12. Hồi ức III - Không cùng một thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warning: Mình nghĩ phần này và phần sau chi tiết truyện sẽ không được giáo dục lắm về tình dục đối với một vài rds có lối suy nghĩ nghiêm chỉnh và đối với rds nhỏ tuổi. Vì chuyện ấy xảy ra không đúng với độ tuổi trưởng thành là 18 tuổi. Nhưng nếu lược cắt đi mạch truyện sẽ khó liền, nên mình quyết định không cắt. Sẽ có một vài yếu tố không phù hợp và không khuyến khích người chưa trưởng thành đọc. Nên cân nhắc.

(Mình biết thừa là các bạn rất cố chấp đọc =)))) nhưng dù sao tình huống truyện vẫn chỉ là tình huống truyện, nếu xảy ra ngoài đời thì mình nghĩ rằng đó là điều không hề hay ho, mong các bạn nhỏ chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm về bản thân thì không học theo truyện. Với suy nghĩ của mình thì cái gì ra cái đó, phim truyện chỉ để giải trí mà thôi, nên mình thấy bình thường, vì cũng không thể giới hạn được độ tuổi rds nên edit truyện cũng thấy sượng hết tay 😭)

Mong các bạn tỉnh táo và hiểu cho tác giả gốc cũng như người edit như mình và đón nhận nó như một chi tiết bắt buộc phải có để làm sáng tỏ cốt truyện ♥️ Cám ơn nhiều !


.....

Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi như vậy mà không hề báo trước bão giông một ngày nào sẽ ập đến, còn tôi thì quá ngây thơ khi cứ ước muốn nó sẽ mãi bình yên như vậy. Tôi gặp ba của chị trong một hôm đứng đợi chị ở trước cổng nhà. Lúc gặp nhau, tôi thấy ông nhìn tôi với đôi mắt mà tôi hiểu rằng trong đó ít nhiều chứa đựng sự chán ghét.

"Cháu là Lisa?"

"Dạ vâng." Tôi cúi đầu.

"Jennie không có ở nhà. Cháu có thể về."

Tôi có thể biết ông đang nói dối bởi vì tôi nghe thấy tiếng đàn dương cầm được đánh từ cửa sổ của phòng chị vang ra ngoài nhưng tôi lại quá nhút nhát để có thể nói lên điều mình đang cảm thấy không đúng. Ông tiếp tục khi nhìn thấy tôi đang phân vân đứng ở trước cổng, nhìn ông, và nhìn cả cửa sổ phòng chị.

"Cháu biết đấy Lisa. Bạn bè nhưng nếu không cùng một thế giới thì sẽ rất dễ làm vướng chân của nhau. Jennie nhà chú không hợp với cháu."

....

Cánh cửa sắt đóng lại, im lìm và đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn lên cửa sổ phòng chị, chúng tôi thật sự không hợp làm bạn với nhau thật ư?

Ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không quen khóc, tính tôi vốn vậy. Không phải tôi cố tỏ ra mình mạnh mẽ không khóc mà chỉ là tôi chưa gặp đúng nỗi đau đủ lớn để giày vò mình. Tôi ngồi thu lu trong cái nhà kho ấy và nhìn ra ngoài biển, mặt biển nổi sóng ầm ầm bởi vì cơn mưa đang đổ xuống rất lớn. Tôi cứ ngồi và cứ khóc như vậy khi nghĩ về những tháng ngày có chị ở bên, tôi không muốn cắt đứt tình bạn này nhưng nếu ba của chị bảo tôi làm vướng chân chị thì tôi có thể vì sự ích kỉ của mình mà ở bên cạnh chị nữa hay không?

Tôi bắt đầu tránh mặt chị, những khoảng thời gian trong ngày tôi tránh lui tới những nơi chúng tôi đã từng cùng nhau tới để không đụng mặt chị. Những bờ hồ nhỏ nhỏ ở cuối thị trấn đã không còn thấy bóng dáng tôi và chị, không còn thấy những buổi trưa hè nhiều nắng tôi mơ màng nằm lên đùi chị và đánh thẳng một giấc tới chiều với bàn tay dịu dàng gãi đầu cho tôi. Con đường lớn đã không còn hình ảnh một đứa nhóc phóng bạt mạng với chiếc xe đạp cũ của nó chỉ để hù người ngồi sau sợ hãi mà ôm nó thật chặt. Không còn cảnh hai đứa ngồi ở bậc cửa của nhà kho cũ và nói những chuyện bâng quơ đầy tiếng cười. Không còn những nụ cười, không còn những cái nắm tay dây dưa ở ngoài cánh cổng cao lớn, không còn những cái liếc trộm và cũng chẳng còn những nụ hôn ... cám ơn.

Tôi nhận rõ được sự thổn thức vì đau lòng trong mình khi mỗi trôi qua mà không thấy chị. Và tôi càng cảm thấy đau lòng chồng chất đau lòng nhiều hơn nữa khi chị không hề đến tìm tôi. Nếu chị có lòng làm bạn thì cho dù tôi có tránh thì nhà tôi chị vẫn biết cơ mà, nhưng, chị đã không đến. Và tôi tự cảm thấy may mắn khi mình đã là người dừng chân trước. Mặt tôi phủ đầy nước mắt, thân hình lắc lư nằm trên võng nhìn ra ngoài hàng cây trước mặt mình, may mắn đến có rủ theo nước mắt không nhỉ?

Những chuỗi ngày tuyệt vọng kéo dài, tôi không rõ lắm là bao lâu bởi vì tôi còn không buồn đếm. Giống như là tôi đang bắt buộc bản thân mình muốn quên đi luôn cả chị. Mọi việc vẫn diễn ra rất bình thường. Buổi sáng đi học, buổi trưa về nhà, buổi chiều đi học, buổi tối về nhà. Tránh đi đường thường gặp chị, tránh đi đến những nơi có nhiều kỉ niệm về chị. Tạo cho mình một cuộc sống lầm lũi, trở về sở thích mài gạch, thứ mà trước khi gặp chị tôi đã từng chơi.

Nhưng ông trời vẫn còn thương tình tôi lắm nhỉ, và, còn thích cả sự trêu đùa người khác. Vào đêm hôm đó, cái đêm hôm mà cho đến bây giờ tôi vẫn không bao giờ quên được. Trên con đường đi học về nhà, tôi lầm lũi bước đi khi đang mang trên người một cái áo mưa cũ rích thì chị ở đằng sau chạy đến, nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi chạy rất nhanh. Tôi bất ngờ nhưng lúc nhận ra chị, có lẽ tại vì khi đó tuổi tôi con nhỏ, tâm tình cũng dễ dàng quên, dễ tha thứ cho những ngày trôi qua không có chị thật tủi thân và buồn bã đến nhường nào, chỉ cảm thấy rằng giây phút nắm lấy bàn tay mềm mại của Jennie, quá đỗi hạnh phúc, là chị, chị vẫn chưa bao giờ bỏ rơi tôi.

"Chạy nhanh lên Lili, đi theo chị!!!"

Tôi ngoái đầu về phía sau, có người đang đuổi theo chị. Là ba người thanh niên lớn mặc đồ vest.

"Chị Jennie?! Sao bọn họ lại đuổi theo chị???"

Chị không nói mà chỉ cắm đầu chạy, vẻ mặt của chị còn pha lẫn chút hốt hoảng. Những người phía sau đã leo lên xe hơi đuổi theo chúng tôi. Ở thị trấn này, tôi đương nhiên là người thông thuộc địa hình ở đây nhất nên liền nắm tay chị, kéo chị vào con đường tắt mà tôi biết, nó thông ra sau núi, tiến tới biển, đến với ngôi nhà kho của chúng tôi.

Chạy vào bên trong, áo mưa rách tươm nên cả hai đứa nào cũng ướt như một con chuột. Tôi cởi vội áo mưa rồi cũng giúp chị cởi đi áo mưa của chị.

"Lạnh quá.."

Chị run cầm cập, môi còn tím tái đi thấy rõ. Tôi liền chạy đến đóng hết cửa sổ lẫn cửa lớn lại rồi dìu chị ngồi xuống tấm nệm mà tôi đã đem đến đây. Thân thể của chị thật sự rất lạnh, làm cho tôi lúc chạm vào đã rất kinh hãi.

"Jennie, người chị lạnh quá. Để em đi kiếm củi đốt lên cho ấm nha."

Tôi lo lắng chạy đi nhưng chị liền kéo người tôi lại, đôi môi run lên, yếu ớt nói

"Trời mưa thế này có kiếm củi cũng không đốt lửa được đâu. Ở lại đây, ở lại với chị."

"Nhưng mà người chị lạnh quá..." Tôi lo lắng nói

"Em nghĩ kiếm củi vẫn tốt hơn, chúng ta còn có rơm nữa mà."

"Cứ ngồi xuống đây, Lili, đừng đi đâu cả."

Rốt cuộc cũng bị chị thuyết phục, tôi thở dài và ngồi xuống bên cạnh chị, đau lòng nhìn chị run lên từng hồi, sau cùng không thể chịu đựng được việc ngồi nhìn chị mà không biết làm gì như vậy, tôi ôm chị vào trong lòng mình với suy nghĩ chỉ muốn làm chị ấm hơn. Mặc dù, tôi nhỏ con hơn chị, vòm ngực không đủ rộng, cánh tay không đủ lớn để ôm hết chị nhưng tôi vẫn hi vọng mình sẽ làm cho chị thấy ấm một phần nào đấy.

Cũng không biết là tại gió đã bị những cánh cửa cản trở vào trong hay là tại thân thể tôi nóng đến mức ủ ấm chị mà chị đã hết run rẩy khi được tôi ôm. Tôi thầm cám ơn chính mình vì đã nảy sinh một sáng kiến tốt như vậy. Thân thể chị hết run nhưng kì lạ, thay vào đó là nó lập tức lại nóng lên. Tôi hoảng hốt tách chị ra khỏi mình và quan sát. Sắc mặt hồng hào, không giống người bị cảm. Vậy thì hơi nóng từ cơ thể của chị là do đâu ra?


.....


Tobe cont....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro