Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Mira và mọi người trong tổ bay cũng đã về đến Seoul . Vừa xuống máy bay, cô đã nhận được điện thoại của công ty, bọn họ muốn cô phải phối hợp điều tra trong việc hạ cánh khẩn cấp ở sa mạc. Cùng lúc đó, Jennie cũng nhận được điện thoại tương tự như thế. Kang Mira gặp Jennie ngoài cửa phòng thẩm vấn. Jennie vào trước, còn cô phải chờ bên ngoài hơn hai mươi phút mới thấy Jennie đi ra.

“Cơ trưởng Kim…”
Jennie ngừng bước nhìn cô.

“Cô nói như thế nào?”

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”

Kang Mira gật đầu, lại thở dài một tiếng: “Là lỗi của tôi.”

Đến phiên Kang Mira , cô hít sâu một hơi, mở cửa đi vào. Nghe được nhân viên điều tra nói “Mời ngồi”, cô ngồi xuống trên ghế.

“Cơ trưởng Kang bây giờ mời cô nói lại rõ ràng một chút về đầu đuôi câu chuyện, vào ngày 26 tháng 8 chuyến bay GVX429 từ Seoul đến Cairo đó”

“Bốn động cơ lần lượt không thể hoạt động, nhưng lúc đầu chỉ có hai cái bị trục trặc…”

Kang Mira không giấu diếm, kể lại ngọn nguồn tình cảnh lúc ấy và cả lúc cô lựa chọn phương án để xử lý tình huống. Điều tra xong thì phải chờ kết quả xử lý. Trong lòng cô thấp thỏm, không biết kết quả sẽ như thế nào, mặc dù cô cơ bản có thể đoán được, nhưng vẫn muốn chính mắt mình nhìn thấy, chính tai mình nghe được.

Một tháng sau, tài liệu được đưa xuống, kết quả xử lý cũng được công bố. Ngày hai 26 tháng 8, chuyến bay GXL347 bay đi Cairo bởi vì động cơ không hoạt động nên phải hạ cánh khẩn cấp xuống sa mạc Sahara. Vốn ban đầu chỉ có hai động cơ gặp trục trặc, nhưng do cơ trưởngKang Mira– người có quyền hành trên máy bay đã đưa ra quyết định sai lầm, cho rằng hai động cơ còn lại vẫn hoạt động bình thường, đủ để bay đến nơi, không lập tức triển khai kế hoạch hạ cánh tạm thời, vẫn cố ý tiếp tục chuyến bay, làm cả bốn động cơ đều lần lượt gặp sự cố, khiến máy bay không thể hạ cánh tạm thời ở sân bay khác, chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc Sahara. Mặc dù hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc không gây ra tai nạn, nhưng vẫn ảnh hưởng đến sự an toàn và có dấu hiệu rủi ro nghiêm trọng, chúng tôi tuyên bố Kang Mira sẽ phải ngừng bay trong vòng sáu tháng, kể từ sau khi nhận được giấy. Cùng lúc đó, khi hạ cánh khẩn cấp, cơ trưởng Jennie là hành khách đã đưa ra biện pháp, cũng như điều khiển máy bay, để giúp máy bay có thể hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc Sahara rộng lớn, không có thương vong, chúng tôi quyết định sẽ trao tặng giấy chứng nhận, cùng với danh hiệu “Phi Công Ưu Tú” cho cơ Trưởng Jennie

Sau khi nhìn thấy kết quả, tất cả mọi người còn lại đều không có dị nghị gì, càng thêm phần kính trọng, khâm phục Jennie, bởi vì có được danh hiệu “Phi Công Ưu Tú” này không phải là chuyện đơn giản, bình thường phải bay an toàn trong vòng 26,400 giờ trở lên mới có thể nhận được, có nghĩa là phải bay trên hai mươi năm mới có thể có được danh hiệu đó. Thường thì những phi công nhận được danh hiệu này phần lớn là những người bốn mươi đến năm mươi tuổi. Riêng Kim Jennie chỉ mới hai mươi sáu tuổi, và chỉ bay mỗi sáu năm. Còn có thông báo, sẽ mở một cuộc họp dành để biểu dương cô, ba ngày sau sẽ bắt đầu.

“Cháu đã làm vô cùng tốt.” Chủ nhiệm Yang khen cô: “Cơ trưởng Kim, cháu là trụ cột của Minjun chúng ta.”

Jennie ngồi trên ghế sofa trước mặt chủ nhiệm “Cháu không phải là trụ cột gì đó của Minjun”

Chủ nhiệm cười nói: “Tất nhiên phải là cơ trưởng rồi. Bây giờ bác phải để ý xem có ai muốn chạy đến nạy góc tường không. Nếu có bất kỳ công ty nào muốn đến đem cháu đi, bác sẽ không tha.”

Jennie nhíu mày.

“Bây giờ tâm trạng của cháu đã ổn hơn chưa?” Chủ nhiệm ngồi sau bàn làm việc, nhìn Jennie cười hỏi.

Jennie miễn cưỡng trả lời: “Không, tâm trạng của cháu vẫn bình thường.”

“Bác đã đến từng tuổi này còn chưa nhận được danh hiệu nào như thế, cơ trưởng Kim cháu vẫn còn không hài lòng à?”

“Giờ cũng đang có rất nhiều chuyến bay thiếu cơ trưởng, nhưng Kang Mira thì đang trong thời kì chịu phạt nên không bay được. Cơ trưởng Kim, cháu có thể nhận nhiệm vụ không?”.

“Cháu sẽ suy nghĩ một chút.” Jennie trả lời.

“Hi vọng cháu sẽ không suy nghĩ quá lâu.”

Cô đi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Kang Mira đứng đó, ngây người.
“Chúc mừng cô, cơ trưởng Kim.”

Cô gật đầu một cái, rồi đi lướt qua Kang Mira. Bộ phận bay của Shinha mở cuộc họp an toàn nói về trường hợp máy bay của Minjun hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc Sahara. Trong buổi họp, Joohyun ngồi sau  Kim Jongin một dãy ghế. Người chủ trì cuộc họp đang kể chuyện về Jennie, Kim Jongin vẫn ngồi nghiêm túc. Joohyun nhìn vào ót của anh vài giây, rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho cô bạn thân của mình.

“Bọn tớ đang họp, cậu đoán xem, tớ đang ngồi sau lưng ai?”

“Kim Jongin .”

“Nhanh như vậy đã đoán được rồi sao, ôi.” Joohyun thầm kêu lên một tiếng, sau đó đưa điện thoại lên chụp ảnh Kim Jongin đang ngồi ngay ngắn phía trước. Cũng trên bức ảnh đó, chèn thêm đoạn tin nhắn kèm theo: “Đang nói về chuyện cậu hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc.”

Jennie nhìn thấy tấm hình chụp bóng lưng kia, tư thế ngồi nghiêm túc, khiến cho người ta bật cười. Cô gửi tin nhắn cho Jongin Đang làm gì thế? Kim Jongin đặt điện thoại bên cạnh bàn, cài chế độ yên lặng. Tin nhắn gửi đến, màn hình sáng lên một cái, ánh mắt anh liếc nhìn qua, thấy được dòng chữ kia. Anh không trả lời, màn hình lại tối xuống.

Một lát sau, anh vẫn đưa tay cầm điện thoại lên nhắn lại: Đang họp về an toàn.

“Giờ đang nói về gì thế?”

“Em.”

“Đang nói gì về tôi.”

Jongin không trả lời. Người chủ trì cuộc họp đang khen Jennie. Cô lại hỏi lại lần nữa. Jongin nhắn lại: Em rất giỏi.

Jennie lại cong khoé môi, hỏi: “Lát nữa gặp nhau, thế nào?”

“Tối hôm qua mới gặp.”

“Tối hôm qua cũng chưa làm xong chuyện gì cả.”

jongin  “….”

“Anh có muốn gặp hay không?”

“Ừm.”

Jongin vừa nhắn xong với Jennie, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến.Cuộc họp vẫn chưa kết thúc nên jongin không nhận điện thoại. Kang Mira nhìn màn hình điện thoại đen xuống, ngón tay đặt trên màn hình, muốn gọi thêm lần nữa, nhưng cuối cùng lại bỏ điện thoại lại vào trong túi xách. Tiếng bước chân cùng với tiếng bánh xe loáng thoáng vọng lại trên mặt đất, cô quay đầu, chỉ nhìn thấy một đoàn người trong tổ bay kéo hành lý đi đến, lướt qua cô. Kang Mira nhìn bọn họ khuất xa dần, mới thu hồi ánh mắt. Đi ra khỏi toà nhà Minjun, Kang Mira đi dọc theo đường không biết đích đến.

Ở  Seoul có công ty hàng không lớn nhất —— là Minjun , từ Edinburgh đến Seoul từ đầu đến cuối cô chỉ theo đuổi một ước vọng, nhưng mới bắt đầu đã gặp phải trắc trở. Mấy năm trước ở Scotland, cô chưa từng phạm qua một tí sai lầm nào, luôn là nữ cơ trưởng gương mẫu trong lòng mọi người. Trong lòng cô bây giờ có nỗi khổ không nói ra được thành lời, mà bây giờ ở Seoul, trừ Kim Jongin  ra, từ người thân đến bạn bè cô cũng đều không có, ngoài anh, cô cũng không biết tìm ai để nói chuyện cả.

Ở góc ngã tư, có một ông lão đi đứng tập tễnh trên vạch để qua đường. Tất cả ô tô đều dừng lại, chờ ông ta chậm chạp bước qua. Nhưng không may, đang đi ông chợt vấp ngã xuống, trước mặt Kang Mira
Cô lấy lại tinh thần, xoay người đỡ ông lão dậy. Ông ta cảm kích nói “Cảm ơn”, lại còn nói cô đi gặp con trai, con trai ông ta làm việc ở Minjun. Kang mira thấy trên mặt ông lão đầy vẻ tự hào, trong lòng không biết dâng lên cảm xúc gì. Cho dù ai đến làm việc tại Minjun đều cũng đáng tự hào đến vậy sao? Kang Mira  vô tình đứng dưới toà nhà của Shinha Ở đó, có những người mặc đồng phục của Shinha bận rộn ra vào. Cô đứng trước cửa, nhìn bọn họ. Chỉ một lát sau, một đoàn người từ cửa lớn đi ra. Cô đưa mắt nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của người đàn ông cao lớn kia. Tiếng chuông điện thoại trong túi xách đồng thời vang lên, cô nhìn thấy anh cần điện thoại bên tai. Cô cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra kiểm tra, là anh gọi đến, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“Chuyện gì?” Giọng Jongin trầm thấp truyền đến, kèm theo tiếng người ồn ào.

“Em đang ở trước cửa công ty anh.”

Jongin cần điện thoại quay người, thấy Kang Mira đang bận váy đỏ. Anh tắt điện thoại, từ trong đoàn người đi qua.

“Em chỉ đi ngang qua đây thôi.”

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Kang Mira nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, cô mấp máy môi, nói: “Kết quả xử lý đã được gửi xuống, em bị đình chỉ bay nửa năm.”

Kim Jongin thấy được vẻ mặt uể oải thêm phần khổ sở của cô, nói: “Làm cơ trưởng thì phải có trách nhiệm.”

Kang Mira cúi mặt thấp xuống, không lên tiếng. Kim Jongin trước sau như một, không nói nhiều, một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Trời vẫn chưa sụp xuống.”

Kang Mira  lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Jongin câu này lúc ở Cairo anh cũng đã nói, không có chút an ủi. Vì là cuộc họp về an toàn nên các phi công và mọi người trưởng tổ bay đều đến, thỉnh thoảng sẽ có người ra, vào. Có người sẽ khẽ đưa mắt nhìnKi Jongin và Kang Mira, có người thì chỉ đi thẳng con đường của mình. Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bên cửa còn có một người nữa, ai nấy cũng đều rối rít ngạc nhiên lên tiếng chào.

“Cơ trưởng Kim!”

“Cơ trưởng Kim!”

jongin nhìn bọn họ gật đầu, mặc dù không biết bọn họ là ai. Jongin nghe được mấy chữ “cơ trưởng Kim”, lập tức quay người. Kang Mira cũng theo quán tính nhìn về phía jennie.

Các phi công ở Shinha rất kính trọng Jennie , cô cứ như là tiên nữ giáng trần. Cậu cơ phó hai cùng bay chuyến đi Cairo với Jongin, không biết từ đâu xuất hiện, tay cầm một bó hoa hồng, đỏ mặt nhét vào tay Jennie, rồi bỏ chạy. Jennie cầm bó hoa ngẩng đầu, thấy Jongn đang nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt. Cô nhướng chân mày, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói chuyện. Một hồi lâu sau, anh bước về phía cô.

“Chắc tôi đang làm phiền hai người nhỉ?”

Jennie cười như không cười nhìn anh. Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, quay đầu nói với Kang Mira : “Tôi đi trước.”

Không đợi Kang Mira đáp trả, anh nhanh chóng quay đầu trở lại, nói với Jennie: “Đi thôi.”

Nói xong, anh liền đi về phía trước, Jennie cũng đi theo sau lưng. Kang Mira nhìn hai người một trước một sau dần cách xa mình, một hồi lâu mới thu lại ánh mắt, Kim Jongin vậy là đã xác nhận với Kim Jennie rồi sao?

*

“Hai người các anh đang nói chuyện?”
Jongin quay đầu, khẽ liếc nhìn bàn tay vẫn còn ôm bó hoa hồng kia.

“Ở đây cô ấy chỉ quen mỗi mình anh thôi sao? Anh trai tốt thế, không tin được…cái gì kia…có ý với nhau sao?”

“Kim Jennie.”

Jongin dừng bước lại, quay người liếc cô: “Tôi sẽ tránh để em không nghi ngờ nữa.”

Jennie cười mỉm, cô cúi đầu ngửi lấy bó hồng trong tay. Anh nhìn xung quanh, thấy một người phụ nữ lao công đang quét dọn trước mặt, đem bó hoa tặng ngược lại cho bà ấy. Chờ Jongin đem hoa hồng đi cho xong, cô quay đầu nhìn anh.

“Đi thôi.”

Jennie vẫn đi sau lưng anh, không nói chuyện. Hai người đi đến trên cầu Thất Xảo, trời cũng dần sụp tối.

“Chúng ta đến đây làm gì?”

“Không phải em được trao tặng danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ sao? Chúng ta đi.”

Hình phạt trong cục danh cho Kang Mira và lời khen dành chị Jennie đã được lan rộng trong giới. Jennie được trao tặng danh hiệu “Phi Công Ưu Tú”, vinh dự này, rất nhiều phi công cả đời cũng không thể lấy được.

“Thì ra là anh kêu tôi đi theo anh một chút, tính chúc mừng sao?”

“Chứ em muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, mất hứng rồi.” Jennie hừ một tiếng.

Jongin suy nghĩ một chút, đưa tay nắm lấy tay của cô, tiếp tục đi.Trên cầu Thất Xảo người đến, người đi. Nhưng lúc nào cũng có rất nhiều người. Mây đen trên trời nén lại, nên vì thế trời tối rất nhanh.

“Trời sắp mưa.”

Mọi người trên cầu cũng có linh cảm trời sắp mưa, lại vội vàng đi lại, có người còn chạy đi.
“Đi nhanh lên.”

Anh nắm lấy tay cô cùng chạy. Một lát sau, Jennie hất tay anh ra, dựa vào thành cầu, thở hổn hển: “Anh chạy nhanh như thế, tôi chạy theo không nổi.”

Cô vừa dứt lời, mưa đã tí tách rơi xuống. Lúc nãy trên cầu còn rất nhiều người, nhưng bây giờ lại như có phép, thoáng cái tất cả mọi người đều biến mất. Trên cầu chỉ còn lại hai người họ.

Jennie ngẩng đầu, hạt mưa lớn như hạt đậu đánh vào mặt cô. Jongin cũng ngẩng đầy nhìn mây đen giăng kín cả bầu trời, có muốn tránh cũng không tránh khỏi. Anh quay đầu, thấy Jennie cau mày, nhìn lên trời. Anh đứng bên cạnh, đối mặt với cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, môi chạm nhẹ lên môi cô. Jennie bất ngờ, chớp mắt một cái.

Hạt mưa to như hạt đậu bỗng biến thành cơn mưa rào rơi tầm tã, khiến cho cả hai đều ướt từ trên xuống dưới. Mưa to làm cô nhắm mắt lại. Jongin một tay ôm eo Jennie, hôn ngày một sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro