11. Hồi ức II - Chị yêu Lili nhiều hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôi có một món quà nhỏ cho chị, nhưng cũng không hẳn là nhỏ lắm. Đó là một cái nhà kho cũ được ai đó vứt lại ở bên cạnh chân núi. Tôi đã phát hiện được nó trong một lần cùng chị đi tắm biển. Và bởi vì chị thường hay than thở rằng chị rất thích ngắm biển, muốn được hòa mình với nó mỗi lúc trong một ngày nhưng chị ngại những cơn gió lạnh thổi ráo riết, tôi nghe xong ý tưởng liền nảy ra. Tôi đã bí mật sửa lại cái nhà kho đó. Tôi leo lên mái nhà, lấp đi những cái lổ hổng bằng những thanh gỗ mới rồi mua cọ, màu vẽ và tự trang trí để cho nó trông xinh xắn hơn. Nhà kho này đối diện với biển, địa hình lại được núi che lấp nên rất khó có thể bị ai phát hiện, đúng là một địa điểm lý tưởng để cho chị có thể muốn làm gì mà chị thích. Tôi tự mỉm cười khi bàn tay đang vẽ hình Ducky - biệt danh chị đặt cho tôi. Và Mandoo - biệt danh tôi đặt cho chị. Chị sẽ thích điều này chứ?

Tôi định tặng nó cho chị vào sinh nhật của chị nhưng không ngờ hôm đó tiệc sinh nhật ở nhà chị lại chính là nguyên nhân khiến cho chị không thể ra khỏi nhà. Tôi đứng ngoài cổng nhà chị, thò đầu ra nhìn vào bên trong. Quả là nhà đại gia có khác, ngay cả tiệc sinh nhật cũng được tổ chức rất hoành tráng. Tôi tiu nghỉu khi nhìn thấy những món quà đắt tiền được đưa đến tận tay cho chị, mấy cái bọn họ tặng, tất cả đều là mấy thứ tôi hay nhìn thấy ở trên tivi. Tôi bỗng vô thức nghĩ đến cái nhà kho của mình, thôi đi, chị chắc chắn sẽ thấy chán ghét với nó. Tôi mím môi, hai tay cầm mấy thanh sắt của cánh cửa để nhìn chị lần cuối trước khi rời đi và bỗng nhiên tôi thấy làm thắc mắc khi mắt tôi chạm vào ánh mắt của chị. Hình như chị không vui thì phải, mặc dù chị đang cười rất tươi, nhưng ánh mắt của chị không hề nheo lại thành vầng trăng khuyết, thứ mà tôi thường thấy khi mỗi lần cố chọc cho chị cười.

Tôi đi bộ lửng thửng về nhà với một tâm trạng không hề vui một chút nào. Đầu tôi cúi xuống thấp, hai tay đút vào túi áo, chân không vừa ý bước đi một cách không thoải mái, đá liên tục vào mấy thứ mà tôi thấy trên đường. Tôi cứ tưởng là mình sẽ được trao tặng tay món quà của tôi cho chị và nhìn thấy chị cười vui vẻ nhưng ai ngờ tất cả chỉ là tôi tự nghĩ mà. Chị bây giờ không có ở đây, không có thời gian cho tôi và thực tế là tôi phải đi bộ về trong đêm tối với một cái bụng chất đầy sự tủi thân. Tôi sẽ giận chị, mặc dù tôi biết tôi vô lý nhưng tôi sẽ giận, ai bảo chị không quan tâm tới tôi.

Tôi cứ đi như vậy mà không biết có một âm thanh đang từ từ lao đến gần tôi rồi dừng hẳn lại một cách rất gấp ngay bên cạnh làm tôi giật cả mình.

"Hey nhóc."

"Chị Jennie?"

"Leo lên xe."

Chị quăng cho tôi cái mũ bảo hiểm rồi ra lệnh, trông rất ra dáng mấy viên cảnh sát trên tivi.

"Huh???"

Tôi vẫn không hiểu lắm ý tứ của chị và cả tôi vẫn còn đang giận chị nữa, nhưng nhìn chị trông bộ đồ váy đen tóc dài được thả tung thế kia thì thật sự hơi khó để mà giận lâu.

"Lili muốn tự lên hay để chị lôi lên?." Chị nhếch môi.

Chị nghĩ tôi sẽ sợ chị sao? Tôi không sợ, nhưng tôi vẫn leo lên. Tại tôi không muốn chị bị mất mặt thôi.

"Chị đến đây làm gì chứ, không phải chị đang ăn sinh nhật rất vui vẻ sao?"

"Con mắt nào của Lili nhìn thấy chị vui.?"

Chị nắm lấy tay tôi kéo ra đằng trước, vòng qua bụng của chị rồi tiếp tục

"Không phải Lili nói muốn tặng một nơi bí mật cho chị sao ? Mau dẫn chị đi."

Tôi thích sự ấm áp từ bụng của chị. Tôi thích nó, nên tôi đã bóp bóp nó trong suốt quãng đường chỉ chị đi đến phía dưới chân núi kia, làm cho chị cười suốt bên tai tôi, miệng thì liên tục bảo dừng lại nhưng tôi vẫn không dừng, chị thì cũng mặc kệ chiếc tay càn quấy của tôi. Còn bảo không thích sao? Tôi thấy chị rất thích mà.

....

"Vậy đây là.."

Tôi dẫn chị đi đến trước nhà kho rồi đi vào trong nhà, bật đèn lên. Chị đi vào, câu đầu tiên là hỏi tôi đầy lấp lửng như vậy.

"Chào mừng chị Jennie đến với thế giới của Ducky và Mandoo. Thấy đẹp không, chính tay em đã trang trí đó nha, nhà này không có đèn đâu, em câu trộm đấy. Có nhà này rồi thì chị tha hồ nhìn biển mà không sợ gió lạnh nhé, thích thì ngủ lại cũng được. Em có lấy rơm kìa, hay là chị thích cỏ hơn hoặc là có thể lấy nệm đến đây hoặc ..."

"Lili."

Chị lên tiếng, ngắt lời tôi đang huyên thuyên.

"Hửm?"

"Chị thích lắm, nhưng lần sau không được đi câu trộm điện nhé."

Tôi cười cười, giả điên gãi đầu, đi câu trộm điện cũng thật không tốt nhưng nếu không có điện thì tối thui như vậy trông ghê lắm, mà Jennie thì quá nổi tiếng với cái mức độ sợ ma của chị rồi.

Chị xoay một vòng xung quanh căn nhà, cũng không có gì nhiều. Nó là một đống rơm, tôi nhăn mặt nhìn đống rơm, sau này tôi sẽ thay nó bằng một tấm nệm nhỏ. Có bàn, có ghế, phòng trường hợp chị muốn học bài ở đây. Tôi bí mật theo dõi sự thay đổi trên gương mặt của chị, thấy chị cười rất tươi lúc chị nhìn vào những gì mà tôi đã làm, khuôn mặt thì thay đổi trạng thái biểu cảm rất nhiều, từ hớn hở, cho đến phụng phịu khi nhìn vào đống rơm, hoặc ưng ý nhìn tới bàn và ghế do tôi tự đóng và cuối cùng đến cái hình vịt Ducky và Mandoo được tôi vẽ thật to trên mấy thanh gỗ thì rất bất ngờ, mắt chị đã ươn ướt.

Tôi không nghĩ mấy cái hình đó xấu đến mức làm chị khóc nữa. Tôi vội vã lại gần, lo lắng hỏi.

"Xấu lắm hả Jennie?"

Chị im lặng, thật lâu sau mới thốt ra được một câu.

"Em có biết chị đang cảm thấy gì không?"

"Mau nói chị thấy thế nào?."

"Là hạnh phúc đấy."

Chị nắm lấy tay tôi, tay còn lại vuốt lên mái tóc ướt nhẹp mồ hôi của tôi vì tôi đã lo lắng rằng chị không thích mà tiếp tục:

"Thật là, Lili, chị phải làm thế nào với bản thân mình đây chứ."

Tôi lúc đó không hiểu lắm những gì mà chị đang nói. Mà lúc đó nếu có hiểu thì có lẽ cũng là không quan tâm. Bởi vì chị trông rất xinh đẹp khi ở gần sát mặt tôi đến mức như vậy. Gió ngoài biển thổi vào làm đung đưa ngọn đèn khiến ánh sáng của nó lung lay trên gương mặt của chị, khiến cho khuôn mặt của chị trông mờ ảo hơn rất nhiều. Tôi cứ đứng đực như vậy nhìn ngắm chị mà tim đập rất nhanh, nhanh đến mức khó thở.

"Chụt."

Tôi ít xem phim lắm bởi vì tôi thấy nó sến, nhưng không có nghĩa tôi không hiểu cái thanh âm kia là gì, không hiểu cái hành động mà chị mới làm cùng với tôi mang ý nghĩa ra sao.

"Chị .. hôn Lili .. à .. môi . .. với nhau .. cái này .. "

Tôi lắp bắp, tôi cảm thấy khó hiểu với cái hành động của chị. Không hiểu tại sao chị lại hôn tôi, một phần trong tôi thấy bối rối, kì lạ hơn là những phần còn lại thì thấy thích rất nhiều với hành động gần gũi của chị.

"Uhm, là nụ hôn cám ơn đấy. Đừng nghĩ nhiều quá."

Tôi thấy ánh mắt chị lung lay nhiều tầng ý nghĩa. Tôi thấy trong mắt chị thoáng qua nhiều nét đau buồn khi nói xong câu ấy, nhưng tôi thấy mà lại không hiểu. Giá như tôi hiểu được thì hay biết mấy. Tôi nghe chị nói xong, cũng liền trả lời lại.

"Vậy Lili cũng muốn cám ơn nữa."

Chị nhướng mày tỏ vẻ thích thú. Tôi nói xong, nhón nhón chân lên và lần đầu tiên tôi cảm thấy sự sỉ nhục rõ ràng về chiều cao của mình.

"Bực bội quá đi mất."

Chị chỉ khoanh tay cười.

"Chị Jennie, em ghét cái chiều cao của chị!" . Tôi tức tối nói.

"Sao lại ghét chứ?"

"Tại bởi vì bây giờ em muốn hôn chị nhưng lại lùn quá, nếu như hôn thì phải bắc ghế hoặc nhón chân, mà giờ em kiễng hoài rồi vẫn hôn không được. Chị cúi đầu xuống cho em hôn đi."

Tôi cứ nghĩ là chị sẽ nghe lời tôi vì trải qua một khoảng thời gian dài quen nhau, chị hình như chưa bao giờ làm tôi giận một điều gì.

"Không cúi. Muốn hôn chị sao, tự mình nghĩ cách đi."

Chị cốc đầu tôi một cái. Tôi có lẽ nên sửa lại suy nghĩ chị chưa bao giờ làm tôi giận. Tôi tức tối ngó quanh, ngay lập tức mắt thấy một cái ghế gỗ để ở đằng xa. Tôi lấy cái ghế, đặt trước mặt chị rồi leo lên. Cảm giác thật oai phong, Lalisa đã cao hơn Kim Jennie một cái đầu!

Tôi đã không để cho chị một giây nào để suy nghĩ ở tình huống tiếp theo. Lúc tôi đứng lên, tay lập tức đã đặt ở hai bên má chị rồi kéo chị vào nụ hôn của tôi với suy nghĩ rằng - tôi đang hôn Jennie để cám ơn.

Tôi vẫn mở mắt khi hôn chị, bởi vì tôi không biết khi hôn cần phải nhắm. Tôi đã hôn chị để cám ơn mà không hay biết rằng nụ hôn là chỉ để dành cho những người yêu nhau. Tôi thấy chị mở mắt, chị cũng thấy tôi mở mắt, nhưng qua một thời gian ngắn, khi ngọn đèn lại tiếp tục đong đưa thì đôi mắt chị nhắm hờ lại rồi nhắm hẳn, cái cách nhắm của chị nó giống như là đã chấp nhận, nó dây dưa, khó hiểu. Tôi thắc mắc không biết vì sao mắt chị lại nhắm nhưng tôi thích cách chị e ấp như vậy, mà tôi dùng đúng từ chưa nhỉ, có lẽ đúng hoặc có lẽ không. Nhưng ai bận tâm rằng nó sai hay đúng chứ khi mắt tôi cũng đã nhắm rồi.

Chị ấy nhắm mắt lại, đôi tay còn vòng qua lưng tôi. Tôi thấy kì kì, nhưng cũng thấy thích thích, tim tôi lại đập nhanh trở lại như lúc tôi nhìn sâu vào mắt chị ấy. Chúng tôi đã đứng như vậy và hôn nhau rất lâu, chỉ là môi chạm môi, đơn giản như tình cảm của chúng tôi lúc ấy vậy.

Gió thổi mạnh hơn, mái tóc chị rối tung nhiều lần bối rối. Chúng tôi rời ra khỏi nhau khi cái cổ tôi mỏi nhừ vì cúi xuống quá lâu. Đôi tay chị dây dưa trên eo tôi rồi thả lỏng dần và thu tay về, tay tôi vẫn đang vấn vương hai cái má hồng hồng của chị. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy chị xinh đẹp kiều diễm hơn sau nụ hôn cám ơn của tôi ấy nhỉ? Má chị lại còn nóng lên giống như đang bị sốt nữa kìa.

"Cám ơn chị vì đã xuất hiện trong cuộc sống của Lili."

Tôi nói, miệng vui vẻ nở ra một nụ cười chờ đợi chị nói chuyện nhưng chị đã không. Tôi nhăn mày thắc mắc nhìn chị, mặt chỉ đỏ lên, đỏ rất đỏ. Đôi mắt còn chứa khá nhiều sự mông lung làm tôi khó hiểu vô cùng.

Tôi vội đặt tay lên trán chị, nóng, tôi lo lắng dùng trán mình tiếp cận trán chị hơn chỉ để xác nhận lại, là nóng của nóng, không phải chị bị nhiễm gió biển nên cảm lạnh rồi chứ.

"Chị nóng quá. Chị sốt sao?"

Chị chỉ lắc đầu, hơi thở rất nhanh và dồn dập. Vậy mà bảo không sao.

"Lili thấy chị nóng quá."

Tôi rời ra khỏi trán chị.

"Không được rồi, để em đưa chị về nhà. Xem này, người chị nóng cả lên."

Tôi sờ sờ kiểm tra khắp người chị, kì cục là giống như tôi càng sờ là chị càng nóng. Tận đến khi tôi chạm tay vào cổ chị thì chị liền thu người lại rồi nói.

"Được rồi. Chị không sao. Chúng ta ra ngoài ngồi đi."

Chị liền bỏ ra ngoài ngồi. Tôi lo lắng đi theo sau chị. Mãi tới sau này, tôi mới biết cảm xúc nóng bỏng của chị sau khi chúng tôi hôn nhau là gì.

Rồi chúng tôi ngồi trước cái bậc cửa và nhìn ra biển. Biển đêm thật đẹp và có rất nhiều sao. Sự im lặng ngập tràn thay cho những lời muốn nói, những cơn gió biển vẫn thổi như cách mà chúng cần thổi, tôi ngồi như vậy rồi lại ngáp nhiều cái liên tục, bỗng nhớ rằng hôm nay mình không có ngủ trưa.

"Buồn ngủ sao?"

Chị quay đầu sang hỏi, tôi lười biếng nói nên gật đầu và rất tự nhiên nằm lên đùi chị. Giống như là đùi của chị là nơi chỉ dành cho riêng tôi và tôi muốn làm gì cũng được, không cần đến sự cho phép. Hoặc cũng có thể là do sự chiều chuộng của chị nuông chiều tôi. Chị không hề la mắng hay cau có sự nặng của cái đầu mà thay vào đó là luồn tay vào tóc tôi rồi gãi gãi, làm cho tôi càng buồn ngủ nhiều hơn nữa.

"Chị Jennie."

"Uhm?"

"Chị có ước mơ gì không?"

"Hiện tại thì vẫn chưa. Nhưng chị thích làm bác sĩ."

"À, mấy cái đó thì phải lên thành phố học phải không chị?"

Chị gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn tôi một cách rất nhu mì.

"Vậy chị phải xa em sao? Thật không muốn, em ở đây một mình sẽ buồn lắm."

Tôi trề môi than thở. Nếu tôi không có Jennie bên cạnh thì điều này quả là một điều rất khó chịu.

"Vậy Lili có đi theo chị không?"

"Đi theo hả?"

"Uhm."

"Em yêu quê của mình, quê em rất đẹp, em không muốn đi đâu hết."

Tôi phụng phịu nói. Nụ cười trên môi chị vẫn không thay đổi sau câu nói ấy của tôi.

"Chị nghĩ chị sẽ ở lại đây."

"Hả, gì cơ? Chị sẽ ở lại đây sao?"

Tôi ngồi bật dậy, tay nắm lấy  tay chị ngay lập tức

"Sao chị lại ở lại đây?"

"Uhm, như em nói đấy, quê em rất đẹp và chị thì yêu thích cái đẹp nhiều lắm."

Tôi cười ha hả rất to, tâm trạng rất vui vì câu nói ở lại của chị. Giá như câu tiếp theo của chị không bị nụ cười của tôi lẫn tiếng sóng biển lấn áp thì tôi có thể nghe được rồi.

"Nhưng chị yêu Lili nhiều hơn."

...

Tobe cont.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro