng đó không làm gì mày phải không?" Jay ngập ngừng hỏi.

"Mày có lo lắng cho tao không?" Sunghoon hỏi.

Jay không trả lời vì Sunghoon đã biết rồi.

"Nó chưa làm gì cả." Sunghoon trấn an Jay, "Tao xin lỗi" Cậu thì thầm.

"Tại sao mày lại xin lỗi?" Jay nhíu mày.

"Đáng lẽ tao nên tin mày khi mày nói tao không nên đi uống với Hideki." Sunghoon nói.

"Tao cũng không có quyền gì để mà nói mày." Jay nói.

Sunghoon vẫn im lặng.

"Vì tao cũng chẳng khá hơn gì so với tên cặn bã đó." Jay nhìn đi chỗ khác.

"Mày không phải vậy," Sunghoon nói.

"Không, chính mày đã nói vậy mà! Tao đã lợi dụng khi mày đang say và tao còn tệ hơn vì đã không hề để tâm đến cảm xúc của mày."

"Vậy mày có hối hận không?" Sunghoon hỏi.

"Tất nhiên là tao hối hận rồi!" Jay nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương mà Sunghoon dành cho gã thì Jay lại nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó.

"Tao rất hối hận vì lần đầu của mày trải qua như vậy." Jay nói.

"Khoan đã, đó là thứ mày hối hận sao?"

"Ừ," Jay nói.

"Vậy mày không hối hận khi làm tình với tao à?"

"Ý tao là những cuộc ân ái ấy rất tuyệt vời. Vì thế không có gì phải hối tiếc cả."

Sunghoon khịt mũi.

Jay trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Sunghoon trông không còn như bị tổn thương nữa.

"Nhưng," Jay nói khiến Sunghoon nhìn gã.

"Sao mày không nói với tao rằng," Jay dừng lại và suy nghĩ một lúc, "rằng tao là người đầu tiên của mày?"

Sunghoon xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

"Việc mày là người đầu tiên của tao không quan trọng đến thế đâu." Sunghoon nhún vai.

"Nhưng nó quan trọng." Jay nói, "Nó rất quan trọng đối với tao."

Trái tim Sunghoon rung động.

"Tại sao?"

"Sunghoon, lần đầu tiên của mày đáng lẽ sẽ phải rất đặc biệt. Với người mà mày thích, người mà mày tin tưởng là sẽ không làm tổn thương mày." Jay giải thích.

Sunghoon nhìn Jay.

"Mày cũng không làm tổn thương tao mà," Sunghoon nói.

"Nhưng tao đã quá thô bạo với mày. Tao đã nghĩ... Tao nghĩ-" Jay ngắt lời, "Tao xin lỗi."

"Mày cũng đã nói trước đó rồi, tao tự nguyện. Tao cũng muốn làm mà." Sunghoon nói.

"Tao vẫn cảm thấy mình không khác gì Hideki."

"Không, những gì giữa tụi mình hoàn toàn khác với câu chuyện của Hideki đối với tao." Sunghoon giải thích.

Jay cắn môi.

"Còn những người bạn tình khác của mày đối xử với mày như thế nào?" Jay hỏi, "Mày không cần phải nói với tao nhưng ..."

"Không có người nào khác nữa hết." Sunghoon thừa nhận, má đỏ bừng vì xấu hổ.

Đôi mắt của Jay mở to.

"Nhưng dấu hôn..."

"Tao tự dùng chai nước để làm cái dấu hôn đó để chọc tức mày." Sunghoon thừa nhận, nhìn xuống và từ chối nhìn vào mắt Jay.

Lẽ ra Jay nên cười và chế giễu việc làm đó nhưng không hiểu sao gã lại thấy nhẹ nhõm.

Jay chớp mắt rồi bước đến chỗ Sunghoon, ngồi xuống giường cạnh cậu.

"Vậy là chỉ có một mình tao thôi à?" Jay hỏi nhưng Sunghoon không trả lời.

"Làm ơn hãy trả lời anh đi," Jay nói, đưa tay đặt dưới cằm Sunghoon và nhẹ nhàng kéo cậu quay sang đối mặt với mình.

"Chỉ có anh thôi." Sunghoon nói, vẫn tránh nhìn Jay.

Jay bắt gặp ánh mắt của cậu, gã đưa tay lên má Sunghoon, vuốt ve bằng ngón tay cái. Sunghoon nghiêng người vào cái chạm đó.

"Em sẽ để anh ôm em và làm tình với em chứ?" Jay không biết tại sao mình lại hỏi nhưng Sunghoon không trả lời.

"Jay?" Sunghoon thắc mắc khi gã đưa ngón tay cái của mình lên môi Sunghoon và kéo môi dưới của cậu xuống.

"Em có tin anh không Sunghoon?" Jay hỏi.

"Em tin anh." Sunghoon trả lời. Jay không ngờ Sunghoon lại dễ dàng để gã kiểm soát mọi thứ như vậy nhưng gã rất vui. Jay sẽ cho Sunghoon thấy niềm vui thực sự tối nay.

Jay kéo Sunghoon lại gần, môi họ chạm nhau trong một nụ hôn ngọt ngào, không giống như những nụ hôn khác. Tim Sunghoon đập vô cùng nhanh trong lồng ngực.

Jay từ tốn cởi khuy áo của Sunghoon, rời khỏi môi Sunghoon để lướt xuống từng phần da thịt lộ ra khi Jay cởi khuy áo của cậu.

Jay rải những nụ hôn nhỏ khắp cổ và ngực Sunghoon, những vết hồng nở rộ ở những nơi mà gã nán lại.

Gã nhẹ nhàng đẩy chiếc áo xuống khỏi vai Sunghoon, cậu rùng mình khi ngón tay của Jay lướt qua vai mình.

Jay đẩy Sunghoon nằm xuống giường rồi cởi áo mình ra rồi hôn Sunghoon một lần nữa.

Sunghoon ôm lấy khuôn mặt của Jay và hôn sâu hơn. Một tay vòng qua cổ Jay.

Jay nói da của cậu rất dễ bị bầm, gã lướt ngón tay xuống ngực Sunghoon, để lại một vệt dọc theo cơ thể cậu.

Sunghoon kéo tay Jay và nắm lấy nó, đan các ngón tay của họ vào nhau và giơ lên để thấy sự tương phản giữa bàn tay trắng hồng được cắt tỉa cẩn thận của Sunghoon và bàn tay thô ráp màu mật ong của Jay. Bàn tay của cậu to hơn tay Jay nhưng lại mảnh mai hơn, Jay có thể dễ dàng nắm lấy nó trong tay mình.

Jay kéo tay Sunghoon sang một bên, ghim nó xuống giường rồi đưa tay còn lại xuống để cởi khóa quần jean của Sunghoon.

Sunghoon nhấc hông lên để Jay cởi quần cậu ra dễ dàng hơn. Jay tách tay họ ra để cởi quần cho Sunghoon.

"Thật xinh đẹp," Jay nói, nhìn sang Sunghoon, người đang xấu hổ và cố lấy tay che mặt.

"Anh đã nhìn thấy em như thế này rất nhiều lần rồi vậy tại sao em lại xấu hổ chứ?" Jay hỏi Sunghoon, gỡ tay cậu ra khỏi mặt.

"Lần này cảm giác khác hẳn." Sunghoon nhẹ nhàng nói.

"Cảm giác này tốt không?"

Sunghoon ậm ừ, má đỏ bừng. Jay không thể cưỡng lại mà đặt một nụ hôn lên má cậu.

Sunghoon lại kéo Jay vào một nụ hôn, một nụ hôn chậm rãi nhưng cũng thật ngọt ngào.

"Em có thích được hôn không?" Jay hỏi khi Sunghoon cắn môi gã lần cuối trước khi rời đi.

"Em thích những nụ hôn như này." Sunghoon thành thật nói, "Nó ít đau hơn khi tụi mình cắn vào môi và lưỡi của nhau".

"Đúng vậy." Jay bật cười đồng ý.

Đây là lần đầu tiên họ dành thời gian để khám phá và tận hưởng lẫn nhau. Không có những vết bầm tím, vết xước hay vết rướm máu trên da nhau, thay vào đó là những cái chạm nhẹ nhàng và những nụ hôn dài.

"Cởi ra!" Sunghoon kéo quần Jay, "Có mỗi em lộ đùi thôi là không được."

"Vẫn khó chiều như ngày nào." Jay nói và cởi quần cùng với quần lót của mình.

"Đã lên rồi à?" Sunghoon hỏi khi thấy em nhỏ Jay nhô lên.

"Anh không thể nhịn được khi em vừa rên vừa đang nằm dưới thân mình như này." Jay vừa nói vừa cởi quần lót của Sunghoon.

Gã đưa tay lướt dọc theo sườn Sunghoon và thẳng xuống dưới.

"Em cũng lên cả rồi này." Jay nói.

"Anh hôn và chạm vào em nhiều quá, đương nhiên là phải cứng rồi." Sunghoon nói, " nên hãy nhanh chóng đút nó vào trong em đi."

"Hôm nay chúng ta sẽ làm mọi thứ thật chậm rãi thôi mèo con à." Jay mỉm cười.

"Nhưng từ sáng nay em đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, cứ đẩy thẳng vào đi!" Sunghoon than vãn nhưng Jay lại cúi xuống đặt tay lên đùi Sunghoon, đẩy cao lên để đùi cậu chạm vào bụng mình.

"Anh đang làm gì-" Sunghoon thở gấp khi cảm thấy có gì đó ướt át phía dưới.

Jay quấn lưỡi quanh lỗ nhỏ của Sunghoon khiến cậu phát ra những tiếng rên lớn.

Jay dùng lưỡi chậm rãi di chuyển bên trong nơi tư mật, tay vẫn giữ lấy đùi cậu và siết chặt.

"Chết tiệt." Sunghoon hổn hển nói, một tay nắm lấy tóc Jay và kéo nhẹ.

Jay rên nhẹ, đẩy lưỡi mình sâu hơn vào bên trong Sunghoon và khám phá từng ngóc ngách bên trong.

"Jay-ah" Sunghoon rên rỉ, ngửa đầu ra sau khi cậu cảm thấy một ngón tay ấn vào bên dưới dọc theo lưỡi của Jay.

Miệng Sunghoon há nhẹ ra khi Jay tiếp tục liếm nơi tư mật của cậu, gã chậm rãi đút vào trong Sunghoon bằng hai ngón tay dọc theo lưỡi mình.

Âm thanh của tiếng nhóp nhép và tiếng rên rỉ lớn của Sunghoon vang vọng khắp các bức tường của căn phòng.

Sunghoon mang lại mùi vị của sự ngọt ngào, có điều gì đó ở cậu khiến Jay muốn đắm chìm vào, những tiếng kêu dâm đãng và việc Sunghoon kéo tóc Jay khiến gã chỉ muốn chơi chết cậu cho đến khi Sunghoon chỉ có thể thở hổn hển kêu tên Jay.

"Ah," Sunghoon kêu lên, "Em sắp bắn rồi."

Jay lùi hẳn ra khiến Sunghoon rên rỉ và đưa tay về phía gã.

"Không thể để em ra trước khi anh đưa vào trong em được," Jay nói, vươn tay qua Sunghoon để lấy một gói dầu bôi trơn và bao cao su từ bàn cạnh giường ngủ.

Khi Jay chuẩn bị mở gói bao cao su, Sunghoon đã giật cả gói bao cao su và chất bôi trơn ra khỏi tay gã.

"Mèo con à," Jay mắng nhưng Sunghoon đã ném chiếc bao cao su xuống sàn.

"Chơi trần đi Jay à," Sunghoon nói, xé chai dầu bôi trơn và bóp chặt chất lỏng đổ lên tay.

Sunghoon nắm lấy dương vật của Jay trong đôi tay được bôi trơn của mình khiến gã rít lên vì lạnh.

"Ráng chịu nó đi, em bé bự," Sunghoon nhếch mép cười, giễu cợt Jay trong khi cẩn thận xoa dầu bôi trơn khắp cây hàng của Jay, phủ đều lên nó.

"Để xem tí nữa ai mới là em bé khóc nhè." Jay càu nhàu.

"Tưởng Jongseong nói sẽ nhẹ nhàng với em mà." Sunghoon trêu chọc bằng cách sử dụng tên tiếng Hàn của Jay.

"Im đi, anh đang cố làm em cảm thấy dễ chịu đây," Jay nói, tinh nghịch nhéo một bên ngực của Sunghoon khiến cậu phát ra âm thanh ngạc nhiên và cong lưng lại.

"Bây giờ thì," Jay hôn lên quai hàm Sunghoon, "Hãy làm một chú mèo con ngoan ngoãn cho anh nhé."

Jay đặt cây hàng ngay ngắn trước cửa ra vào và đẩy mình vào bên trong Sunghoon. Sunghoon rên rỉ, tay nắm chặt tấm ga trải giường khi Jay đẩy thẳng vào bên trong cậu.

Sunghoon vẫn còn khá lỏng sau khi đã làm tình vào buổi sáng và khi được Jay chăm sóc bên dưới nên việc đâm vào tương đối dễ dàng nhưng Jay vẫn cho Sunghoon một chút thời gian để điều chỉnh, gã lười biếng lắc lư hông trong khi đợi cậu thích nghi.

"Di chuyển đi." Sunghoon thở hổn hển nói khi bản thân đã quen với độ dài ấy.

Khi nghe được lời Sunghoon, Jay liền rút ra rồi lại mạnh mẽ đẩy vào khiến Sunghoon không thở được.

Gã chống tay lên trên Sunghoon và bắt đầu đâm vào cậu với những cú đẩy chậm nhưng sâu.

Đôi mắt Sunghoon nhắm nghiền, miệng há hốc và đầu ngửa ra sau trong cơn khoái cảm, những tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi miệng khi Jay dành thời gian khuấy đảo ở bên trong cậu.

"Mèo con thấy sướng chứ?" Jay hỏi rồi đặt một nụ hôn lên xương đòn của Sunghoon.

"Sướng lắm Jongseong à." Sunghoon rên ri, "Sướng chết mất."

Jay tăng tốc lên một chút khi gã tìm thấy tuyến tiền liệt của Sunghoon. Cậu rên lên một tiếng lớn khi cú thúc của Jay chạm vào điểm khoái cảm nhất của mình. Sunghoon nắm chặt tấm ga trải giường để giữ chặt bản thân lại.

Bàn tay của Jay trượt lên cánh tay của Sunghoon rồi lướt xuống bàn tay cậu, đan vào như cách Sunghoon đã làm trước đó.

"Trông em thật xinh đẹp khi nằm dưới anh." Jay nói, "Mèo con à, em thật sự rất tuyệt đẹp và mềm mại khi ở bên dưới anh đấy, anh thật sự muốn trân trọng điều này mãi mãi."

Sunghoon rên rỉ trước những lời nói của Jay, tay cậu cào lên lưng của gã mỗi khi Jay chạm tới điểm sâu nhất bên trong cậu.

"E-Em sắp rồi Jay à." Sunghoon nói.

"Em yêu nhịn lại trong vài phút thôi nhé, đợi anh để ra cùng nhau nào. Được chứ?" Jay hỏi và Sunghoon gật đầu rồi ngẩng đầu hôn gã.

Jay hiểu ý và cúi xuống hôn lên môi Sunghoon. Jay tăng tốc thêm một chút, cảm nhận được cơn cực khoái của chính mình đang đến. Tốc độ đột ngột khiến Sunghoon bị sốc, cậu thở hổn hển và rên rỉ tên Jay.

"Ah, Jay! Làm ơn! Ah... ah..." Sunghoon ngày càng to hơn sau mỗi cú thúc và Jay để cậu lớn tiếng kêu hơn, không làm gì để ngăn cản.

"Anh sắp rồi." Jay nói, "Hãy cùng nhau ra nhé."

Sunghoon gật đầu, siết chặt hơn khi Jay tăng tốc, gã đặt những nụ hôn cẩu thả xung quanh môi Sunghoon.

Sunghoon bắn ra khi hét lên tên Jay, cong lưng lại khi cơn khoái cảm của Sunghoon khiến cậu co giật nhẹ.

"Ah, Sunghoon," Jay rên, bắn hết vào trong Sunghoon và ôm chặt lấy cậu khi cả hai cùng lên đỉnh.

"Không," Sunghoon rên rỉ khi Jay lùi về, cậu giữ cổ Jay để gã không thể cử động.

"Em muốn anh giữ thế này à?" Jay hỏi.

"Ừm," Sunghoon nói, mắt nhắm nghiền.

"Nhưng dạ dày của em sẽ đau nếu anh ở trong em lâu như thế này." Jay nói, "Em cũng không muốn điều đó mà phải không?"

Sunghoon lắc đầu và thả tay mình ra khỏi cổ Jay. Jay bật cười trước hành động của Sunghoon và nhẹ nhàng rút ra.

Sunghoon rít lên khi gã rút ra và tinh trùng của Jay chảy ra khỏi người cậu, làm bẩn ga trải giường.

Jay như bị mê hoặc khi nhìn cảnh tượng đó, gã cảm tưởng như thằng em mình lại đang tiếp tục co giật.

"Em nên đi tắm đấy," Jay nói, rời khỏi giường và đợi Sunghoon nhưng cậu dường như đang chìm vào giấc ngủ, mắt nhắm nghiền mỗi khi cố mở mắt ra.

"Hay là đi ngủ đi, anh sẽ tắm cho em." Jay nói.

Sunghoon ậm ừ, một nụ cười dịu dàng hiện rõ trên gương mặt khi cậu nhắm mắt lại và rúc vào giường. Jay nhìn với nụ cười trìu mến.



.



Sunghoon tỉnh dậy khi thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mình. Xung quanh tối om, cậu chớp mắt và cựa quậy, cảm thấy một sự hiện diện ấm áp phía sau mình.

"Ngủ tiếp đi Sunghoon." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Mấy giờ rồi?" Sunghoon hỏi, phớt lờ lời của Jay.

"Chắc là ba giờ sáng." Jay nói.

"Vậy sao anh còn thức?" Bàn tay đang vuốt ve tay Sunghoon của Jay dừng lại.

"Anh không ngủ được." Jay nói, "Có nhiều thứ khiến anh bận tâm."

"Thứ gì?" Sunghoon quay lại, mặc dù có chút khó khăn vì lưng và đùi cậu vẫn còn đau vì hoạt động thể dục.

"Anh không muốn gây rắc rối cho em đâu." Jay nói, đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Sunghoon. Đôi mắt Sunghoon chớp chớp.

"Có phải là về Riki và người anh trai vô tích sự của em ấy không?" Sunghoon hỏi.

Jay thở dài.

"Trong vô vàn thứ thì phải," Jay nói, "Anh cảm thấy khá lo."

"Em cũng vậy," Sunghoon cau mày, "Em ấy chỉ là một đứa trẻ, nhóc đó không đáng phải trải qua chuyện này."

"Giá như tụi mình có thể làm được điều gì đó cho em ấy." Jay cau mày lại.

"Nếu như tụi mình đưa em ấy về nhà thì sao?" Sunghoon hỏi khiến Jay bật cười.

"Em ấy không phải là một chú chó con để mà tụi mình mang em ấy về nhà." Jay cười.

"Công ty mình vẫn còn thiếu một vị trí trưởng phòng mà." Sunghoon lơ đãng nói, chỉ ngón tay dọc theo những đường nét trên ngực Jay, "Nếu tụi mình có thể thuyết phục Riki rời bỏ anh trai em ấy và đi cùng chúng ta."

Jay ngừng vuốt tóc Sunghoon một lúc, trầm ngâm suy nghĩ. Gã đang xem xét về điều đó.

"Bố anh sẽ nói nhiều về vấn đề đó đấy." Jay nói.

"Vậy thì lên mà giành quyền kiểm soát công ty luôn đi." Sunghoon nói khiến Jay bật cười.

"Em biết điều đó gần như không thể mà phải không?"

"Nhưng anh vẫn có cơ hội mà." Sunghoon nhún vai.

"Có lẽ thế." Jay mỉm cười, vén tóc Sunghoon ra sau tai, "Nhưng nếu anh lên giữ quyền kiểm soát công ty thì em cũng nên làm vậy đi đấy."

"Được thôi," Sunghoon nói không chút do dự.

Họ im lặng một lúc.

"Nhưng tụi mình vẫn nên cân nhắc nghiêm túc về việc kéo Riki về đi. Em ấy có vẻ như rất tiềm năng và sẽ rất có lợi nếu tụi mình có em ấy trong công ty đấy." Sunghoon nói.

"Em nói đúng." Jay đồng ý, "Có lẽ ngày mai chúng ta nên nói chuyện với em ấy và hỏi ý kiến ​​của em ấy xem em ấy có quan tâm không."

"Yeah." Sunghoon bật cười.



.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro