22. Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đúng hẹn với nàng. Tôi có mặt ở nhà nàng vào buổi chiều của ngày tiếp theo. Sau khi đi học về, quăng vội cặp sách vào phòng, nhanh chóng thay đồ rồi phóng thẳng sang nhà nàng với tốc độ điện xẹt. Nhanh đến mức cổng nhà nàng tưởng chừng rớt luôn vì tôi đẩy quá mạnh, thêm một điều nữa, tôi vào nhà nàng mà không cần nhấn chuông. Xem ra mối quan hệ của chúng tôi đã tiến tiến rất xa rồi.

Vừa vào trong, mắt tôi liền đảo qua lại lung tung để tìm kiếm người duy nhất sống trong căn nhà này, cũng là người phụ nữ nóng bỏng và ngọt ngào nhất trong tim tôi.

Đi đến giữa nhà, đúng là tôi đoán không lầm. Từ trong căn bếp, thấp thoáng bóng hình của nàng rất đảm đang. Nàng đúng là đang nấu ăn, thật à một người phụ nữ lý tưởng cho đám đàn ông bụng phệ ngoài kia mà. Xinh đẹp, đảm đang và gợi cảm nữa. Tôi đúng là có phúc lắm mới được nàng để ý.

"Chị ơi"

"Tới rồi sao?"

Nàng quay lại nhìn và chào đón tôi bằng một nụ cười thân thuộc, làm cho tôi có cảm giác tôi rất gắn bó với ngôi nhà này. Tựa như, nàng là vợ, tôi là chồng, chúng tôi là cặp đôi mới cưới. Mà đúng thật chứ, một căn nhà và chỉ có hai người quấn quýt với nhau, trông không khác một gia đình hạnh phúc. Tôi nghĩ tôi nên nói với nàng rằng nàng nên nuôi một con chó, nó sẽ làm cho nàng bớt cô đơn hơn.

"Uhm, em sang đây nhổ cỏ giúp chị. Cỏ ở đâu?"

Tôi đi đến bên nàng, rất tự nhiên đặt hai tay lên eo nàng giống như một thói quen đã được hình thành từ lâu. Nàng trìu mến nhìn vào khuôn mặt tôi, sau đó gõ gõ đôi đũa nàng đang dùng để nấu ăn lên tay tôi và hất mặt ra phía cửa sau của ngôi nhà.

"Cỏ ở ngoài đó, không phải ở trên eo của chị. Lili ra đó đi, lát chị nấu xong sẽ ra giúp. Và, bỏ tay của Lili ra nào."

"Thật keo kiệt. Ích kỉ đến cả một cái ôm sao? Ngày hôm qua buổi tối không có gặp chị em đã rất nhớ. Chỉ muốn ôm lấy hơi bù cho hôm qua một chút thôi mà." 

Tôi bĩu môi, vẫn cự tuyệt yêu cầu của nàng mà để hờ tay trên eo. Eo nàng thật là nhỏ nhắn, sau này mỗi đêm đều ôm nàng, vòng eo này chắc chắn sẽ giúp mình ngủ ngon hơn rất nhiều đây.

"Đừng có biện hộ cho tính biến thái của Lili nhé. Bỏ ra nào, chị còn đang nấu ăn. Nếu Lili không bỏ thì chị không nấu được, mà nếu vậy thì Lili sẽ chết đói nha, chịu không?"

"Hay là hôn bù một cái đi, đây này, hôn vào đây?".

Tôi chỉ chỉ vào má mình.

"Thôi nào Jane, đừng keo kiệt vậy chứ. Hãy làm cho tên biến thái này bừng bừng sức sống đi mà, cả ngày hôm nay học hành làm người ta mệt muốn chết, thật sự rất cần hơi ấm của chị đó."

Tôi giở thói làm nũng. Trước giờ tôi chỉ đối với hai người là diễn trò con mèo này thôi. Một là chị, hai là nàng. Chỉ có người đặc biệt thì tôi mới làm những điều đặc biệt.

Nàng thở dài, nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra khó chịu. Tôi nghiêng nghiêng má gần sát mặt nàng, híp híp mắt, chờ đợi giây phút được hôn. Rồi, hôn đâu không thấy. Chỉ thấy nàng rút cái muỗng lớn khỏi giỏ chuẩn bị dùng để khuấy canh ịn vào má tôi lạnh ngắt.

"Ôi lạnh quá!"

Tôi nhảy lên, tay xoa xoa má, nhìn nàng nhăn nhó.

"Nụ hôn của chị rất cool phải không? Haha, giờ thì ra ngoài đó và làm công đi nhé. Lili sẽ được trả lương hậu hĩnh."

Tôi bĩu môi phụng phịu, cong mông đi ra ngoài và ngồi xụp xuống , bực bội giật đứt mấy cọng cỏ gần đó. Sau đó, tàn sát hết tất cả các đám cỏ còn lại, cho dù có nhiều ngọn chỉ là cỏ non mới mọc, tôi cũng trực tiếp giật đứt hết. Đúng là mùa hè hay có nhiều mưa nên cỏ mọc rất nhanh và tràn lan, khiến cho tôi nhổ mãi và vẫn nhổ chưa xong trong khi tôi đã bắt đầu thấm mệt, mồ hôi thi nhau đổ ra rất nhiều thấm ướt cả lưng áo.

"Mệt lắm không?"

Nàng từ trong nhà đi ra, ngồi xuống bên cạnh, bất ngờ dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Hành động dịu dàng như vậy còn nói không muốn làm cho người khác chìm đắm sâu vào tình yêu của nàng hay sao?

"Jane."

"Uh?"

"Em thấy chị rất khó hiểu nha. Chị hiện tại bây giờ rất ngọt ngào, nhưng có nhiều khi lại lạnh lùng, hoặc là như sáng hôm qua, có cảm giác rất đau lòng. Jane, chị có thể nói cho em chuyện sáng hôm qua được không? Vì sao khi chị nhận được điện thoại của ai đó thì lại hành xử khác thường như vậy?"

Chuyện này là chuyện ảnh hưởng tôi nhiều nhất vào sáng hôm qua, làm cho tôi phân tâm, suýt chút thì thi trượt cho nên tôi phải tra hỏi nàng. Bởi nếu không làm vậy thì tôi không yên lòng, nàng là người tôi yêu, sao tôi lại có thể làm lơ chuyện nàng đau lòng như vậy chứ.

"Lili. Có rất nhiều chuyện mà chúng ta không nên nói cũng như có nhiều chuyện mà chúng ta không nên biết. Chị nghĩ Lili không nên biết thì hơn."

Chị nói, tay vẫn lau mồ hôi cho tôi rất chăm chú nhưng tôi đã cầm lấy tay chị, làm cho chị chú ý vào đôi mắt của tôi.

"Chị. Em thấy chị có tình cảm với em, em cảm nhận được. Tình yêu cần nhất là sự thấu hiểu phải không? Sao chị không nói cho em những gì chị đang cảm nhận để em có thể chia sẻ cùng chị. Em lớn rồi, chẳng lẽ chị nghĩ em không đủ tin tưởng để chị có thể mở lòng?"

Ánh mắt tôi trở nên u buồn hơn sau câu nói ấy. Nếu trong trái tim nàng tôi chính là như vậy thì còn điều gì đáng buồn hơn đây? Bởi yêu thương mà không dám tin tưởng , không muốn chia sẻ thì sao gọi là yêu thương, vậy có khác gì là người qua đường khoác lên mình cái danh người yêu cho có mà thôi. Tôi không muốn làm người yêu cho có, cái tôi muốn là làm người yêu của nàng, làm người mà nàng có thể đặt hết sự tin tưởng lên người tôi và dựa vào tôi mỗi khi nàng thấy buồn.

"Không phải như vậy.."

Nàng cắn môi rồi lắc đầu.

"Như chị đã nói đó, Lili không nên biết, à, không phải là không nên mà là chưa phải bây giờ. Sau này nếu có cơ hội, chị sẽ nói. Còn bây giờ chính là không được."

Nàng rời khỏi tay tôi, đứng dậy, cự tuyệt tôi năn nỉ một lần nữa nếu có và kéo tôi đứng dậy cùng nàng. Tay nàng nhẹ nhàng phủi đi vài vết bụi đất bám trên vai áo và khuôn mặt tôi, trông nàng thật giống chị của tôi hơn là người mà tôi yêu khi nàng làm việc này.

"Người Lili dơ quá."

Nàng vừa phủi vừa nói, sau đó kéo tôi lại gần hơn và cúi đầu xuống cổ tôi rồi khịt mũi, ngẩng đầu, nhăn mặt lại một cách rất đáng yêu.

"Đi tắm đi. Đồ có ở trong rồi, còn đồ này cứ treo lên. Chị sẽ giặt cho."

Mặt tôi đỏ như quả cà chua. Nàng lại ngọt ngào nữa rồi. Nếu cứ như vậy, thì tôi sẽ càng lún sâu hơn vào bẫy tình này, nhưng tôi mặc kệ. Người phụ nữ quan tâm một cách tâm lý như nàng vậy thì có ai mà không thể không động lòng?

Tôi gãi đầu cười cười như tên ngốc đi vào nhà tắm ở dưới phòng khách. Nhà của nàng có hai phòng tắm, một cái ở phòng khách, cái còn lại chính là ở phòng ngủ của nàng. Hi vọng có một ngày tôi sẽ được đặt chân vào cái phòng tắm trên đó, và cả cái giường của nàng nữa. Yêu một người, nghĩ tới chuyện cùng người đó lên giường thì không có gì là sai trái cả.

Vào phòng tắm và cởi đồ. Tôi tranh thủ nhìn xung quanh. Phòng tắm thật nữ tính, nồng nàn mùi nước hoa nữ tính. Tôi cũng là con gái nhưng lúc vào phòng tắm của tôi là một cảnh hoàn toàn khác biệt. Nói đơn giản, ở đây là phòng tắm hoàng gia với đầy đủ nước hoa, tinh dầu, sữa tắm, có cả bông hồng. Còn phòng tắm nhà tôi là cái chuồng heo, rất dễ tưởng tượng và liên tưởng. Nhưng có một điều kì lạ. Nàng là phụ nữ đã có chồng nhưng phòng tắm lại không hề có thứ gì liên quan tới đàn ông. Không dao cạo râu, không sữa tắm nam, không có kem cạo râu, cũng không có dầu gội đầu của nam. Đừng nói là chồng nàng biến thái đến mức dùng chung dầu gội đầu với chị em phụ nữ nha, như vậy có khác gì đàn ông bận váy đâu chứ. Tôi mím môi suy nghĩ dưới vòi sen đang phun nước, Jane quả thật có gì đó kì lạ và bí ẩn.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng những thứ đó ở trong phòng tắm kia. Nghĩ đến đó thì tôi liền ngưng nghĩ. Bởi nhà tắm là một thứ rất dễ gây liên tưởng, lại còn mang tính chất riêng tư khi đồ của nam và đồ của nữ để chung một phòng ở trong đó. Hình ảnh chồng của nàng và nàng hiện lên trong não của tôi, khiến máu tôi chảy mạnh trong người vì tức giận. Tôi không chịu được cảnh chồng nàng và nàng quấn quýt với nhau trong phòng tắm. Thân người tôi bốc hỏa khi nghĩ tới cảnh kia, tức giận đến mức vặn vòi sen mở nước lớn hơn. Không được, tôi không được nghĩ nữa. Nàng bây giờ đang ở bên cạnh tôi, chỉ có mình tôi ở đây, không có ai ở đây ngoài tôi nữa.

Ở đây, chỉ có mình tôi mà thôi. Tôi mới là người thân mật với nàng.

Tôi bước ra ngoài sau khi tắm xong với một tâm trạng không hề thoải mái. Mang trên người một chiếc áo choàng tắm màu xanh, trùng hợp là màu tôi thích nhưng tôi tâm trạng bây giờ lại không đủ vui vẻ để thưởng thức nó một chút nào.

Tầm mắt tôi đen láy đặt trên người nàng, không hiểu sao những cảnh kia lại tiếp tục hiện về khi tôi đã cố ngăn cản, ám ảnh tôi như thể tôi mới là chồng nàng và nàng đang ngoại tình với người khác. Tôi lắc đầu, cố rũ bỏ những điều đó, không muốn nó ảnh hưởng tới buổi tối lãng mạn và vui vẻ này. Hôm qua, tôi đã nằm ngủ với một sự tưởng tượng rằng tối hôm nay sẽ rất vui cho nên tôi không thể nào tự tay phá nó được, cho dù tôi biết tôi đang ghen đến chết. Yêu thương là chiếm hữu, tôi bắt đầu không chịu được những suy nghĩ nàng là người đã có chồng và nàng sẽ bị chồng nàng chiếm hữu vào mọi lúc và ông ta muốn. Còn tôi là một tên ngốc, chỉ biết đừng nhìn từ xa, mặc kệ cho ông ta muốn làm gì nàng thì làm.

"Lili tắm xong rồi sao không vào đây, đứng đó làm gì?"

Trong lúc đang suy nghĩ thì giọng nàng đã truyền tới, gọi tôi bước vào căn bếp. Tôi mím môi, dằn xuống những suy nghĩ hư hại trong đầu mình và bước đến bên nàng. Thân hình nàng lắc lư qua lại, miệng ậm ừ một điệu nhạc nào đấy mà tôi chẳng biết tên. Trên bàn, đồ ăn nóng hổi bốc khói, khung cảnh này thật giống cảnh vợ nấu ăn và chồng sẽ ngồi vào bàn ăn, gõ nhẹ bàn hỏi vợ ơi hôm nay có món gì nào? Nhưng thật tiếc, tôi không phải là chồng nàng. Điều này rất khôi hài phải không?

Tóc nàng lười biếng cột lên, rơi rớt vài cọng tóc phủ xuống gáy, mắt tôi đen lại khi nhìn vào chiếc gáy gợi cảm của nàng. Nàng hôm nay cũng giống như bao ngày, cũng mang váy, và tôi đoán chắc rằng nàng vẫn như cũ, không mang phụ tùng đầy đủ. Tôi cười, cố ổn định tâm tư bằng chiếc gáy gợi cảm của nàng cùng những suy nghĩ biến thái trong tôi mà bước đến ôm nàng, hai tay luồn qua chiếc eo mảnh khảnh rồi cùng nhau đặt bàn tay trước bụng nàng.

Hạnh phúc quá, nhưng cũng thật chua chát. Ôm rồi mới thấu, nàng vĩnh viễn cũng không phải là của mình khi chiếc nhẫn cưới lấp lóa sáng chói trên ngón tay áp út của nàng.

"Chị là vợ của người ta rồi .. Còn em thì rất thương chị, Jane, chị nói thử xem em phải làm gì tiếp theo mới đúng đây?"

Người nàng cứng như gỗ đá trong cái ôm của tôi. Tôi cười một cách đau lòng xen lẫn cảm thông, tôi hiểu những gì nàng đang cảm nhận. Chẳng người phụ nữ nào dễ chịu khi người khác vạch trần chuyện mình ngoại tình cả.

"Trông em giống kẻ ngốc lắm phải không?"

Tôi tiếp tục tự đày đọa mình bằng những câu nói, những suy nghĩ của chính mình. Mắt tôi không hiểu sao lại nhìn thấy được những gì mà trái tim tôi đang cảm nhận, là hình ảnh nàng và chồng nàng, cùng nhau đứng ở trong bếp và như tôi bây giờ, ôm nàng thật chặt và rất tình cảm không thua kém tôi.

Chắc chắn chồng nàng đã từng ôm nàng như vậy rồi, cũng sẽ không quên thì thầm những câu tình tứ, sau đó bữa ăn diễn ra rất vui vẻ và lãng mạn rồi kết thúc bằng một đêm..

Một đêm..

Mắt tôi đột nhiên cay xè. Sự tưởng tượng đó tuy chỉ là tưởng tượng nhưng rất là tàn khốc. Ai có thể chịu được việc người mình yêu lên giường với người khác? Không, là không một ai.

Đáng lẽ là một đêm vui không tưởng nhưng chính tôi đã biến nó thành buồn đến không thể tưởng tượng được. Tôi đau đớn trong lòng rất nhiều, cũng tự nguyện buông tay cái ôm của mình rồi xoay người định bỏ về ngay tức khắc nhưng nàng đã nắm lấy tay tôi lại và kèm theo một nụ hôn tặng ngay giữa trán.

"Hãy bảo vệ tình yêu của Lili." Nàng mỉm cười.

"Vậy cho em sức mạnh đi. Bảo vệ như thế nào đây? Khi .. Khi em mới chính là người sai?"

Tôi ôm trọn má nàng bằng đôi tay gầy gò của mình, buồn không đếm được. Đêm đen giăng đầy sao trên trời nhưng mặt tôi lại giăng đầy nước mắt. Tại sao tôi lại yêu thương một người đã có chồng nhỉ? Lúc trước, tôi yêu chị nhưng lại bị gia đình ngăn cấm, bắt buộc chị phải đi du học, những tưởng yêu thương có thể có kết quả sau sáu năm nhưng rốt cuộc chị cũng lấy chồng. Hiện tại yêu nàng, cũng là người đã có chồng. Sao tình yêu của tôi cứ nảy nở không đúng lúc và không đúng người như vậy?

"Lili mạnh mẽ khi trước đâu rồi, đừng khóc. Đừng khóc nữa, nín đi."

Nàng dỗ, nhưng kì lạ lại làm tôi khóc nhiều hơn. Cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà, cho dù tôi cứ cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng thật chất sự mạnh mẽ đó vốn dĩ tồn tại để che đi lớp yếu đuối mà thôi. Bóc vỏ toàn bộ lớp mạnh mẽ đó ra, sẽ lộ ra con người tôi chằng chịt vết thương của số phận, của tình yêu.

"Chị không biết cảm giác của em, chị vĩnh viễn cũng không biết đâu. Chị không biết cảm giác nhìn người mình yêu mặn nồng với người khác, nó giống như tự moi trái tim mình ra rồi dâng cho người khác, mặc kệ người ta chà đạp ra sao thì mình vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Nhưng thật ra thì tâm đã chết rồi, chị có biết không?"

Đầu tôi đặt nghiêng trên vai nàng, nghe nước mắt mình chảy nghiêng và tình yêu của mình bị rơi xuống vực sâu rồi mất hút. Tồn tại để rồi biến mất, đây chính là kết cục tình yêu của tôi phải không? Vĩnh viễn cũng không có kết quả.

Tay nàng từ lúc tôi khóc vẫn vuốt nhẹ nhàng lên tóc tôi, bình tĩnh nghe tôi nói. Có nhiều khi tôi thật sự khâm phục người phụ nữ này, khả năng tỉnh táo thật cao độ. Cho dù bản thân mình có đau đến mức nào cũng tuyệt nhiên không để lộ ra. Hoặc là nàng không hề đau, nàng không hề yêu tôi. Tất cả, là do tự tôi đa tình.

"Sao Lili khẳng định là chị không biết?"

Rời khỏi sự an ủi trên vai, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng sau câu mà nàng vừa hỏi. Có đau khổ tồn tại, có bức rức khó tả, có cả những tia đỏ của đôi mắt lúc bắt đầu biết khóc. Tôi cầm tay nàng, nâng lên má mình rồi tự động cọ cọ.

"Em nói sai rồi phải không?"

"Là sai. Hoàn toàn sai. Chị hiểu rõ cảm giác đó."

"Vậy ... Em phải làm gì tiếp theo đây?"

Tôi ấp ủ tay nàng bằng tất cả niềm hi vọng trong câu hỏi của mình, mong muốn nàng cho tôi một sự khai sáng để đưa tôi thoát khỏi nỗi đau của chính mình.

"Bây giờ Lili muốn gì?"

Tôi bỗng nhiên lại không biết phản ứng như thế nào trước câu hỏi này. Tôi cảm thấy phân vân, tôi đương nhiên là muốn có nàng, nhưng như thế chẳng phải làm khó cho nàng sao? Như vậy chẳng phải nói nàng cứ ngoại tình đi và xem nó như một việc đúng sao? Nhưng mà từ lúc nào tôi lại chết nhát như vậy nhỉ? Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã cố quyết đuổi theo nàng cho bằng được, biến nàng thành của mình sao? Vậy thì có gì phải sợ hãi hay phải yếu hèn đây? Tình yêu này lúc bắt đầu đã biết trước được kết quả, sự tiên liệu về nỗi đau đã luôn được tôi đoán trước được rồi thì cứ yêu thôi, vì chẳng ai biết được tình yêu này sẽ kéo dài được bao lâu mà, chẳng phải sao?

"Em chỉ muốn yêu chị."

"Đó là câu chị muốn nghe. Cho chị thấy sự trưởng thành của Lili, cùng những gì Lili nói và Lili phải làm được. Còn chuyện chồng chị, chuyện này cứ để chị lo."

"Jane. Em cảm thấy chị thật sự rất can đảm, can đảm ngoại tình, can đảm lo cả những biến cố sau này sẽ xảy ra."

Nàng cười, lại luồn tay vào tóc tôi thật gần gũi rồi tiếp tục.

"Chẳng phải em bảo tình yêu là cố chấp sao, cố chấp yêu, cố chấp chấp nhận nỗi đau, cố chấp chấp nhận những biến cố. Hãy cứ yêu thôi, phải không?"

Tôi gật đầu, nước mắt rớt liên tục nhưng lại không hề cảm thấy đau buồn một chút nào nữa. Nàng nói đúng, cứ cố chấp yêu thôi, không quan tâm hậu quả ra sao, chỉ cần người trong tim vẫn còn yêu mình thì mọi kết quả cho dù có ra sao cũng không cần quan tâm. Chuyện tình yêu, chỉ cần quan tâm đến người mình yêu thôi, vậy là đủ rồi.

"Muốn thử đồ chị nấu không?"

"Muốn."

Nàng xoay người, chủ động kéo tay tôi đặt trên bụng nàng rồi gắp thử một miếng thịt và đáng yêu quay mặt lại, đặt nó trước miệng tôi.

"Nói A đi nào."

"Nói B nhé?"

"Như vậy thì không ăn được đâu."

Nàng cười khúc khích.

"Aaaaaa."

Nghe lời nàng, a thật to, miếng thịt ngay lập tức bay bay vào miệng. Mùi thịt nồng nàn như tình yêu của nàng cùng gia vị nồng đậm như tình yêu của chúng tôi, lan tỏa trong miệng của tôi.

"Ngon không?"

"Em nghĩ là ngon hơn thịt của chị nữa đó." Tôi chọc.

"Thịt của chị Lili chưa thử dám nói ngon hơn?"

"Vậy cho em thử đi."

Tôi ngay lập tức đòi hỏi nàng, đáng yêu bĩu môi nhảy nhảy.

"Lili vẫn chưa làm chị hài lòng. Đến khi nào hài lòng thì chị sẽ cho, còn bây giờ, lại bàn và ngồi xuống đợi món cuối cùng xong nhé."

"Thịt Nini Ruby Jane!!"

"Thịt Nini!!"

"Thịt Jane"

Tôi vẫn không buông bỏ ý định, một hai đứng bên nàng quấy rối, phá bĩnh không cho nàng nấu ăn. Tay còn đặt trên eo nàng với ý định cù léc nhưng thật ngạc nhiên, nàng không biết nhột.

"Chị không nhột sao?"

"Không, chị không có nhột. Haha, kế hoạch thất bại rồi nhé."

Nàng cưng chiều nhéo mũi tôi rồi tiếp tục công việc nấu ăn của mình. Còn tôi dừng lại động tác đùa cợt, chau mày nhìn nàng từ đằng sau, cảm giác này sao lại thân quen đến mức lạ lùng. Bên tai tôi văng vẳng tiếng nói, là tiếng nói của quá khứ, của tuổi thanh xuân tình đầu ngọt ngào.

---

"Jennie!! Chị không biết nhột sao? Sao em cù hoài chị không nhột vậy?"

"Chị không có nhột đâu, nhóc con. Kế hoạch thất bại rồi nhé."
---



Tobe cont...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro