21. Phần thưởng của Nini Ruby Jane

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tôi bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức. Điên tiết xoay người cầm điện thoại định ném đi nhưng nhìn đến tên điện thoại liền giật mình. "J".
"J" là ai vậy ?? Liệu có phải Jane?? Có thể lắm. Tôi chưa hề xin số điện thoại của nàng nhưng số của nàng bây giờ lại lưu trong máy tôi, còn cài cả tên nữa? Tôi giật mình nhìn quanh, Jane không hề có ở đây. Không phải tối qua nàng đã ngủ lại đây sao, chẳng lẽ tôi lại nằm mơ nữa rồi.

"Alo."

"6h15 rồi. Còn chưa chịu dậy sao?"

Là Jane thật rồi. Giọng nàng từ điện thoại truyền vào tai, nghe ra hình như rất vui vẻ.

"Chị à, chỉ mới sáng sớm thôi mà, gọi em làm gì vậy? Em muốn ngủ~"

"Chị cho Lili mười phút. Sau mười phút mà không xuống đây thì chị sẽ đi."

"Đi đâu cơ?" Tôi khó hiểu hỏi lại.

"Đi công chuyện của chị. Bởi vì chị định chở Lili đi học."

"Đi học á?!"

Tôi nhảy ra khỏi giường, chạy đến cửa sổ nhìn xuống. Thấy nàng đứng bên xe oto của nàng, vẫy vẫy tay nhìn tôi.

"Mười phút đó nha." Nàng nói, còn cố ý lè lưỡi trêu tôi nữa.

Tôi nhếch môi, nói rõ to trong điện thoại.

"Đợi em."

Rồi phóng như bay vào nhà tắm làm vệ sinh bằng tốc độ ánh sáng, bay ra phòng thay đồ với tốc độ chóng mặt. Phi thân xuống nhà khách, ăn đúng một muỗng cơm rồi chạy vắt giò lên cổ ra ngoài. Đứng trước mặt Jane, vừa đủ mười phút. Tôi thở hồng hộc, chống hai tay vào đầu gối ngước mắt nhìn chị.

"Đúng .. mười phút nha."

"Hành động chuẩn xác như vậy, chắc chắn là dân đi trễ học có thâm niên."

Tôi đứng thẳng dậy, nhăn mặt.

"Không hề nha, em đi học rất đúng giờ, chuông mà rung lên là em đã có mặt tại trường rồi."

"Vậy mà cũng nói được, lên xe, chị sẽ chở Lili đi học."

Nàng ngoắc tay bảo tôi lên xe rồi mở cửa nhưng tôi đã nhanh tay hơn nàng, mở dùm cửa xe cho nàng trước rồi dẻo mỏ.

"Mời người đẹp~"

Mắt nàng híp lại hết cỡ, miệng mắng tôi làm lố nhưng tôi biết nàng đang rất vui vẻ. Nàng vào trong rồi thì tôi cũng vào theo. Tôi ngồi yên vị ở ghế phụ lái, thắt dây an toàn và nhìn ngắm xung quanh chiếc xe.

"Đẹp chứ?"

"Xe chị đẹp quá. Sau này em có tiền cũng tậu một chiếc. Lúc đó, chị sẽ là người đầu tiên mà em chở đi."

"Thật là vinh hạnh. Chị chờ đấy."

"Mấy năm nữa thôi. Em đi làm, có tiền và tới lúc đó em sẽ mua một chiếc."

Nàng gật đầu, miệng vẫn giữ yên nụ cười.

"Em nói thật đấy, đừng cười em chứ."

"Chị đâu có đâu."

Thấy tôi vẫn cau mày phụng phịu, chị liền cười ra tiếng.

"Ngốc quá, chị nói thật mà. Chị tin Lili sẽ kiếm được tiền và mua được xe ô tô."

"Đương nhiên rồi. Phải có tiền mua xe thì mới có tiền lo cho chị và hai đứa con sinh đôi của chúng ta được chứ."

Tôi nói hớ ra giấc mơ của mình.

"Con sinh đôi?"

Tôi thấy nàng tròn mắt ngạc nhiên, mặt nàng còn hơi ửng đỏ nữa, chắc là đang xấu hổ vì tôi đã mơ thấy mấy điều hơi quá phận. Tôi ấp úng, tròng mắt đảo liên tục, không biết nên nói gì nên đành nói thật.

"Em mơ thấy .. chúng ta có con, sinh đôi .."

"Ah ah ..."

Tôi thú nhận xong, vì xấu hổ nên đầu cứ cúi thấp xuống mãi, không dám ngẩng lên. Mong mau mau tới trường để tôi có thể xuống xe, thật không chịu được việc mình ngồi ở đây khi đã lỡ miệng nói ra giấc mơ có phần hơi quá đáng với người bên cạnh trong khi người đó vẫn còn đang là vợ của người khác.

"Không sao đâu Lili, đừng cảm thấy xấu hổ. Những giấc mơ như vậy là bình thường đối với người đang yêu mà."

"Thật sự không sao chứ?"

Tôi ngẩng đầu lên, cổ rụt lại vì e dè xấu hổ.

"Thật."

Nàng cười, và xoa đầu tôi. Vì cái xoa đầu này, tôi liền phấn chấn tinh thần trở lại. Người trong cuộc đã nói không sợ thì mình sợ gì chứ.

"Chị, sau này mình sẽ còn đi chơi nữa chứ?"

"Đương nhiên."

"Em muốn ngày mai hoặc ngày mốt được không?"

Chị nhìn sang tôi, vẻ mặt khá tinh nghịch.

"Lili chừng nào thi tốt nghiệp?"

Đang nói chuyện đi chơi tự nhiên lãng sang tốt nghiệp. Nàng đánh trống lãng giỏi thật nhưng tôi cũng không vạch trần nàng mà trả lời câu hỏi của nàng.

"Em đang thi, hôm nay là ngày cuối cùng."

"Đã từng vào top một trăm bao giờ chưa?"

"Chưa. Nhưng có gì không chị?"

"Vào top một trăm, không cần đứng nhất hay đứng nhì hay bất kì vị trí nào. Chỉ cần Lili vào top một trăm. Chúng ta sẽ đi chơi."

"Muốn đi chơi mà còn phải cần điều kiện nữa?"

Tôi khó hiểu gãi đầu. Nàng cũng biết cách làm khó mấy đứa nhóc quá đi chứ!

"Cuộc đi chơi này không hề đơn giản, có muốn đồng ý hay không? Hai ngày .. một đêm? Okey?"

Hai ngày, một đêm? Một đêm. Đi chơi?

Hai ngày + Một đêm + Đi chơi + Hai người + Khách Sạn = OMG, tôi trợn mắt, hai tay đặt hai bên má... Đầu óc đã sớm bị thổi bay.

"Sao nào? Hấp dẫn chứ?"

"ĐƯỢC!"

Tôi liền hét lên! Top một trăm chứ gì! Dễ luôn!

"Tốt lắm, chừng nào có kết quả thi?"

"Thứ sáu tuần này. Em chắc chắn lần này chị sẽ phải đi chơi với em!"

"Được, thứ sáu có kết quả, thứ bảy chúng ta sẽ đi." Nàng nháy mắt "Đi Jeonju nhé?"

"Quê của em.Oh yeah! Được luôn, có biển! Có núi! Phong cảnh rất hữu tình. Chúng ta sẽ đi leo núi, ngắm mây, tắm biển, tối ngủ khách sạn và .. hahahaha!"

Tôi rất phấn khích với lời mời của nàng nên hành động có phần hơi quá khích nhưng tôi đoán nàng không phiền lắm. Bởi nàng cười rất tươi khi nhìn vào hành động không khác gì trẻ con của tôi.

"Ah mà chiều mai sang nhà chị nhé, giúp chị nhổ cỏ được không? Đám cỏ sau nhà mọc cao quá rồi, lại còn rất nhiều, chị nhổ một mình không hết."

"Được, nhưng phải có hậu tạ chứ." Tôi hất mặt.

"Quà là gì, thấy xứng đáng em mới giúp nha."

"Một bữa ăn tối? Tự tay chị nấu." Nàng cười hóm hỉnh.

"Jane. Chị thật biết cách làm cho những đứa trẻ phát mê. Ok, chiều mai em sẽ qua."

Trò chuyện thêm một hồi về việc đi về quê của tôi và những món ăn chị sẽ nấu lúc tôi giúp chị nhổ cỏ xong thì xe cuối cùng cũng đã đến trường. Tôi chào tạm biệt nàng, nhảy xuống xe, nhưng chỉ vừa đi kịp vài bước thì đã bị nàng gọi lại.

"Lili!"

Tôi xoay người. Mặt ngạc nhiên vì trông thấy nàng từ trên xe bước xuống với tay cầm một hộp cơm.

"Ăn sáng đi, hình như Lili chưa ăn gì phải không?"

"Cơm hộp tình yêu!"

Tôi ôm vào lòng, cười tít mắt.

"Sao biết em chưa ăn gì hay vậy?"

"Ra khỏi nhà nhanh như vậy chắc chắn là không ăn sáng rồi. Ăn đi nhé, còn nóng đấy."

Tôi rờ vào bên ngoài của phần hộp, đúng như nàng nói, vẫn còn nóng. Chẳng lẽ nàng thức dậy từ sớm để làm sao?

"Chị làm cái này từ lúc mấy giờ?"

"Năm giờ sáng."

"Chị dậy giờ đó chỉ để .. làm cơm cho em thôi sao?"

Nàng chẳng chịu trả lời tôi. Thay vào đó nàng bước đến, tay vuốt ve cổ áo của tôi cho thẳng lại với đôi mắt chất chứa rất nhiều sự dịu dàng. Người phụ nữ này, nếu nói nàng không yêu mình thì chính là vô lý. Nhưng với tình yêu hiện hữu trong mắt nàng thì cũng là vô lý vì giống như là nó được có từ lâu lắm và nhiều lắm rồi vậy. Hay là tự tôi hoang tưởng, tự tôi đa tình nhỉ?

"Lili ah. Thi tốt nhé. Nhớ vào top một trăm đấy."

"Nhưng chị còn chưa trả lời em.."

Điện thoại nàng đột nhiên lại đổ chuông vào ngay lúc nàng định trả lời tôi. Nàng nhìn vào màn hình điện thoại, vô thức lông mày nhăn lại thành một nhúm. Tôi nghiêng đầu, định hỏi nàng có chuyện gì nhưng nàng liền ra hiệu im lặng.

"Alo." Nàng bắt máy.

"..."

"Vẫn tốt."

Nàng nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhu mì nhưng hình như còn kèm theo chút xúc động.

"..."

"Dạ vâng."

Nàng cúp máy. Tôi nhìn nàng và liền ước gì giá như mình có thể nghe được người bên kia đã nói gì và người đó là ai, tại sao khi nàng nghe điện thoại xong thì mọi sự vui vẻ của nàng liền tiêu tan hết. Là từ vị trí người yêu nàng, tôi thật sự mong muốn nàng có thể vui vẻ mọi lúc khi nàng ở bên tôi. Nhìn vào chiếc điện thoại của nàng, bao nhiêu sự ghét liền tràn đến, chính nó là nguyên nhân phá tan sự ngọt ngào sáng hôm nay của tôi.

"Lili."

"Huh?"

"Chị chỉ muốn bản thân mình hạnh phúc.."

Hơi thở bi thương, hốc mắt đỏ lên, nàng nhìn tôi, mím môi.

Tôi không hiểu vì sao nàng lại nói câu này. Càng không hiểu hành động tiếp theo của nàng là đại diện cho điều gì. Nàng đặt hai tay lên má tôi, kéo đầu tôi xuống một chút bởi tôi cao hơn nàng, nhẹ nhàng đặt môi của nàng lên trán tôi, điểm nhẹ yêu thương mà sao lòng tôi lại cảm thấy đắng chát? Tôi cảm thấy như cô gái của tôi đang ôm rất nhiều tâm tư trong lòng, tôi cảm thấy nàng có nhiều chuyện rất phiền não. Nàng không muốn mở lòng với tôi, nhưng lại giống như muốn mở lòng với tôi. Nàng giống như không muốn người khác có cơ hội làm nàng đau nên nàng mới sống khép kín, nhưng lại sợ cô độc vây lấy mình khi mình không có nỗi một người bạn để tâm sự.

Thà không hôn, tôi thà vậy, bởi sau khi hôn, tôi nhìn được mắt nàng long lanh nước. Ánh mắt tồn tại bao nhiêu yêu thương trước đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó toàn bộ đều là thứ mà tôi ghét nhất, nỗi đau. Tôi không hiểu nỗi đau này từ chuyện gì mà xuất hiện nhưng ước gì tôi có thể gánh lấy nó giùm nàng, hoặc nàng có thể mở rộng lòng hơn mà nói với tôi. Tôi đủ lớn rồi mà ..

"Đi đi. Chuông reo rồi."

Nàng đẩy tôi, mặc kệ trong mắt tôi tồn tại sự vấn vương, mặc kệ miệng tôi chuẩn bị mở ra hỏi nàng vì sao nàng lại như vậy. Mặc kệ tôi quan tâm nàng, mặc kệ tôi muốn ôm nàng an ủi. Jane chính là như vậy đấy, hành động rất khó hiểu. Nhưng tôi biết cho dù nàng khó hiểu bao nhiêu thì tôi vẫn yêu nàng, nhiều hơn mỗi ngày. Tôi muốn ôm lấy nàng, muốn gánh lấy nỗi đau giùm nàng biết mấy..

"Này tên Lali! Chuông reo rồi! Vào thi thôi!"

Bam và Shin đứng từ xa hét lớn. Tôi nhìn hai đứa chúng nó rồi nhìn nàng, cắn môi đầy phân vân.

"Vào thi đi. Không lọp vào top một trăm thì không đi chơi đâu nhé."

Nàng gượng cười. Thật mạnh mẽ. Tôi chỉ biết cắm đầu chạy đi sau câu nói ấy nhưng tôi vẫn không quên nói với nàng một câu.

"Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc. Em hứa, bằng cả mạng sống của em."

Cần phải đuổi theo hạnh phúc nếu tôi thật sự yêu thương và cần loại hạnh phúc đó. Tôi yêu nàng, mặc kệ nàng là ai, thân phận như thế nào, ai là người nói chuyện điện thoại với nàng và tại sao nàng lại khóc. Chỉ cần biết, nàng đối với tôi là có tình cảm và tôi cũng như vậy thì tôi sẽ không bao giờ để vuột mất nàng.

Tôi chạy vào trong trường trong cái chào bá vai ôm cổ của hai tên con trai lớn hơn. Tiếng cười reo vang trong gió, trong sự vui vẻ của hai đứa bạn mang lại, tôi ngoái đầu nhìn về phía người thương. Nàng vẫn đứng đó, tôi lại tự nhiên mỉm cười. Nàng là nguyên nhân để tôi bắt đầu một cuộc đời mới thì tôi sẽ bắt đầu nó với nàng, tuyệt đối không để nàng rời xa khỏi tôi.

Là tuyệt đối.

.....

Tobe cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro