Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie một mình đi dạo phố, cô nhìn thấy một bộ váy ngủ, cầm lên cảm thấy hợp với Joohyun, nên đã quyết định mua. Jennie gọi điện cho cô ấy, đúng lúc Joohyun cũng đang ở Seoul, chỉ là, không có ở nhà, cô ấy đang chờ Jinyoung. Cô có chìa khoá nhà của Joohyun, thế là trực tiếp đem bộ đồ mình mới mua đến nhà cô ấy. Jennie ngồi trên ghế sofa tại nhà Joohyun, gửi cho cô ấy một tin nhắn: Hai người đang hẹn hò sao?

Joohyun trả lời một câu: Sao có thể chứ?

Trả lời tin nhắn xong, Joohyun liền ngẩng đầu nhìn về đầu kia của sân bay. Đây là khu tập huấn của Minjun, có một chiếc Airbus A320 đang đáp xuống phía bên kia. Jinyoung đang dạy một phi công cách bay căn bản, có nghĩa là dạy bọn họ cách cất cánh, bay một vòng rồi lại hạ xuống. Jinyoung dạy đến tận trưa, Joohyun cũng ở đó đợi đến trưa. Cô cho là anh vẫn còn phải bay, cửa khoang máy bay chợt mở ra, anh chàng phi công thực tập đi xuống, sau đó, Jinyoung xuất hiện trước cửa khoang.

Mắt Joohyun không chớp nhìn anh bước xuống máy bay, đi đến nơi cô đứng.

“Chờ cả một buổi chiều, có chuyện gì quan trọng đến vậy?”

Anh rất cao, cô cùng lắm chỉ cao đến bả vai anh. Joohyun ngẩng đầu nhìn anh: “Em sắp sửa thi lên làm tiếp viên phục vụ cho khoang hạng nhất rồi.”

“Đây là chuyện tốt.”

Jinyoung khua tay, ra hiệu bảo cô cùng đi với anh.

“Ngày mai sẽ phải kiểm tra.”

Jinyoung đáp trả: “Cố lên.”

Joohyun gật đầu: “Ừm.”

“Nếu như thi đậu, anh sẽ đi chúc mừng em.”

“Vậy còn nếu như không?”

“Phải tự tin vào bản thân mình chứ.”

“Được ạ.”

“Anh ngày mai anh phải bay sao?”

“Ừm, phải hướng dẫn một người nữa.”
.....
Hai người họ bên trong sân bay, vừa đi vừa nói chuyện.

*

Jennie ngồi ở nhà Joohyun một lúc lại trở về. Ngày mai sẽ có cuộc họp biểu dương, Joohyun không đến, cả Jongin cũng không đến. Chỉ một mình cô đi. Vừa ngồi lên xe taxi, điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Jongin nói anh đã đến sân bay Geneva rồi, ngày mai anh sẽ theo dõi cuộc họp qua laptop.

Jennie trả lời: “Sẽ không lên truyền hình đâu.”

“Có đồng nghiệp quay lại.”

Jennie cong khoé môi cười: “Được, coi xong nhớ nói cho em biết, trong phòng đó ai đẹp nhất.”

Jongin trả lời: “…”

Anh cất điện thoại lại, ra khỏi buồng lái.

“Cơ trưởng, có một người vẫn luôn chờ anh bên ngoài, anh ở trong buồng lái làm gì thế?”

Jongin ngẩng đầu, Kang Mira đứng trước cửa buồng nhìn anh cười. Jongin đi đến trước mặt Kang Mira. Kang Mira cười nói: “Lần đầu tiên ngồi trên máy bay anh Jongin  lái, thật thích.”

Kim Jongin nói: “Vẫn nên gọi tên.”

Tối hôm qua anh không chịu gặp cô, hôm nay lại muốn cô gọi thẳng tên anh, Kang Mira có cảm giác Jongin đang muốn giữ khoảng cách với mình. Mà cô chưa từng có ý nghĩ gì bậy bạ với anh hết, luôn xem anh là bạn thân của anh trai mà thôi, giờ anh làm vậy cũng quá mức lạnh lùng rồi. Kang Mira nhìn Kim Jongin nói: “Hồi trước em gọi vậy vẫn được mà.”

Jongin nói: “Trước kia như thế nào cũng không quan trọng.”

Trước kia như thế nào cũng không quan trọng? Vậy bây giờ có gì quan trọng sao? Kang Mira mấp máy môi, nhìn Jongin: “Từ lúc em biết anh đến giờ đều gọi anh như vậy. Mà xưng hô thế kia cũng có khác gì nhau đâu? Sao anh lại để ý đến thế…”

“Sungwoo mới là anh của cô.”

“Thế thì đã sao?”

Jongin trả lời: “Tôi chỉ là bạn thân của anh cô thôi, chừng nào có chuyện gì đó quan trọng lắm thì hẵn tìm tôi.”

Chuyện quan trọng… Kang Mira mấp máy môi: “Cảm ơn.”

Chỉ vì cách xưng hô thôi mà anh lại phản ứng nhiều đến thế, đã buồn lại thêm chuyện không vui, cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Em không có chuyện gì quan trọng, chỉ vì bị đình chỉ bay, nên em nghĩ nên tìm chỗ nào đó yên tĩnh một chút, thế là đi mua vé làm khách hạng phổ thông.”

Jongin gật đầu: “Xuống máy bay.”

Những người khác cũng đã xuống hết. Jongin nói xong thì đi ra cửa khoang, từ trên thang bộ đi xuống. Kang mira vội vàng đuổi theo sau. Anh và mọi người trong tổ bay có xe đến chở về khách sạn. Một chiếc xe buýt đang chờ bên ngoài, Jongin nói: “Tôi đi trước đây.”

Kang Mira đứng dưới, nhìn anh đang bước lên xe. Cô đáp: “Gặp anh sau.”

Đến khách sạn, sau khi tiếp viên trưởng phân chia phòng xong xuôi, mọi người ai nấy đều cầm thẻ, tự về phòng của mình. Jongin vào phòng tắm rửa, định là sau khi xong sẽ lên giường ngủ một lúc, vì trái giờ.

Tắm xong anh lập tức leo lên giường nằm, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ. Thế rồi điện thoại đột nhiên vang lên, anh mở mắt, lấy điện thoại đang nằm trên tủ bên cạnh giường đến kiểm tra, là Jennie gọi video đến. Anh ngồi xuống, dựa đầu vào thành giường, kết nối cuộc trò chuyện. Khi cuộc trò chuyện được kết nối, trên màn hình bất thình lình xuất hiện một cái môi đỏ. Cái môi đó chu lên, sau đó “moah” một tiếng: “Hôn anh”.

Jennie cười. Sau đó mới nghiêm chỉnh lại hỏi: “Anh đã đến khách sạn rồi hả?”

“Ừm.”

Cô lại cố ý hỏi tiếp: “Ở với ai đó.”

“Ở một mình.”

“À, vậy thì anh đi ngủ sớm một chút đi, cũng trái giờ mà.”

“Ừm, em cũng vậy.”

“Nhớ là…”

“Nhớ rồi.”

Jennie kéo dài âm thanh, còn chưa nói xong Jongin đã ngắt lời.“Anh biết tôi muốn nói gì sao?”

Jongin thản nhiên nói: “Phải nhớ xem buổi họp biểu dương của em.”

“Còn nữa.”

“Không còn.”

Jennie nói: “Nhìn trong đó coi ai đẹp nhất.”

“Kim Jongin.”

“Chuyện gì?”

“Núi cao thì vẫn có núi khác cao hơn, người giỏi thì vẫn có người khác giỏi hơn.”

Cô nghe xong, lập tức mở to mắt nhìn Jongin

Anh cười nhạt một chút, nói tiếp: “Cúp đây.”

Jennie cau mũi, cúp điện thoại. Kết thúc cuộc trò chuyện, Jongin đặt điện thoại lại trên tủ cạnh giường, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

*

Sáng sớm hôm sau, Jennie ra khỏi giường, trang điểm, đi mua bữa sáng. Joohyun gửi tin nhắn đến: Jennie tớ phải đi kiểm tra , khi nào thi xong, tớ sẽ xem lại.”

“Ừ ừ.” Jennie nhắn lại hai chữ, sau đó gửi tiếp: “Thi tốt nhé.”

Jennie nhiều lần được khen thưởng và cũng rất nhiều lần cô tham gia các cuộc họp khen thưởng. Khi đó, cô không quan tâm tới các cuộc họp đó lắm, nhưng lần này thì khác, cô đã đoạt được giải thưởng “Phi Công Ưu Tú”, nó khác với những giải thưởng trước. Nó là giải thưởng cao nhất cô đoạt được, tượng trưng cho sự vinh dự cao nhất, là thứ mà cô chưa bao giờ nghĩ tới trong từng ấy năm bay của mình.

Sau hai tiếng, cuộc họp được bắt đầu. Bên trong phòng họp mấy trăm ghế cũng đã được lấp kín. Người được tuyên dương là Jennie được vinh dự ngồi hàng đầu, cùng với những lãnh đạo của các công ty hàng không khác, tất nhiên, cũng không thể thiếu lãnh đạo của cục hàng không.

“Sắp bắt đầu rồi.” Jennie ngồi trên ghế, cúi đầu nhắn tin cho Jongin, vừa đúng rạng sáng hai giờ bên Geneva. Cô chỉ gửi tin cho anh hay, định là chờ đến khi nào anh tỉnh dậy sẽ thấy tin nhắn liền. Lúc này trở Geneva, Jongin vẫn chưa ngủ. Anh ngồi trên ghế, trước mặt là một cái bàn, trên mặt bàn có một chiếc laptop đang cắm cục sạc. Sau một loạt nghi thức rườm rà xong thì MC lên tiếng: “Cơ trưởng Kim Jennie của Hàn Quốc đã hai lần thành công xuyên qua xuyên qua bão tố sấm chớp; cứu tính mạng của 400 người hai lần. Sau đó, vì một cơ trưởng khác gây ra lỗi lầm mà máy bay đã phải hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cô ấy lại kịp thời ra tay, khiến toàn bộ hành khách được an toàn. Sau khi xem xét biểu hiện xuất sắc của cơ trưởng Vưu, chúng tôi xin quyết định trao tặng cô danh hiệu, cúp và giấy chứng nhận ‘Phi Công Ưu Tú’ ”.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng, kéo dài không dứt.

“Nào, bây giờ xin mời cơ trưởng Kim Jennie lên sân khấu…”

Kim Jennie đứng dậy, đi đến trước sân khấu. Khi cô vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của cả khán phòng. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có giọng nói la lớn lên: “Tôi phản đối! Tôi phản đối!”

Jennie quay đầu nhìn về dưới sân khấu
“Giữ an toàn cho mọi người là trách nhiệm của mỗi một cơ trưởng, tôi vẫn sẽ tiếp tục tuân theo điều đó. Mặc dù tôi đã thành công bay qua sấm chớp mưa bão hai lần, cũng đã thành công hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cứu được tính mạng của cả trăm người, nhưng tôi cũng không coi đó là vinh quang, vì đó là trách nhiệm mà tôi nên làm. Bản thân tôi luôn hi vọng sẽ không xảy ra tai nạn, cũng hi vọng tất cả mọi người đều sẽ được bình an.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, quay đầu ngạc nhiên nhìn lại. Thấy cửa sau của phòng họp bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, một ông lão chừng sáu mươi chống gậy, chậm rãi hiện rõ lên trong tầm mắt của mọi người.

“A, thầy Lee đến rồi!”

Có người bắt đầu lên tiếng.

“Ông ấy là ai thế?”

“Thầy Lee!”

“Thầy Lee là ai?”

“Thầy Lee nào thế?”

“Là một trong những người đầu tiên được trao tặng danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ vào năm 1997. Ông ấy đã lái được hơn bốn ngàn hai trăm giờ, cũng đã bay được hơn bốn mươi hai năm, là một trong những người nhận được danh hiệu cao nhất của phi công, ngoài ra ông ấy cũng là người khó tính nhất, luôn được mọi người trong giới kính trọng.”

“Nhưng vừa rồi thầy ấy mới vừa lên tiếng phản đối, ông ấy định phản đối cái gì?”

“Không biết nữa.”

Tất cả mọi người ai cũng đều tò mò, bàn tán từ khi thấy thầy Lee bỗng nhiên xuất hiện ở đây lại còn lên tiếng phản đối, thật sự vẫn chưa thể hiểu là ông ta đang muốn phản đối về vấn đề gì? Phản đối cơ trưởng Jennie của Minjun lên nhận danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ sao? Nếu thật sự là thế thì lý do vì sao ông ấy lại phản đối? Ánh mắt mọi người vừa tò mò xen lẫn nghi ngờ, không ngừng dõi theo bước chân của thầy Lee

Ông chống gậy, từng bước chậm rãi đi lên bậc thang để đến được sân khấu của phòng họp. Có người chạy đến đỡ lấy cánh tay của ông — là chủ nhiệm. Bên dưới có người nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm đã từng là học trò của thầy Lee đó.”

“Ngoài ra, cục trưởng lãnh đạo cũng đã từng là học trò của thầy ấy luôn.”

Thầy Lee được chủ nhiệm giúp, vẫn tiếp tục chậm rãi bước lên sân khấu. Ánh mắt của Jennie vẫn luôn dõi theo ông. Cô không biết ông ấy là ai, nhưng cho đến khi nhìn thấy chủ nhiệm chạy đến đỡ, cô lắp bắp kinh hãi, thân phận người này quả thật không đơn giản, có lẽ là người có tiếng. Mà ông ấy lại vừa mới lên tiếng phản đối cô nhận danh hiệu “Phi Công Ưu Tú” sao?

Thầy Lee dừng bước, ánh mắt cũng theo đó ngừng lại trên người Jennie
MC lúc này mới lên tiếng: “A, thầy Lee đã đến, không biết thầy có gì muốn nói ạ?”

Ông ta nhìn Jennie đứng trên sân khấu, chậm rãi mở miệng: “Danh hiệu phi công ưu tú này, cô ấy chưa đủ tư cách để nhận.”

Mặc dù bên dưới cũng đã có vài người đoán được lý do thầy Lee đến, nhưng nghe từ chính miệng ông ấy nói ra cũng đủ sợ không thôi. Bên dưới càng lúc bàn tán càng nhiều.

“Tại sao chứ?”

“Tại sao vậy nhỉ?”

Trên sân khấu.

MC hỏi: “Tại sao thầy Lee lại phản đối?”

Ông ấy nói: “Danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ là đại diện cho vinh dự cao nhất, tôi không tán thành việc để tiêu chuẩn việc trao tặng giải thưởng bị hạ xuống. Suốt 20 năm qua, chưa có trường hợp nào phi công có giờ bay dưới 20 nghìn giờ được trao tặng giải thưởng này. Vị cơ trưởng này, số giờ bay được khoảng 10 nghìn giờ chưa?”

“Chưa ạ.” Jennie ngẩng đầu, nói không kiêng kị gì cả. Cô chỉ đạt khoảng 6000 giờ bay, còn cách rất xa con số 10 nghìn giờ, mà cách con số 20 nghìn giờ còn xa hơn. Hơn nữa, muốn bay được khoảng 20 nghìn giờ thì chắc chắn phải có số năm bay lên tới khoảng 20 năm.

“Nhưng cơ trưởng Kim đã có sáu năm kinh nghiệm, số lần mắc sai lầm là không, còn bay rất nhiều lần dưới thời tiết xấu nhưng cô ấy vẫn đảm bảo được cả chuyến bay an toàn. Đảm bảo được cả hành khách lẫn tài sản an toàn. Ví dụ như cô ấy đã hai lần lái máy bay vượt qua giông bão, ví dụ như cô ấy đã điều khiển máy bay thành công hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc. Từ những ví dụ đó, ta có thể thấy dưới những tình huống khẩn cấp, cơ trưởng Kim vẫn xử lý một cách rất chuyên nghiệp.”

“Vượt qua giông bão rất tốt, hạ cánh khẩn cấp không tồi, đảm bảo an toàn cho chuyến bay là trách nhiệm của cơ trưởng, nhưng nếu chỉ có vậy mà đã trao tặng danh hiệu thì không thỏa đáng. Ngoại trừ kỹ thuật thì khi điều khiển máy bay cần phải có kinh nghiệm, mấy nghìn giờ bay mới có thể tích lũy được chút kinh nghiệm, không đủ điều kiện để đạt danh hiệu. Trong tương lai, mười năm hay hai mươi năm nữa giữ được an toàn cho chuyến bay mới có tư cách nhận danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’. Đây là vinh dự cả đời.” Ông ấy lại lên tiếng.

Ông ấy nói như thế khiến cho mọi người trong phòng đều im lặng. Phòng họp yên lặng tới nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở. Bọn họ có người đồng ý với ý kiến của ông ấy, có người nói ông già quá mức quy củ, cố chấp, cứng ngắc. Jennie như đang suy nghĩ, không nói gì.

Một lúc sau, tiếng nói chuyện lại vang lên.

“Không biết buổi biểu dương này có còn tiếp tục không nhỉ?”

“Bên cục sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?”

“Sẽ hủy buổi lễ tuyên dương này sao?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên bức bách. Kim Jennie đứng trên sân khấu, lẳng lặng đưa mắt nhìn mọi người ngồi dưới, cuối cùng dừng lại trên người thầy Lee.Ông nhìn cô chăm chú, sau đó quay người lại nhìn lấy lãnh đạo ngồi trên hàng ghế thứ nhất.

MC cũng nhìn qua lãnh đạo, ấp úng lên tiếng: “Chuyện này…”

Người ngồi trên ghế lúc này mới hắng giọng ho một tiếng, phòng họp lớn trong nháy mắt yên tĩnh lại, dường như cũng đang nín thở lắng nghe lấy sự lựa chọn của ông.

“Thầy Lee nói rất đúng. Chỉ có điều, vấn đề trao tặng danh hiệu này cho cơ trưởng Kim đã được bàn bạc trước, lần này là lí do đặc biệt. Danh hiệu Phi Công Ưu Tú này vẫn sẽ được trao cho cô ấy.” Lãnh đạo nói.

“Là có lí do đặc biệt.” Mọi người nhìn lẫn nhau rồi gật đầu: “Là do cô ấy có lí do đặc biệt.”

Thầy Lee cũng không tức giận, chỉ thở dài: “Lí do đặc biệt mới ra này, sau này không biết có bao nhiêu cái lí do đặc biệt nữa đây. Những gì tôi muốn nói cũng đã nói xong, muốn làm gì thì mọi người tự quyết định đi.”

Lãnh đạo cười nói: “Thật lòng cảm ơn thầy Lee.”

Ông đi về phía cửa phòng họp, nghiêng đầu nhìn qua chủ nhiệm “Không cần phải dìu tôi.”

Buổi tuyên dương lại được diễn ra. MC mời lãnh đạo lên sân khấu trao giấy chứng nhận cho

“Cơ trưởng Kim, chúc mừng cô.” Lãnh đạo đưa giấy chứng nhận cho cô trước mặt mọi người, cười toét miệng. Jennie  không nhận. Cô nhỏ giọng nói với lãnh đạo một câu: “Cảm ơn, nhưng xin bác hãy đem giấy chứng nhận này thu lại đi ạ.”

Lãnh đạo kinh ngạc nhìn Kim Jennie. Cô nhìn xuống khán đài, ngẩng đầu nói: “Cám ơn mọi người đã đồng ý, nhưng tôi không xứng đáng để nhận lấy danh hiệu này.”

Tất cả mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, nhìn cô. Thầy Lee đang chống gậy đi đến cửa cũng ngạc nhiên khựng lại.

“Cơ trưởng Kim , cô đang nói gì thế?” MC ngạc nhiên hỏi lại, vì cứ tưởng bản thân mình nghe nhầm.

Jennie nghiêm túc lên tiếng: “Tôi không nhận lấy danh hiệu này, cũng không muốn nhận lấy vinh dự này. Ngoài ra, bản thân tôi cũng đồng ý với quan điểm thầy Lee tôi vẫn còn chưa đủ tư cách để nhận lấy danh hiệu cao nhất của phi công, cũng không thể nào chịu được. Tôi đồng ý tuân theo chuẩn mực để nhận được danh hiệu, vì để nhận được vinh dự này, ai  cũng phải dùng cả đời để chứng minh.”

Jennie gập người trước thầy Lee ngẩng đầu nói: “Giữ an toàn cho mọi người là trách nhiệm của mỗi một cơ trưởng, tôi vẫn sẽ tiếp tục tuân theo điều đó. Mặc dù tôi đã thành công bay qua sấm chớp mưa bão hai lần, cũng đã thành công hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cứu được tính mạng của cả trăm người, nhưng tôi cũng không coi đó là vinh quang, vì đó là trách nhiệm mà tôi nên làm. Bản thân tôi luôn hi vọng sẽ không xảy ra tai nạn, cũng hi vọng tất cả mọi người đều sẽ được bình an.”

Jennie nói xong, đi xuống khán đài, đến một bên cửa, dừng lại gập người trước mặt thầy Lee thêm lần nữa, sau đó bước đi.Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, nên vì thế sau khi Jennie bỏ đi thật xa tiếng vỗ tay mới vang lên tràn ngập cả khán phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro