1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tinnasit Isarapongporn"

"Tinnasit Isarapongporn"

"Dạ vâng, có em"

Cậu trai người đầm đìa mồ hôi, hớt hãi chạy vào dưới ánh mắt khó chịu của nữ y tá. Nhìn qua cứ tưởng cậu ấy vừa chạy từ phía Tây thành phố đến đây, mặt mũi đỏ ửng, liên tục thở hồng hộc.

"Đi làm nhiệm vụ không phải đi chơi, nơi này là nơi quyết định mạng sống của con người. Nếu các cô cậu đến đây chỉ để chơi đùa thì có thể ra về được rồi. Mưa bom bão đạn ở đây, chúng tôi không đảm bảo an toàn cho các người đâu."

Mỗi câu nữ y tá nói đều khó nghe, nhưng lại đánh đúng vào tâm lí của những thanh niên ở đây. Đúng, có người đến đây chỉ vì bị chính sách của bệnh viện kia ép buộc, cũng có người vì muốn thử thách xem mình có thể tồn tại chỗ này bao lâu. Những người thế này, nữ y tá làm việc ở đây từ lâu đã gặp nhiều rồi, bà không lạ gì nữa.

Nhưng Barcode thì khác, cậu không đến đây để khám phá hay chứng minh gì cả. Mục đích duy nhất chỉ để cứu người, cứu những gia đình vì chiến tranh mà tan nát, cứu những cô cậu bé phải mất đi mẹ giống cậu ngày trước.

Thành phố này là nơi cậu lớn lên, một nơi nằm giữa biên giới hai quốc gia. Vốn dĩ, cậu có một tuổi thơ yên bình ở đây nhưng rồi nhiều năm trước, khi chiến tranh nổ ra, tất cả đã sụp đổ. Nó trở thành vùng đất bị hai bên tranh giành, chiến tranh xảy ra liên tục, làm mọi thứ trở nên hoang tàn. Tiếng chim hót mỗi ngày đã thay thế bằng những tiếng súng, tiếng la hét của người dân. Những đồng cỏ tươi xanh giờ ùa tàn, bên đường xác người nằm la liệt. Tất cả mang màu u tối đau thương vô cùng. 

Trở lại đây, kí ức ngày đó đột nhiên ùa về, cậu nhớ rõ hôm ấy là ngày thứ năm, cậu ở trường đợi mẹ đến đón. Khung cảnh lúc ấy rất nhộn nhịn, tấp nập người với người, tay cậu nằm gọn trong tay mẹ chưa bao lâu thì từ xa truyền đến tiếng hét thất thanh, kéo theo sau là một tiếng nổ lớn, rồi tiếng hét lúc đầu cũng tắt lịm. Mọi chuyện chưa dừng lại khi tất cả bắt đầu la hét, chạy tán loạn. Trong đám đông, cậu thấy những người đàn ông, mặc quân phục, tay cầm súng đang ào ào tràn xuống đường. 

Khi ấy Barcode vẫn nhớ, mẹ đã nắm tay cậu bỏ chạy rất nhanh theo dòng người, mặc cho cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chạy được một lúc cậu nhận ra mình làm rơi cái móc khoá mẹ tặng hôm sinh nhật. Lúc đó không hiểu chuyện, Barcode đã buông tay mẹ quay lại nhặt nó. Nhưng lần quay lại đó, chính là điều hối hận nhất trong cả đời này, vì cậu mãi mãi mất đi mẹ.

Cậu tỉnh lại nhận ra mình đang ở căn nhà của ông bà nội để lại, nhưng không thấy mẹ, chỉ có bố ngồi đó với hai mắt đỏ hoe. Barcode còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa hai bàn tay nhỏ bé lau mắt bố rồi ngây thơ hỏi

"Mẹ đâu rồi bố, không phải mẹ về cùng Barcode sao? Mẹ đi thắp nhang cho ông bà nội rồi hả bố?"

"..."

"Đầu Barcode đau quá, bố kêu mẹ nhanh vào thổi thổi cho Barcode nhé"

"..."

"Ơ sao bố lại khóc, bố đứng khóc, Barcode và mẹ đều thương bố nhé nhé"

Bố không trả lời, chỉ ôm cậu vào lòng rồi khóc không ngừng. Bởi vì ông đã vĩnh viễn mất đi người phụ nữ mình yêu nhất đời này. 

Đợi vết thương trên đầu đỡ hơn, bố dẫn cậu chạy nạn về quê ngoại, ở một thành phố khác, yên bình hơn. Những ngày ấy, không khí trong gia đình nhỏ trầm hẳn, suốt đường đi, cậu luôn hỏi về mẹ. 

"Bố ơi bố, mẹ ở đâu? Sao mẹ không đi cùng chúng ta vậy bố? Mẹ đến nhà ngoại trước, đợi bố con mình rồi sao?

Hàng vạn câu hỏi ngây thơ ấy chỉ đổi lại sự trầm mặc, ánh mắt buồn bã của bố. Những ngày tiếp theo, dường như cậu cũng cảm nhận được nỗi buồn của bố, nên dần ngoan ngoãn, không hỏi gì nữa. Mãi khi đến quê ngoại, bố vẫn một mực giữ im lặng, cuối cùng người nói ra sự thật là bà ngoại. Ngoại bảo khi cậu quay lại nhặt móc khoá, bị bọn lính phát hiện, nhưng mẹ đã kịp đẩy cậu vào góc khuất gần đó để trốn. Chỉ là mẹ không được may mắn như thế, mẹ đã trúng đạn của bọn chúng. Vết thương trên đầu cậu là do bị va đập vào tường khi đó. 

Cậu chưa hiểu rõ sống chết những vẫn biết được nỗi đau trong mắt bố và ông bà. Sau đó là tháng ngày lớn lên trong tự trách và hối hận. Có phải khi đó, nếu cậu không quay trở lại, thì giờ đây mái ấm này vẫn còn đủ cả ba người.

Sau khi ông bà ngoại lần lượt mất đi, Barcode cũng theo bố về thủ đô sống, một môi trường mới, một cuộc sống mới nhưng vắng bóng mẹ. Nói về bố, bố chưa từng trách cậu, chỉ là sau khi mẹ mất, cậu không còn thấy bố cười nhiều nữa, quanh mắt bố luôn ẩn hiện nỗi buồn. 

Những ngày mới đến, hai bố con xoay sở không dễ dàng gì. Bố vừa làm bố, cũng vừa làm mẹ, hình ảnh mỗi bữa cơm, tay bố đầy những vết thương do dao cắt đã hằn sâu trong kí ức cậu. Vừa đi làm, vừa chăm sóc cậu khiến tóc bố bạc đi rất nhiều, dù khi ấy ông chưa lớn tuổi. Lần cậu sốt, bố cũng cuống quýt tay chân chẳng biết phải làm sao, dầm mưa ướt cả người để chạy đi mua thuốc. Mỗi lần giỗ mẹ, bố lại ra sân ngồi một mình cả đêm, Barcode gọi thế nào cũng nhất quyết không chịu vào ngủ. Thành phố mới này rất yên bình, vẫn nhộn nhịp, là một thế giới khác biệt với quê nhà. Nơi đây cũng đẹp hơn ở quê, nhưng với Barcode, cậu chẳng cảm nhận được gì. 

Mãi khi lớn lên, Barcode đã trở thành bác sĩ thực tập ở bệnh viện, cậu biết chiến tranh nơi đó chưa kết thúc, chỉ là đình chiến tạm thời. Thành phố ấy vẫn thuộc quyền sở hữu của đất nước cậu, rất nhiều người dân vẫn còn ở đó, chỉ là tương lai chưa biết khi nào thảm cảnh lại xảy ra lần nữa. Barcode nhen nhóm suy nghĩ quay về, nhưng vấp phải sự phản đối của bố. Ông còn ám ảnh với sự ra đi của vợ, không muốn đứa con trai của mình cũng ra đi như thế nên nhất quyết không đồng ý. Cậu vì thương bố nên cũng chẳng cãi lại, ngoài thời gian ở bệnh viện thì luôn ngoan ngoãn ở nhà cùng bố. 

Nhưng nửa năm trước, bố đã về bên mẹ, để mình cậu ở lại thế gian này. Ông ra đi rất nhẹ nhàng, thanh thản, cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai bố con, ông mĩm cười dặn cậu phải sống thật tốt. Còn nói ông đã để mẹ chờ quá lâu rồi, ngày đó ông đã định đi theo mẹ, nhưng không nỡ bỏ cậu bơ vơ trên đời này. Nay cậu đã trưởng thành, tự lo được cho bản thân, đã đến lúc ông đến tìm bà ấy rồi. 

Ngày bố đi, cuộc sống Barcode lần nữa rơi vào bóng tối, chơi vơi, lạc lỏng giữa cuộc đời rộng lớn. Hai bố con nương tựa nhau, động lực cố gắng duy nhất là bố, nay bố đi rồi, cậu đã trở thành đứa trẻ mồ côi. 

Cách đây một tuần, qua lời bạn bè, Barcode biết được bệnh viện đang tổ chức một đợt tình nguyện, đưa bác sĩ về quê nhà. Lần này cậu được tiếp thêm hi vọng, mạnh mẽ đứng lên từ đau thương, quyết tâm phải sống thật tốt. Không để sự hi sinh của mẹ uổng phí, không để nỗi đau bố chịu là vô nghĩa. Cậu nhất định phải quay lại đó, cứu lấy những đứa trẻ giống cậu trong quá khứ. 

Quay lại hiện tại, Barcode liên tục cuối đầu xin lỗi, cậu không hề cố ý đến trễ. Chỉ là trên đường, gặp một người phụ nữ có dấu hiệu động thai, nên đã giúp đưa đến khoa cấp cứu. Thấy người gặp nạn ngay trước mắt không cứu, sao có thể xứng đáng làm bác sĩ. Nhìn biểu hiện cũng biết nữ y tá có ác cảm với họ, nếu có giải thích, bà ấy cũng chẳng tin, chỉ còn cách cuối đầu nhận lỗi. 

"Thôi được rồi, về khu nghỉ ngơi cho nhân viên bệnh viện để cất hành lí đi. Sau đó quay lại phòng họp, bác sĩ chính chịu trách nhiệm ở đây sẽ phân công nhiệm vụ cho các cô cậu." 

////// 

Hố trước chưa lấp nhưng đã nổi hứng đào thêm hố nữa, mong vẫn nhận được sự ủng hộ của mọi người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro