2. Hàng xóm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Xin lỗi?"

Chăm chăm nhìn mông mà quên luôn sự sĩ diện của mình, chỉ biết cắm đầu vào nhìn mông, không cần biết trời đất đảo điên tới cỡ nào. Đến cuối cùng khi giọng nói cùng hai chữ kia vang lên thì tôi mới ngẩng đầu lên nhìn vào người phát ra giọng nói kia.
Cô gái ấy, tóc hung đỏ, đứng lại, và đang khoanh tay nhìn tôi ra vẻ hiếu kì. Thật mất mặt, nàng ấy bắt quả tang mày nhìn mông nàng ấy rồi.

"Uhm.. yeah, bạn cần giúp gì sao?" Tôi giả điên trưng ra nụ cười tươi hết cỡ.

"Tôi nghĩ là bạn cần giúp mới đúng ấy chứ?"

Nàng ấy hỏi lại trong lúc tiến về phía tôi. Dưới ánh mắt chăm chú nhìn vào tôi của nàng ấy, tôi cảm thấy bản thân mình như đang chảy ra, chảy ra, chảy như nước.

"Hm..Tôi cần giúp gì chứ, tôi ổn mà, tôi ổn. Uhm, tôi nghĩ vậy."

Tôi quả quyết nói khi nàng ấy đứng trước trước mặt tôi và nhìn tôi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé dưới ánh nhìn của nàng ấy, ánh nhìn đó có gì đó thật to lớn và .. nguy hiểm nữa, nhưng hình như chỉ là tôi tưởng tượng phải không? Tôi với nàng ấy là lần đầu tiên gặp nhau mà.

"Tại tôi thấy bạn cứ đứng dưới nắng thế này nên mới thắc mắc. Bạn không định vứt rác xong rồi vào nhà sao?"

Vào làm gì chứ, tôi chỉ thích đứng đây nhìn nàng ấy. Nhưng chẳng lẽ tôi lại bảo tôi muốn đứng nhìn mông nàng ấy? Chắc chắn không có cô gái nào thích như vậy rồi.

"Haha, tôi đang tắm nắng đó, tắm nắng buổi sáng rất tốt cho sức khỏe."

Tôi bịa đại một lý do để biện minh cho hành động của mình. Nàng ấy nghe xong nhướng nhướng mày một chút, hành động đó lại làm tôi lỗi nhịp tim của mình một lần nữa. Thật gợi cảm. Hành động của nàng ấy bất cứ cái gì cũng thật xinh đẹp. Tôi nghĩ là tôi thích nàng ấy mất rồi. Hoặc là trời nắng quá đánh một cái vào đầu nên tôi đã cảm nắng nàng ấy. Tóm lại, tôi thích nàng ấy.

"Người ta chỉ tắm nắng từ năm giờ sáng tới bảy giờ sáng thôi. Còn ánh nắng bây giờ là tia cực tím, không tốt cho da. Tắm nhiều có thể bị đen da và nặng hơn là hư da, bạn chắc chắn là bạn thích tắm nắng giờ này chứ hả?"

Nàng ấy hỏi lại với một nụ cười mỉm trên môi. Rồi luôn, nàng ấy bắt bài của mày rồi...

"Tôi tắm lâu rồi mà. Đâu có sao đâu, xem này, da tôi vẫn trắng đấy thôi."

Tôi nhảy tưng tưng phụ họa, chìa tay chân ra cho nàng xem như một kẻ ngốc nhưng chỉ có tôi mới biết, da tôi đang cháy khét lên rồi đây này. Dại gái đúng là không tốt, ai nói dại gái là điều tốt vậy? Da tôi đỏ rần lên rồi cả đây!

"Vậy thì chúc tắm nắng vui vẻ nhé. Tạm biệt."

"Haha, tạm biệt."

Tôi vẫy vẫy tay với nàng ấy và vẫn tiếp tục nhảy. Chúa ơi dừng lại Lalisa, dừng lại và đuổi theo nàng ấy, hỏi nàng ấy ở đâu đi.

"Mà này, tôi là Ruby Jane, mới chuyển đến ở nhà này. Hi vọng được bạn giúp đỡ nhé."

Giống như là nàng ấy nghe thấy tiếng lòng của tôi nên đã quay lưng lại và nói với tôi câu này. Như bắt được vàng, tôi liền chạy vào trong phần mát của vỉa hè rồi nắm lấy tay nàng ấy, giả bộ động tác bắt tay cho dù nàng ấy không hề đưa tay ra để bắt.

"Tôi là Lalisa, gọi là Lisa, chào Jane."

Tôi cười. Lén lút nắn bóp một cách kín đáo bàn tay của nàng. Rất mềm và thon thả, chỉ có con nhà giàu mới được chăm sóc kĩ càng như vậy thôi, đến da tay cũng ngon như vậy thì không biết da người của nàng ấy sẽ như thế nào. Fxxk, tôi muốn ăn nàng ấy, muốn ấn mặt mình vào mông nàng ấy đến điên lên đi được.

"Lisa ở đâu?"

"Tôi ở đây, bên cạnh nhà Jane."

Tôi chỉ vào nhà mình. Nàng ấy nghe xong thu tay lại rồi vỗ vỗ hai tay vào nhau tỏ vẻ phấn khích nhưng tôi thì không thích lắm tại tôi nắm tay nàng ấy chưa đã.

"Vậy tụi mình là hàng xóm đó. Hàng xóm thân luôn."

"Yeah, tôi thích suy nghĩ này của Jane."

Được rồi, thân hơn một chút rồi, hỏi phần nên hỏi đi. Tán tỉnh thì cần phải biết nàng thuộc dạng hoa gì, là hoa đơn hay hoa đôi, hoặc tệ hơn là hoa đã có chậu. Nhưng nhìn nàng như vậy, quá lắm cũng chỉ tới hai lăm, mà hai lăm thì làn da kia mềm mại như thế chắc chắn không phải là gái đã có chồng. Kinh nghiệm lái máy bay của tôi không hề sai lệch từ trước tới giờ...

"Không biết Jane bao nhiêu tuổi rồi? Tôi muốn biết để xưng hô cho tiện."

"À tôi...."

"Nini."

Okey... Hoá ra kinh nghiệm lái máy bay đến hôm nay đã có sự sai lệch bởi người phụ nữ yêu nghiệt này. Ngay khi nàng ấy chuẩn bị trả lời thì một giọng nói từ đâu vang lên. Tiếp theo chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện ngay ở trước cổng nhà của nàng. Tôi nhìn vào người đó. Đàn ông, bụng bự, đầu không hói, da nhăn nheo, hình dạng như vậy thì chắc hẳn là ba của nàng rồi. Nini? Tên thân mật chăng? Tôi nghĩ chắc vậy.

"Ah chồng, tới lúc anh đi rồi sao?"

Nàng ấy quay sang nói với người đàn ông đó. Thái độ tỏ ra rất niềm nở và yêu thương khi lấy tay mình sửa cà vạt lại cho ông ta.

Tôi đông cứng người.

Cái chết tiệt gì vậy nhỉ? Tôi chắc nghe lầm đi? Chồng á, giỡn hay thật vậy. Một bông hoa lài, một bãi phân trâu? Thì ra truyền thuyết hoa lài cắm bãi phân trâu là có thật đó sao? Mà tệ hơn nữa bãi này là bãi phân lợn chứ không phải trâu. Mập như một con heo, tướng tá vầy nằm đè lên nàng ấy á? Tôi chết đây. Vĩnh biệt!

"Uhm, lần này đi công tác ít nhất một tháng. Em ở nhà một mình cố gắng nhé."

Người đàn ông đó nói, còn cúi xuống hôn lên trán nàng. Tôi đứng nhìn trợn cả mắt lên, trợn như muốn lộn cả tròng trắng tròng đen vào nhau khi không nuốt nổi cái cảnh ớn lạnh này. Thật là muốn chết quá đi! Mỹ nhân à, nàng có mắt không tròng hay sao mà lấy cái tên bụng phệ còn hơn mấy bà có bầu vậy?!

"Không sao đâu. Em ổn mà. À anh, đây là Lisa, hàng xóm bên cạnh."

Đến lúc này nàng ấy mới quay lại sự chú ý về tôi

"Lisa, đây là chồng tôi, Kim Jason."

Tôi nghe xong, gật đầu, quay sang người đàn ông đó, cúi đầu:

"Chào chú Kim Jason, cháu là Lisa."

Nghe xong lời này không đen mặt thì coi bộ mặt cũng dày không vừa đâu. Tôi cười nhếch mép khi tia thấy được vẻ mặt của người đàn ông tên Jason đó nhăn lại, cho chừa, trâu già khoái gặm cỏ non là vậy đó.

"Lisa, tôi chỉ mới bốn mươi bốn tuổi thôi. Chưa già đến mức gọi bằng chú đâu."

"Nhưng mà cháu chỉ mới tười tám. Không xưng hô như vậy là không phải phép ạ."

Tôi gãi gãi đầu, tỏ ra bối rối.

"Haha, vậy thì phải gọi Jane bằng cô nhé. Đừng nhìn cô ấy như vậy mà bảo trẻ. Ba mươi lăm tuổi rồi đấy."

Lỗ tai tôi lùng bùng khi nghe xong câu nói đấy. Ba mươi lăm á, trời ơi, cô gái này dùng thuốc trường sinh bất lão phải không? Sao nhìn như thế nào cũng không quá hai mươi lăm vậy? Đừng có giỡn nữa mà, không vui chút nào đâu.

"Đừng có hù người ta nữa. Anh chỉ giỏi hù."

"Vậy là chú ấy giỡn sao .. cô Jane?"

Sửa lại xưng hô sao mà thấy ngượng ngùng vô cùng. Ách, không hề muốn gọi "cô Jane" một chút nào.

"Tôi chỉ ba mươi ba thôi."

Nàng cười ái ngại trả lời

"Xin lỗi Lisa nha. Anh ấy thích đùa lắm."

Tôi tiếp tục thất vọng. Kiểu gì cũng ngoài ba mươi nhưng tôi không ngại lắm việc nàng ấy già tuổi hay nhỏ tuổi. Cái chính là nàng ấy đã ngoài ba mươi tại sao vẫn trông tươi trẻ như vậy, nhưng trên hết, việc làm tôi khó chịu nhất là việc Jane đã có chồng rồi. Tôi sẽ sủi luôn cơ hội từ trong trứng nước.

"Vậy anh đi nhé. Một tháng sau gặp lại."

"Uhm, tạm biệt."

Cuộc hội thoại ngắn ngủi diễn ra và tôi thì không có tâm trạng quan tâm nó một chút nào. Tôi nhìn ra chiếc xe hơi của người đàn ông đó và trong lòng dâng lên một ý nghĩ ích kỉ. Tốt nhất là đi không về luôn đi, vợ của ông, tôi lo giùm cho, lo từ trong nhà cho tới lên giường luôn.

"Lisa này. Vì là hàng xóm nên sau này tôi mong chúng ta giúp đỡ nhau nhé. Chồng tôi hay đi công tác lắm, có khi đi một tháng mấy lần hoặc một lần là sẽ một tháng nên tôi luôn luôn ở nhà một mình."

"Dạ .. cháu .. cháu biết rồi.."

Tôi ngập ngừng xưng hô lại cho phải phép thì nàng ấy liền cắt ngang.

"Cứ gọi như khi nãy là được rồi. Tôi cảm thấy ổn mà."

"Thật chứ?" Tôi mừng trong bụng.

"Uhm, haha, Lisa sống một mình hay với ai?"

"Tôi ở với mẹ. Jane có muốn vào chơi một chút hay không?"

Tôi nói, lại tự tiện nắm lấy tay nàng ấy. Mềm như vậy, nàng ấy cho tôi nắm lâu một chút đi thì tôi sẽ biết ơn lắm đấy. Jane hất tóc qua hết một bên, để lộ một bên vai trong chiếc áo ba lỗ gợi cảm và đáp

"Tất nhiên rồi."

Còn tôi thì nhìn chằm chằm vào rãnh ngực thấp thoáng của Jane nâng lên rồi hạ xuống với mỗi hơi thở sau chiếc áo ba lỗ. Muốn tạo nên hiệu ứng thương nhớ cho tôi sao? Nàng ấy chắc chắn đã thành công rồi đấy.

Tôi đi trước rồi mở cửa cho nàng ấy vào nhà. Nép mình sang bên để Jane vào trong và đóng cửa lại. Tôi chăm chú theo dõi nàng ấy từ sau lưng, lưng nàng ấy cũng thật đẹp, thon và thẳng, tại sao tên mập kia lại có thể có được nàng ấy nhỉ? Thật đáng để người khác ganh tị, hắn ta chắc chắn không biết hắn ta đang sở hữu một báu vật mà ai cũng mong muốn khao khát có được.

"Đi đổ rác kiểu gì mà đi cả nửa ngày giờ mới lết vào nhà?!"

Mẹ tôi từ dưới bếp đi lên, người chưa thấy giọng đã chạy đến nơi. Tôi nhăn mặt nhìn mẹ rồi lén liếc sang nàng rồi lại liếc sang mẹ, cố ý nói cho mẹ rằng nhà mình có khách, khách vô cùng quan trọng. Đại Mỹ Nhân Giá Đáo!

"Đây là ... "

"Chào dì, cháu vừa từ Pháp về. Là hàng xóm mới đến ở nhà bên cạnh, tên là Nini Ruby Jane ạ."

À. Ra vậy, nàng là Nini Ruby Jane. Tên đáng yêu quá.

"Lubi Jane?"

Mẹ tôi lặp lại, bà vốn ở quê nên phát âm cũng khá đặc biệt làm tôi ngượng chín mặt nhắc khẽ.

"Là Ruby Jane mẹ ơi."

Mẹ thật làm con gái mất mặt quá đi mất.

"Lubi là Lubi, mẹ không nói theo kiểu của mày được." Bà nhăn nhó.

"Không sao đâu. Lubi cũng đáng yêu lắm, dì cứ gọi Jane là được rồi ạ"

Nàng nâng tay khẽ cười duyên dáng. Từ dáng dấp, cho đến điệu bộ đúng là không thể nhìn ra là người đã có chồng. ÔNG TRỜI THẬT QUÁ BẤT CÔNG. Người ăn thật sướng, kẻ lần không ra!

Cả ba cùng nhau ngồi xuống ghế salon. Tôi ngồi bên trái, mẹ ngồi ở ghế đối diện, còn nàng ấy thì không biết vô tình hay cố ý lại ngồi sát bên tôi, là sát đến mức da đụng da làm cho tôi khó có thể bình tĩnh được nhưng là đang ở trước mặt mẹ cho nên tôi cũng phải hết sức, hết sức kìm nén xuống. Nhưng làm ơn đi, cái ghế rất rộng, rộng đủ cho ba người ngồi vậy thì tại sao lại thích ngồi sát tôi như thế chứ?!

"Vậy cháu mới chuyển đến hả? Chuyển đến lúc nào sao dì không biết vậy, nếu biết dì đã qua giúp rồi."

"Cháu mới chuyển đến sáng hôm qua thôi ạ. Cũng có chồng cháu giúp rồi nên không mệt lắm."

Lại chồng, tôi bĩu môi, tôi ghét cái từ này của nàng ấy, nghe chỉ muốn cắn miệng của nàng ấy mà thôi.

"Jane có chồng rồi sao? À phải, phụ nữ đẹp như cháu có chồng là đúng rồi. Còn Lisa nhà dì, cháu nhìn xem, thân thể ốm tong teo, điện nước không đầy đủ, cá tính lại còn giống con trai nữa, không biết đến khi tốt nghiệp ra trường đi làm rồi thì có người nào đủ cam chịu để rước nó về nhà không?"

Mẹ lại bắt đầu bài ca muôn thuở về chuyện chồng con. Còn tôi, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng mẹ ơi con thích con gái. Nhưng chuyện này vốn không thể nói rõ ràng như vậy được. Nếu mẹ biết tôi thích con gái, hơn nữa đã từng có bạn gái, hơn hơn nữa là thích quen bạn gái lớn tuổi, hơn nhiều nữa là đã từng ngủ cùng họ thì mẹ chắc chắn sẽ đứt gân cổ mà chết.
Và tôi thì không muốn làm đứa con bất hiếu đâu nên thôi, cứ để mẹ nói những gì mẹ thích cho dù mẹ bây giờ đang chê tôi trước mặt người tôi đang thích nhiều hơn một chút từng phút trôi qua.

"Cháu nghĩ Lisa cũng đâu tệ đâu. Cậu ấy cũng dễ thương lắm mà."

Tôi nở mũi "Mẹ thấy chưa, người ngoài còn khen con đó, sao mẹ thích chê con quá vậy?"

"Người ngoài khen là nể mặt, chỉ có mẹ mới nói đúng những gì về mày thôi." Mẹ dập tắt hi vọng trong tôi.

"Rồi con sẽ có người rước. Không rước thì thôi, con sẽ ở với mẹ cả đời luôn."

"Nhà không đủ gạo nấu để nuôi. Mời đi mau cho."

Mẹ chắc thuộc cung hoàng đạo nói chuyện hay phũ, nói câu nào ra liền bị mẹ phũ đầu làm tôi nghẹn họng không đáp được câu gì. Jane bên cạnh từ đầu tới cúi chỉ che miệng cười khúc khích.

"Cháu nghĩ là Lisa có bạn trai rồi mà giấu đấy dì. Cậu ấy chắc sợ dì la thôi, đúng không Lisa?"

Jane quay đầu, vô tình cả hai đứa đang ngồi sát, nụ cười của nàng, gương mặt của nàng vì vậy mà phóng thật to gần mặt tôi làm cho tôi điêu đứng tâm hồn. Tôi biết là Jane đang nói đỡ cho tôi nhưng cách nàng hành động lại làm tôi khốn đốn. Một lần quay đầu là một lần đẩy tóc sang bên vai còn lại làm hương thơm từ tóc quấn quanh nơi đầu mũi tôi. Chết tiệt, tôi muốn mùi hương này được lưu lại trên gối của mình.

"Tôi chưa có bạn trai."

Tôi đáp thật nhỏ, đủ để nàng nghe, giống như tôi đang thì thầm truyền cho nàng một ý tứ rõ ràng rằng tôi thích em rồi Jane à. Tôi nghĩ ánh mắt tôi đủ nóng, đủ để làm Jane thông hiểu.

"Nó mà có bạn trai thì dì còn mừng đấy. Thôi bỏ đi, dì đi làm tiếp việc nhà. Cháu cứ ngồi chơi nhé."

Bà bỏ đi, để lại tôi với Jane ngồi trên ghế vẫn ngồi với một khoảng cách gần thật gần. Từ bên này, tôi có thể nhìn thấy rãnh ngực của nàng ấy rõ ràng hơn nữa. Nó nâng lên hạ xuống, mỗi lần như vậy, đều như muốn hút lấy hết hơi thở của tôi. Còn vẻ mặt của Jane cũng chẳng giúp ích được gì cho hơi thở của tôi cả. Cái cách nàng ấy nhìn giống như muốn lột trần tôi ra.

"Lisa thật sự không có bạn trai ư? Lisa thật sự không tệ mà."

Nàng ấy nói, khóe mắt híp lại như muốn lấy hết cả sự dễ thương của thế giới.

"Tôi nói thật mà. Tôi chưa từng có bạn trai."

Tôi chỉ có bạn gái thôi, khoảng bốn năm cô, cỡ đấy, còn tình một đêm nữa, nhiều quá nên không nhớ, nhưng bỏ qua đi. Tôi sẽ không ngu mà thú nhận với cô gái mình thích những điều như vậy.

"Mười tám tuổi chưa có người yêu là trễ đấy nha ~ "

Tôi có cảm giác như nàng đang muốn trêu ghẹo tôi và vì sao tôi lại cảm thấy cuộc nói chuyện này giống như là đang tán tỉnh nhau vậy nhỉ? Trong khi một trong hai là người đã có chồng?

"Tôi cũng muốn có, chỉ là, tìm không ra thôi."

Tôi giả bộ thở dài, nhích sát lại một chút nữa, tay thì để ra lên thành ghế. Trông chúng tôi bây giờ thật giống một cặp đôi.

"Biết đâu nó đang ở gần Lisa thì sao?"

Nàng ấy đang mở đèn xanh phải không nhỉ? Tôi cũng không phải là dạng ngu không biết động não nhưng cũng không muốn bản thân mình bị hoang tưởng quá nặng. Nàng ấy là người đã có chồng, nếu nàng ấy mở đèn xanh cho tôi vậy thì chẳng phải nàng ấy là người quá dễ dãi hay sao? Dễ dãi thì cũng tốt thôi, tôi thích những mối quan hệ đi tàu nhanh nhưng sao tôi lại muốn tôi và Jane là mối quan hệ dài lâu nhỉ? Đây là điều mà trước kia đối với những cô bạn gái cũ tôi chưa từng bao giờ nghĩ tới.

"Vậy thì tôi sẽ đợi bởi vì tôi lười đi tìm kiếm lắm."

Tôi cười, không muốn lấn sâu hơn vào đề tài này vì một phần tôi sợ nàng ấy có dễ dãi như tôi nghĩ, tôi muốn dài lâu với nàng ấy, hoặc là nếu như tôi tiến sâu hơn thì tôi sợ nàng ấy lại không dễ dãi như tôi nghĩ. Tất cả câu hỏi của nàng ấy vốn chỉ là mang tính chất bâng quơ. Nàng ấy cũng cười, nét mặt không thay đổi gì nhiều. Có lẽ câu hỏi vừa nãy cũng chỉ là vuột miệng phát ra mà không hề mang một chút dụng ý gì. Tôi đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. Cũng may tôi không đi quá sâu.

"Lisa. Dẫn tôi đi tham quan nhà của Lisa đi, tôi muốn xem thử."

Nàng ấy ra một yêu cầu nhỏ và tôi cũng không có lý do gì để từ chối yêu cầu dễ thương này. Tôi dẫn Jane đi xung quanh nhà, từ nhà bếp lên nhà khách, sau là tới phòng mẹ và tới phòng tôi. Tới lượt phòng tôi, tự nhiên tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng nên rất vội vàng đứng chặn ngay trước cửa.

"Có gì không ổn sao?"  Jane nghiêng đầu thắc mắc.

"Uhm, phòng của tôi.."

Tôi lắp bắp. Tôi có tính lười dọn dẹp cho nên phòng của mình không khác gì một cái chuồng heo. Đồ đạc vất lung tung, sách vở quần áo thì nằm lăn lóc trên sàn nhà. Gối chăn ngủ dậy cũng không bao giờ chịu xếp. Tự dưng đến lúc này tôi mới cảm thấy việc dọn dẹp phòng ngủ một tuần một lần là tốt đến cỡ nào.

"Phòng của Lisa thì sao?"

"Nó .. bừa bộn."  Tôi đỏ mặt thú nhận.

"Chỉ là xem phòng, đừng quá để ý chứ. Chúng ta là bạn mà."

Tôi không thích từ bạn của nàng. Tôi muốn nhiều hơn một người bạn.

"Hay để khi khác đi Jane. Ngày mai đi, tôi sẽ dọn dẹp lại và mời Jane qua nhé."

Tôi gợi mở một dịp khác hi vọng nàng ấy đồng ý.

"Nếu Lisa không thích thì thôi, tôi sẽ không ép đâu."

Giọng của nàng ấy hình như có chút giận dỗi thì phải. Ai da, con gái là chúa mấy cái này đây nè.

"Không phải vậy đâu mà."

Tôi nắm lấy tay nàng ấy khi nàng ấy có ý định quay đầu rời đi.

"Tôi đâu có nói gì đâu."

Nàng mở to mắt, hình như đang ngạc nhiên với những gì tôi nói nhưng...thôi được rồi, tôi xiêu lòng rồi đấy. Tôi mở cửa, nói với nàng.

"Nè vào đi."

Và nàng trưng ra một bộ mặt đắc ý, nghênh ngang đi vào phòng tôi như chính nàng mới là chủ nhân của nó, còn không quên bồi thêm câu "Tôi không ép Lisa đấy nha."

Còn bảo không ép?
Đóng cửa lại. Tôi lo lắng nhìn quanh, cái phòng chết tiệt, gối chăn rơi tá lả, quần thì ống dài ống ngắn, ống nằm trên giường, ống thả xuống đất. Bàn học sách vở tứ tung, tôi có thói quen hay tìm đồ rồi vứt lung tung như vậy nên mới thành ra hậu quả như bây giờ. Làm cho mình mặt mũi bây giờ không biết đem giấu đi đâu khi đưa người đẹp vào phòng mà cái phòng thi không khác gì cái chuồng heo cả. Ấn tượng xấu như thế này, hi vọng nàng ấy sẽ không ghi nhớ sâu.

"Hửm, cái gì đây?"

Tôi thấy nàng cúi xuống rồi nhặt lên một cái gì đó. Chết rồi, tôi nhìn đến cái thứ nàng cầm trong tay, không phải chứ, tôi giấu kĩ lắm rồi mà.

"Đĩa JAV?"

Nàng cầm lên đọc tên rồi đưa cho tôi. Tôi ngượng chín mặt, giật lấy nó thật mạnh.

"JAV là gì vậy Lisa?"

"Uhm.. là .. phim .. hoạt hình Nhật Bản. Japan Anime Video!"

Trời ơi đúng rồi, Lalisa, mày thật thông minh!

"Ah, mấy phim như Doraemon phải không?"

Thật may quá, nàng hỏi lại với vẻ mặt không hề nghi ngờ một chút gì nên tôi tới trớn đáp luôn

"Đúng rồi. Rất là hay đó nha."

Tôi cầm cầm cái đĩa, đã hết xấu hổ mà đưa ra cho nàng. Nếu nàng biết đĩa này là đĩa phim cấp ba của Nhật Bản thì nàng chắc chắn sẽ tát tôi tím mặt.

"Không ngờ Lisa cũng giống trẻ con nha, lớn như vậy mà vẫn còn xem phim hoạt hình."

"Tôi thích phim hoạt hình lắm, thích chết đi được ấy chứ. Tối nào tôi cũng xem hết."

Tôi cười lớn chống nạnh nói. Đúng là tôi thường hay xem nhưng chỉ là những đêm khó ngủ mà thôi. Ai cũng có nhu cầu sinh lý riêng hết cả mà.

"Vậy sau này khi nào rảnh đem nó qua nhà tôi xem chung nhé. Tôi cũng thích xem phim, chỉ là phim hoạt hình thì chưa từng xem bao giờ."

"Được, bất cứ khi nào Jane muốn."

Tôi trả lời mà suy nghĩ rằng ngày mai mình nên đi mua ngay mấy cái đĩa phim hoạt hình đích thực. Còn đĩa JAV kia khi nào cua được nàng thì tôi sẽ cùng nàng đóng nó luôn chứ không cần xem nữa. Nghĩ đến cảnh nàng ấy cùng tôi quấn nhau trên giường, kìm không được máu mũi tuôn trào nóng rần cả khoang mũi. Tôi dụi dụi cái mũi của mình, mong nó không chảy ra loại chất lỏng màu đỏ đó.

"Ah, cửa sổ phòng Lisa đối diện cửa sổ phòng tôi nè."

Jane nói, tay chỉ vào cửa sổ. Tôi đi đến, đúng rồi, nếu nàng ấy không nói thì tôi cũng không biết đến điều này. Coi bộ đây chính là nhân duyên đó, như thế nào mà hai cửa sổ lại đối diện với nhau được chứ, là nhân duyên chắc rồi!

"Sau này nói chuyện chắc không cần qua nhà đâu ha. Tôi có thể đứng ở đây mà nói chuyện với Jane cũng được."

"Uhm, rất tiện."

"Hoặc leo luôn qua cũng được?" Tôi cười thầm sau khi nói xong.

"Nghe thật có mùi gian tình."

Nàng ấy khoanh tay, ánh nhìn rất gợi tình cùng nụ cười nửa vành môi đầy thách thức hướng hết cho tôi.
Cả hai nói chuyện thêm một lúc nữa về cái cửa sổ thì ra ngoài. Tôi tiễn Jane đến cửa mà trong lòng hơi nuối tiếc, cũng không phải là ở xa gì mà chỉ là ngay nhà bên cạnh nhưng tôi vẫn không muốn nàng ấy rời đi. Tôi cũng không biết nữa, cảm giác này tôi chưa bao giờ trải qua, cảm giác thiếu vắng một cái gì đó, nó khiến tôi cảm thấy thật trống trải.

"Cám ơn Lisa đã cho tôi dạo quanh nhà. Khi nào tôi dọn dẹp xong xuôi bên kia thì tôi sẽ mời Lisa qua lại. Ráng chờ nhé."

Nàng ấy lại cười. Tôi xin thề có chúa, nếu nàng ấy còn cười cái kiểu bẽn lẽn nửa môi kia thì tôi sẽ mặc kệ việc Jane có chồng mà xông tới hôn lấy nàng ấy ngay mất thôi.

"Tôi khi nào cũng rảnh mà, trừ mấy ngày đi học chính cùng học thêm và học thêm vài môn học thể thao yêu thích."

Tôi lấn người ra bên ngoài một tí, sát hơn một tí rồi tiếp tục.

"Nhưng chỉ cần Jane muốn thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng."

Chỉ cần em muốn, tôi lúc nào cũng sẵn sàng lên giường bầu bạn cùng em.
Nương theo hốc mắt của tôi lúc tôi thì thầm thì tôi có thể nhìn thấy khóe miệng nàng ấy khẽ giương lên nhưng rất nhanh liền vụt tắt. Tôi không biết nàng ấy cười vì điều gì nhưng tôi chắc chắn, nàng ấy không ghét những gì mình nói. Người phụ nữ này biết đứa con gái đang tuổi mới lớn đứng trước mặt mình là đang muốn nói đến cái gì, tôi nghĩ nàng ấy hiểu được những gì tôi muốn truyền tải thật sự.

"Được rồi. Vậy tôi về đây. Tạm biệt."

Tôi nuối tiếc đứng ở bên cánh cửa vẫy tay với nàng. Nàng đi một đoạn đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nói lớn.

"Này Lisa. Mấy cuốn manga hentai để dưới giường tốt nhất là nên cất đi. Đừng để mẹ của Lisa thấy."

Cười đểu một cái, lắc mông một cái, rồi đi. Bộ dáng trông rất đắc ý. Tôi té ngửa. Nàng ấy biết manga hentai thì nói nàng ấy không biết JAV là quá phi lí. Chết tiệt Lalisa, mày tự đào hố chôn mình rồi!! Hoạt hình nha, cho chừa luôn đi. Tôi mếu mỏ đập đầu vào cánh cửa tru tréo. Mất mặt quá đi mất, rồi bây giờ nàng ấy sẽ nghĩ sao về tôi đây chứ? Nghĩ tôi là đứa xem hentai xem sex, cuồng tình dục hoặc đại loại vậy. Tuy là đúng nhưng tôi không muốn nàng ấy biết. Trời ơi chết mất, đi chết đi Lalisa! Nàng ấy chắc chắn là đang cười mày đến chết đi sống lại ở trong bụng khi mày bịa ra cái lý do chết dẫm ấy.

"Hey đừng đập nữa, u đầu đó!"

Là giọng của Jane phát ra từ bên nhà nàng. Tôi chạy đến, chống hai tay vào hàng rào ở bên trái căn nhà và ngước lên phía cửa sổ phòng Jane. Dưới ánh nắng chiếu ngược của buổi giữa sáng, Jane tỏa sáng rực rỡ với mái tóc màu đỏ hung đẹp tuyệt trần không ai sánh kịp. Nàng ấy nhìn thấy tôi ló đầu ra, khóe mắt liền vẽ thành hình lưỡi liềm. Tay nàng ấy chỉ lên trán, ra hiệu.

"Xức thuốc đi."

Tôi mếu "Đau lắm."

"Đâu ai mướn Lisa tự đập đầu vậy?"

Nàng cười lớn. Trông thật thoải mái nha, còn không phải vì Jane nên tôi mới đập sao? Cũng tại nàng ấy thích chọc tôi.

"Jane sẽ không nghĩ xấu về tôi chứ?"

Đây mới chính là điều mà tôi lo lắng nhiều nhất. Nếu nàng ấy thấy tôi có tùm lum loại sex như vậy trong phòng thì có khi nào nàng ấy sẽ sợ tôi không?

"Tôi có chồng rồi mà. Mấy chuyện này rất bình thường. Đi xức thuốc đi, trán của Lisa u lên một cục rồi kìa."

Cánh cửa sổ nhà nàng đóng lại khi tôi định hỏi thêm rằng nàng ấy có muốn ăn tối ở nhà tôi hay không. Tôi thất vọng nhìn lên cửa sổ gỗ nâu nơi đó. Tôi ghét từ chồng, ghét nhất chính là nó phát ra từ miệng của nàng ấy. Tôi nghĩ là tôi thích nàng ấy nhiều hơn tôi đang nghĩ bây giờ. Và tôi cá là mình không cảm thấy dễ chịu chút nào nếu như mình cứ bị nàng ấy vờn mãi như thế, xem tôi là một trò chơi đầy thú vị của nàng ấy. Tôi muốn có nàng ấy, tôi muốn được ôm chặt nàng ấy trong vòng tay mình cùng với đặt nàng ấy, nằm lên giường của tôi.

Một mùa hè nóng bỏng đã bắt đầu rất nhộn nhịp. Tôi hi vọng nhìn lên cửa sổ đối diện, mong ngóng nàng ấy ló đầu ra nhưng nàng ấy đã không. Ôm nỗi thất vọng vào trong nhà, tôi miên man suy nghĩ đến khi nào thì nàng ấy mới thuộc về tôi.

Tôi cá là, sẽ sớm thôi.





Tobe cont....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro