23. Bài kiểm tra bằng mùi vị của phụ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cảm giác có thể nhầm lẫn hay không? Người này có phải với người kia là một hay không? Tôi lùi ra sau, nhìn nàng, bây giờ nàng mải miết với công việc nấu ăn nên không hề biết tôi đang nhìn nàng với vẻ mặt khác lạ nhất từ trước đến nay.

Trong chuyện tình yêu, chỉ có trái tim mới là kẻ minh bạch nhất cảm giác chủ nhân của nó. Tôi đối với nàng, là yêu. Với chị, cũng là yêu. Và cảm giác với chị và nàng là hoàn toàn không giống nhau, nhưng cảm giác từ nàng và chị đáp lại cho tôi là hoàn toàn đồng nhất. Tại sao nàng lại cho tôi cảm giác thân thuộc đến vậy, giống như nàng chính là chị. Từ tấm lưng mỏng manh, tôi giật mình nhìn lại, rất cô đơn, tựa như chị vào chiều hôm đó lưng trần ôm tôi và khóc rất nhiều. Mái tóc dài, dài đến mức giấu được cả nỗi buồn vào đó. Sao bây giờ tôi mới chú ý nhỉ, tóc dài ngang ngửa nhau, chỉ khác màu. Tôi khoanh tay, cắn môi vô cùng mạnh.

Nhưng, nếu đây là chị thì tại sao chị lại giấu diếm thân phận của mình nhỉ? Tại sao lại không chịu nói cho tôi biết chị là Jennie mà lại nói mình là Jane? Mọi chuyện bây giờ vẫn là một cuộn len và đang rối như tơ vò. Không nhất thiết phải làm rõ nó ngay bây giờ, tôi có thời gian, tôi sẽ từ từ kiểm tra lại điều này.

"Canh xong rồi!"

Nàng hào hứng xoay người lại, đặt lên bàn một tô canh nóng. Tôi vui vẻ ngồi xuống, một lần nữa kiểm tra lại những món bày trên bàn ăn và như những gì tôi đã nghĩ trước đó. Toàn là món tôi thích.

Có phải tôi quá vô tâm hay không? Nhưng nếu vậy, tại sao nàng lại không nói? Tôi cau mày nhìn nàng, nàng ngồi xuống bên tôi. Cởi tạp dề đặt trên bàn, xoay đầu chớp mắt nhìn tôi một cách rất thắc mắc.

"Sao vậy? Món ăn không ngon sao?"

Không cần lật bài quá sớm, lỡ như nhầm lẫn thì đây sẽ là thương tổn lớn cho nàng khi tôi tìm thấy hình bóng người cũ trên người nàng. Như vậy không khác gì tôi thương người cũ chứ chẳng thương nàng, nếu nói ra thì mọi chuyện sẽ không còn cách giải quyết. Nghĩ vậy, tôi liền cười.

"Chị nấu nhiều món cho em như vậy nên em muốn nói cám ơn thôi."

Nàng cười, gắp một miếng cá đặt vào chén.

"Lời cám ơn thiết thực nhất là Lili hãy ăn hết đống đồ ăn mà chị đã nấu đi. Vậy mới chứng tỏ được lời khen của Lili là sự thật một trăm phần trăm."

"Em là đứa trẻ không bao giờ biết nói dối."

Tôi lè lưỡi, gắp miếng cá bỏ vào miệng, nhai chóp chép.

"Những người hay nói dối là những người thường hay nói mà không làm lắm đấy."

Tôi nhếch môi, phải gài nàng vào bẫy, tôi cần phải chứng minh người trước mặt tôi có phải là chị hay không.

"Nếu em ăn hết tất cả thì sao?"

Tôi nhướng mày, ra vẻ thách thức.

"Để xem.." Nàng khoanh tay, nhìn tôi rất chăm chú rồi cười một cách rất câu dẫn.

"Một nụ hôn nhé?"

Tốt, nàng tự cho mình vào bẫy mà không cần tôi phải giăng. Ngay lập tức bắt lấy cơ hội, tôi gật đầu.

"Được, một nụ hôn, ngay môi. Không phải trán, cũng không phải má."

"Chấp nhận."

Tôi nâng đũa, ngay lập tức đẩy chén cơm qua một bên. Mục tiêu là đồ ăn, cần phải ăn hết đồ ăn trên bàn này. Tôi gắp liên tục đồ ăn bỏ vào miệng, nhai không kịp để mà nuốt, hoặc nuốt không kịp để nhai thứ khác. Sau vài phút, bao tử trong bụng đã có dấu hiệu muốn đình chỉ xin nghỉ ngơi, không muốn nhồi nhét thêm thức ăn. Đồ ăn trên bàn vẫn còn rất nhiều, tôi ăn đến mức tức cả bụng rồi nhưng vẫn chưa hết, ánh mắt tôi đau khổ nhìn vào đống đồ ăn rồi nhìn vào nàng, người nãy giờ vẫn án binh bất động.

"Còn không ăn tiếp?"

"Em có thể đem về nhà, bỏ vào tủ lạnh để mai ăn hay không?"

"Hình như điều này không có trong thỏa thuận."

"Đồ ăn rất nhiều mà, một lần ăn làm sao ăn hết. Em no lắm rồi."

"Vậy cũng được, xem như Lili thua, nhé?"

Nàng hướng tôi nháy mắt giống như muốn chọc tôi tức thêm.

"Chị xem, người ta đã có lòng như vậy, chị có phải hay không nên thưởng cho người ta một cái hôn đi. Người ta ăn nhiều lắm đó, bụng căng lên cả rồi."

Tôi nắm lấy tay nàng, lay lay. Tôi nhất định phải hôn nàng. Chỉ cần hôn nàng thì tôi sẽ biết nàng có phải là Jennie hay không bởi vì mùi cơ thể giống như ADN vậy, trên thế giới này người có thể giống nhau nhưng ADN thì chỉ có sinh đôi mà thôi. Mà Jennie thì không hề có chị em sinh đôi.

"Chị nói Lili thua chứ không nói chị sẽ không hôn."

Nàng nháy mắt, đứng dậy, đẩy tôi ra khỏi căn bếp rồi thì thầm bên tai tôi từ phía sau lưng.

"Ra sofa đợi chị nhé. Chị sẽ đi lấy rượu."

Còn có rượu nữa sao? Vậy đêm nay sẽ là một đêm vô cùng cay nồng đây. Tôi vui vẻ đi ra ngoài, ngồi thoải mái lên ghế sofa, còn không biết điều đem hai chân bắt chéo nhau rồi gác lên bàn như cách mà tôi vẫn thường hay ngồi ở nhà.

Nàng đi đến sau khi đã dọn dẹp xong bàn ăn với một chai rượu được cầm trên tay trái, tay còn lại đung đưa hai cái ly thủy tinh. Tôi mỉm cười một cách hơi hư hỏng khi nhìn vào những gì mà nàng mang đến. Một nhà, hai người và hai ly rượu. Nàng chẳng lẽ đang cố ý mời mọc tôi?

Nàng ngồi xuống, nhưng là cách tôi một khoảng. Tôi đầu ghế sofa, nàng thì cuối ghế. Tay nàng kiêu kì mở nắp, còn cố ý mở thật chậm rãi. Rõ ràng là đang đùa giỡn và thử thách tôi đây mà.

Rót ra một chút rượu, nàng đưa cho tôi ly thủy tinh sóng sánh chất lỏng màu hổ phách đậm và cũng tự phục vụ cho chính mình một ly. Cụng hai ly vào nhau, tiếng keng vang vọng trong ngôi nhà vắng lặng, âm thanh nghe mới thật kích tình làm sao.

"Sau khi ăn thì rượu whisky là sự đại diện hoàn hảo để kết thúc một bữa ăn tối ngon lành đấy. Uống đi." Nàng nhấp môi, nói với tôi.

"Whisky sao?" Tôi nhếch môi.

"Em rượu nào cũng uống, chỉ là chưa uống những loại rượu sang trọng được đựng trong những chai đắt tiền như vậy."

"Thử xem, xem nó có giống với những gì Lili đã từng uống hay không?"

"Em nghĩ là nó cũng bình thường thôi."

Tôi trả lời lại, đầy vẻ tự cao với khả năng uống rượu của mình, thời gian ăn chơi của tôi đủ lâu để thử hết các loại rượu cay và nống nhất rồi, cái này là rượu đắt tiền phải không? Tôi không tin đắt tiền thì có thể khiến người khác phải sặc trong lần uống đầu tiên.

Nàng nhếch môi rất tự tin sau lời tôi nói, vẻ mặt kiêu kỳ chớp mi chờ đợi tôi thực hiện phần uống rượu của mình.

Nhìn phần chất lỏng màu hổ phách trong ly, tôi khinh thường nâng ly uống cạn một hơi, kết quả sặc toàn phần. Jane ngồi cạnh, không nằm ngoài dự đoán liền cười rất to.

"Dalmore năm mươi năm. Được chưng cất năm 1920, đóng chai năm 1978 và chỉ có sáu mươi chai được sản xuất, giá bán là mười một ngàn dolar cho một chai. Lili nghĩ rằng những thứ rượu tầm thường ở quán bar mà Lili uống là cùng đẳng cấp với thứ Lili đang cầm trên tay sao?"

"Mười .. mười một ngàn dolar sao?"

Tôi trợn mắt, nhìn vào thứ chất lỏng còn sót chút ít trong ly rồi nhìn Jane.

"Chị giàu đến như vậy sao?"

"Ahh..". Nàng ậm ừ.

"Chị không giàu, là chồng chị giàu."

Đang vui vẻ, nghe tới hai từ chồng chị, tôi thoáng thất thần và điều đó đương nhiên không thoát khỏi mắt của nàng.

"Đừng căng thẳng, chỉ là chị thuận miệng nói thôi. Xin lỗi nếu như điều đó làm Lili không vui."

"Không, em ổn mà."

Tôi giãn lại cơ mặt, nhìn vào nàng rồi đưa ly.

"Chị không phiền nếu cho em thêm một chút chất lỏng mười một ngàn dolar chứ?"

"Hahaha, thật là có khiếu hài hước."

Nàng cười và rót cho rượu cho tôi. Tôi thu ly về lại phía mình, lần này có kinh nghiệm hơn nên chỉ nhấp môi. Cảm giác đúng là hoàn toàn khác hẳn so với ban đầu.

"Rượu với phụ nữ quả thật giống nhau."

Tôi chắp miệng, nhìn nàng đẩy ẩn ý.

"Ý Lili là?"

"Ý em là rượu với phụ nữ giống nhau. Nếu không biết cách uống thì sẽ rất dễ bị sặc. Nhưng nếu biết cách uống thì ngay từ lần đầu chạm môi, đã khiến chúng ta chết ngất vì độ ngọt lịm."

Tôi chính thức công kích câu dẫn nàng lần đầu tiên.

Ánh mắt nàng ướt át, đong đưa một cách rất gợi tình sau lời nói của tôi nhưng chỉ có chừng đó, không nhiều hơn thế. Kế hoạch câu dẫn bằng lời nói đã thất bại một cách thảm hại.

"Có vị gì không?" Nàng hỏi.

"Hmm, dường như có mùi cam và quýt."

Nàng gật đầu.

"Uhm, mùi vị của nó là cam có thể là cam cũng có thể giống quýt, nhưng còn rất nhiều vị nữa tùy theo cảm nhận mong muốn của người uống. Điểm đặc biệt của nó chính là như vậy. Những loại rượu khác chỉ mang đến một mùi một vị duy nhất nhưng Dalmore thì khác. Nó sẽ có mùi vị phụ thuộc vào mong muốn của chúng ta."

Nàng nói, trong câu nói phảng phất sự suy tư.

"Vậy còn chị, chị cảm nhận thấy vị gì?"

Nàng trầm mặc rất lâu trước câu hỏi của tôi. Giống như nàng đang lạc vào thế giới của chính mình. Tôi thấy nàng lắc chiếc ly thủy tinh của mình, chất lỏng cũng vì vậy mà chuyển động. Theo cung đường chuyển động của cái ly lẫn chất lỏng, tôi thấy mắt nàng lấp lánh ý cười.

"Chị cảm nhận được vị hạnh phúc. Những khi chị buồn, chị thường uống nó. Nhưng mà ít thôi, bởi sự hạnh phúc của chị sắp hết rồi."

Chị nói, nâng cái chai lên cho tôi nhìn. Chất lỏng trong ấy chỉ còn một chút dưới đáy chai.

"Ít vậy mà còn cho em uống sao?"

"Bởi vì Lili chẳng phải là hạnh phúc của chị sao?"

Trong ánh đèn màu vàng yếu ớt dịu nhẹ. Tôi thấy mặt chị đỏ tựa như hoàng hôn đang buông xuống ở phía chân trời, thật rực rỡ nhưng cũng thật cô đơn. Bỗng nhiên trong tôi nổi lên ham muốn muốn ôm người phụ nữ này thật chặt vào trong lòng mình, quên mất mọi ý đồ được dàn dựng lên từ trước.

"Vậy, ngoài mùi vị cam và quýt thì Lili còn cảm nhận được vị gì nữa không?"

Đầu nàng nằm tựa lên thành ghế, nghiêng ngả lả lơi hỏi tôi một câu với tông giọng trầm khàn, quyến rũ vô cùng. Khía cạnh này của nàng, tôi là chưa bao giờ thấy. Trước nay nàng có câu dẫn tôi nhưng câu dẫn nghiêm túc như vậy thì chính là lần đầu tiên. Bởi khuôn mặt nàng đỏ lên, giọng nói cũng đã khác đi. Thay đổi nhiều như vậy chắc chắn là sự câu dẫn đến từ chân tâm rồi. Đây có phải là cơ hội ông trời ban cho tôi hay không? Để tôi được có nàng trong vòng tay của mình như cách mà tôi đã hằng ao ước bây lâu.

"Em cảm nhận được mùi vị của phụ nữ."

Nàng cười rộ, rất kiều mỵ, dây váy yếu ớt bám trên vai, yếu đến mức như muốn tuột khỏi vai nàng. Khung cảnh này nhìn vào, nếu nói không động lòng tà đạo thì chính là nói dối. Tôi bây giờ cũng như những người khác thôi, rất rất muốn đem nàng vùi xuống thân của mình rồi.

"Không nghĩ rượu này uống vào còn làm cho người ta cảm nhận được mùi vị của phụ nữ nha."

....

Tobe cont....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro