30. Về nhà rồi, Jennie !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nước mắt chào đón kỉ niệm ùa về. Bức vẽ Ducky và Mandoo trên nhiều thanh gỗ cộng lại đã phai mờ dần đi hết, chỉ để lại xác xơ vài nét vỡ nghuệch ngoạc trông rất khó định hình nhưng màu vàng của Ducky, cùng màu hồng phấn của Mandoo thì vẫn còn rất rõ ràng.

Giống như tình yêu của chúng ta phải không?

Tôi nhìn vào tấm lưng chị, đợi chị quay lại nói với tôi những điều mà tôi muốn nghe nhưng chị vẫn chỉ đứng im tại chỗ, chọn loại im lặng lưng đối lưng mà run rẩy, che giấu nước mắt của chị cho dù chị có hẳn một bờ vai tựa vào. Vì sao lại như vậy, chúng tôi có thể thay đổi loại nghịch cảnh đau khổ này mà, phải không? Đừng hành hạ nhau nữa..

Tôi đi đến bên cạnh chị, từng bước rất chậm chạp bởi tôi sợ rằng, sợ rằng ngay cả tôi cũng không phải là người chị cần ngay lúc này. Tay đặt lên vai chị, đẩy chị đến phía trước và tôi cùng theo. Đến trước bức hình kia, hai bàn tay chúng tôi đan chặt nhau, ghì chặt như sợ mất nhau, cùng nhau đặt lên bức hình với tiếng khóc của chị đã không kiềm được, thoát ra ngoài, đâm vào tim tôi từng đoạn thanh âm đau nhói.

Xin đừng khóc nữa..

Trải dài mười ngón tay của hai bàn tay phải, mười ngón tay của hai bàn tay trái đặt lên trên tấm hình. Di chuyển trên đó, rất chậm chạp. Những mảnh gỗ xơ xác nhiều bụi, những nét vẽ chỉ còn lại sự mờ ảo, tình yêu cũng chỉ còn là những thứ mờ nhạt còn đọng lại trên bức tường này. Tôi nghe thanh âm chị nức nở càng lúc càng nhiều hơn và tôi thì cũng đã làm ướt vai áo của chị từ lúc nào.

"Đây là thứ em muốn cho chị xem ... là ..... trái tim của em."

Tôi lạc giọng trên vai chị, nói không trọn chữ khi nỗi đau đã lấn áp gần như là toàn bộ. Đây là trái tim của em, chỉ vì một mình chị mà đập vồn vã.

Nhưng tiếng khóc của chị là thứ mà tôi không bao giờ muốn nghe, cho dù tôi đang cho chị chạm vào trái tim của chính mình. Thu vội tay về với tay của mình bao phủ lấy tay chị, tôi vòng đôi tay của chúng tôi quanh thân thể của nhau rồi tựa cằm lên vai chị, khẽ nói như một đứa trẻ ngốc.

"Jennie, chào mừng chị trở về nhà."

Đến lúc này mọi thứ dường như đã vỡ òa, dâng lên đến tận đỉnh điểm của nỗi đau. Tôi tự cười như một đứa ngốc, vốn dĩ hình dung cảnh mình gặp lại chị sẽ rất vui vẻ, sẽ ôm chặt chị và nói cho chị rằng mình đã nhớ chị đến mức nào nhưng thực tế. Vâng, chính là thực tế thì không phải vậy. Cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần tình yêu là đủ, nhưng chỉ cần số phận chen ngang một cái. Chuyện tình như vậy rẽ ngang, chị ra đi rồi quay về với thân phận một người con gái đã có chủ. Tôi ở lại chờ đợi chị theo cách dại khờ nhất với tình yêu vẫn còn đậm và một nỗi nhớ vẫn còn rất sâu.

Gặp lại nhau, ngoài khóc, chính là khổ đau ngập tràn.

"Jennie, chị có thể .. có thể .. nói với em rằng .. chị đã quay về được không? Em thật sự đã nhớ chị rất nhiều, đã chờ ngày này rất lâu."

Giọng tôi lạc đi khi nỗi đau đã lấn áp toàn bộ trong lòng, tầm mắt thậm chí không nhận ra được chị đã quay lại bởi nước mắt đã phủ đầy trong con ngươi đơn độc của mình. Tôi lạc đi trong những suy nghĩ của tôi, lạc đi trong những kỉ niệm ngọt ngào của chúng tôi, giống như tôi đang tự huyễn, chỉ cần tôi mang chị trở về đây thì chúng tôi có thể cùng nhau chạy về quá khứ và được sống lại khoảng thời gian tươi đẹp đó.

Sự ấm nóng vươn lên trên trán. Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nhìn chị đặt lên trên trán tôi một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ nhưng làm tôi rất hạnh phúc. Chỉ cần bình yên như vậy có được hay không? Tôi không cần nhiều, chỉ cần được nhìn thấy chị như thế này mà thôi.

Có được không...

"Lili. Chị đã về ... Nhóc con, thật nhớ em .."

Tại sao chị lại không nói sớm hơn? Nếu chị nói sớm hơn, chúng ta đã không phải đau khổ như thế này ..

Chị ôm tôi vào lòng một cách rất chặt chẽ và mạnh mẽ. Giống như chị sợ rằng nếu như chị buông tay thì tôi sẽ liền chạy đi mất. Tôi bình yên đứng im trong vòng tay chị mà cảm thấy nuối tiếc vô cùng. Nếu như tôi có thể nhận ra sớm hơn, đừng ngây thơ như vậy thì vào ngay buổi sáng hôm đó gặp chị, chúng tôi vốn đã có thể hạnh phúc bên nhau được dài lâu hơn chứ không phải chào đón nhau theo cách đau khổ như thế này?

Có rất nhiều loại ngu ngốc, nhưng ngu ngốc nhất chính là không nhận ra người mình yêu nhất đang kề cận ngay bên mình. Tôi ôm chị, để nước mắt nhỏ giọt lên đỉnh đầu người thương, kể lại câu chuyện từ lâu chỉ có mình tôi và chị biết.

"Có một con nhóc, rất yêu một cô gái. Trong tim nó chỉ có cô ấy, và cô ấy cũng chỉ có nó. Hai người rất yêu nhau, một ngày, gia đình cấm cản hai đứa không được qua lại. Con nhóc nghe xong, rất buồn nhưng vẫn chọn điều tốt nhất cho cô gái, đó chính là rời đi. Nhưng cô gái thì không vậy, chọn một ngày thích hợp, nắm tay nó rủ nó chạy trốn đến căn nhà kho cũ của hai người họ. Tại đó, cô gái đã trao cho con nhóc những gì thiêng liêng nhất với lời hứa hẹn rằng, cô ấy sẽ quay về. Con nhóc gật đầu chắc nịch nghe theo, cũng nguyện một lòng đợi chờ. Nhưng rồi sau ba năm, nó biết tin cô ấy có chồng, thế giới của nó vì vậy mà đổ vỡ, mọi niềm tin tôn thờ như bị xé nát dẫm đạp dưới bàn chân của chính mình. Nó đau khổ, tìm mọi cách tiêu cực nhất để quên đi cô ấy, thậm chí, kể cả vào trại giáo dưỡng thì vẫn không quên được. Nhưng sau cùng, nó vẫn chọn cách quên đi cho dù tim nó khi chọn quyết định ấy cũng chính là lúc đã chết, nó nghĩ rằng, cuộc đời nó, có nhiều thứ đáng giá hơn, cần nó hơn là cô gái ấy. Nó bỏ cô gái ấy, vào sâu tận cùng trong tim. Ngày qua ngày, mạnh mẽ đối mặt với sự thật là cô ấy đã không còn là của nó nữa. Nó bình thường trở lại, nhưng chỉ mình nó biết, nó không hề hạnh phúc một chút nào. Mỗi đêm, nó vẫn khóc, khóc khi nghĩ đến cảnh cô ấy kề bên ai không phải là nó, nằm bên ai không phải là nó, thậm chí nó nghĩ đã có lúc nó nên hận cô, nhưng thật khờ, tình yêu của nó mang trong mình rất nhiều sự tôn thờ cho nên nó chưa bao giờ hận cô. Cho đến một ngày, nó gặp chị ấy, chị ấy rất đẹp, khác với cô, rất rực rỡ và rất tỏa sáng, làm cho cuộc đời đêm tối của nó bừng sáng và nó nghĩ rằng, ông trời có lẽ đã đến lúc ban cho nó một lần hạnh phúc đích thực thuộc về nó. Nhưng, Jennie, chị biết không .."

Tôi hít lấy một hơi dài ... Chị run người trong vòng tay tôi ...

" Đến cuối cùng, nó nhận ra, chị ấy cũng là cô ấy, cô ấy cũng là chị ấy. Bẫy tình này quá lớn, lại còn quá rộng, quanh đi quẩn lại, người em yêu duy nhất cũng chỉ là một người, yêu một người, tình nguyện đau khổ cũng chỉ vì một người, lặng lẽ tổn thương cũng chỉ vì một người. Đó là câu chuyện của em, còn chị, Jennie unnie, chị có chuyện gì để kể cho em sau sáu năm rời đi hay không?"

Nước mắt cứ tuôn rơi, thi nhau rớt chan chứa xuống nền gỗ. Hai chúng tôi phó thác bản thân vào vòng tay nhau, để bóng tối bảo vệ chúng tôi giữa những giông tố ngoài kia. Tôi vuốt ve mái tóc của chị, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn vào bức vẽ của tôi, về nhà rồi, thật sự về nhà rồi. Vai áo tôi ướt đẫm những giọt trong suốt từ mắt chị, thứ nước ấy còn tàn độc hơn rất nhiều axit, chảy dọc thân thể tôi, chân thực sống động như một nỗi xót xa đang cuộn trào trong lòng. Tôi ôm chặt chị hơn, ở bên em xin đừng khóc mà ..

"Khi đi chị cũng khóc, lúc chị về thì chị cũng khóc. Ở bên em, thích khóc đến vậy sao?"

Tôi đùa giỡn, nhưng sao chị lại càng mạnh mẽ khóc lớn hơn, như thể sáu năm qua chị chưa bao giờ khóc nên bây giờ nước mắt mới nhiều đến mức như vậy, chảy rất nhiều, thấm đẫm cả vai, cả người của tôi.

"Thôi được rồi, khóc đi. Em cũng đang khóc, chúng ta cùng nhau khóc rồi cùng nhau nín nhé? Có được không?"

Tôi thì thầm bên tai chị. Giá như chị không có chồng, giá như tôi không yếu đuối như sáu năm trước, đồng ý chấp nhận để chị rời đi thì nay chắc hẳn sẽ không có kết quả bi kịch đến mức này. Chị gật đầu, nở một nụ cười với nước mắt chảy không ngừng trên mặt. Lau nước mắt chị bằng tay mình, chúng tôi cụng trán của đối phương, im lìm để nước mắt chảy, khóc không thành tiếng. Mừng mừng tủi tủi tựa vào nhau.

Khi những ngọn gió đã bớt thổi mạnh, khi những ngọn sóng đã thôi vỗ đập vào bờ đá. Tôi hé mắt nhìn chị, nhẹ nhàng như sợ tan vỡ người con gái trước mặt khi đặt hai bàn tay lên má chị, dịu dàng hỏi.

"Đã bớt khóc chưa?"

Chào đón tôi là một nụ cười yếu ớt, tôi đoán rằng, nó ổn. Chỉ cần chỉ cười, tôi tình nguyện đánh đổi mọi thứ vì chị.

"Thật may quá, tưởng chị dư nước nhiều đến vậy, có thể đem nước mắt khóc ngập lụt cả Jeonju."

Tôi đùa, chị đánh khẽ vào vai tôi. Khung cảnh này, sao trông thật quen quá. Tựa như nhiều năm về trước, khi tôi ở bên chị, cũng như vậy đùa giỡn với chị. Và vào lúc chị không vui hay vừa ý, chị sẽ nhéo eo tôi, hoặc sẽ đánh vào tôi, hoặc tệ hơn là cắn vào vai tôi. Còn tôi thì vĩnh viễn cắn răng cười như một kẻ ngốc khi tôi bị chị hành hạ.

Khi yêu nhau, hành hạ cũng là hạnh phúc mà.

Đợi đến khi mọi thứ im ắng và những giọt nước mắt đã thôi không còn rơi nữa. Tôi mới nâng mặt chị lên, đối diện với ánh đèn ngược ánh sáng, đối diện với mắt tôi, hỏi một câu mà tôi thật sự đã tò mò từ mấy hôm nay.

"Jennie, tại sao chị lại giấu em?"

Trông chị có vẻ chần chừ, không muốn nói. Tôi thì lại muốn biết nhưng có nhiều thứ nếu biết được thì cũng chẳng vui vẻ gì. Không chừng chuyện đó còn làm cho cả hai chúng tôi đau khổ.

"Là do chồng chị sao? Chị muốn giấu thân phận, về đây, bù đắp cho em?"

Chị lắc đầu, liên tục, có phần dữ dội khác lạ. Tôi nắm tay chị, truyền cho chị chút dũng khí khi cảm thấy đôi mắt chị hiện lên sự sợ hãi.

"Chị có nỗi khổ gì thì cứ nói đi. Em chờ được chị lâu như vậy, đau khổ cũng đã gánh rất nhiều thì sẽ không ngại gánh thêm .. một lần đau khổ nữa đâu."

Chị nhìn tôi, mắt đỏ hoe lên lần nữa rồi siết chặt bàn tay tôi thật mạnh, mạnh đến mức thấy cả gân xanh nổi ngang dọc trên tay chị. Điều gì đã khiến chị sợ hãi đến mức này?

"Lili, thật ra..."

RẦM!

Tiếng động đột ngột từ cánh cửa phía sau lưng tôi phát ra khiến cho tôi lẫn chị giật mình. Tôi xoay người lại, cùng lúc cảm nhận được bàn tay chị siết tay tôi thật mạnh hơn nữa. Tôi nhìn bàn tay chị rồi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, ngạc nhiên vô cùng với những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Chồng chị tiến vào.

Đây là ác mộng của tôi. Sao chồng chị lại biết được nơi này?

Tôi sợ hãi đi lùi lại, giấu chị gọn gàng vào sau lưng. Lỗi này là của tôi nên tôi sẽ gánh lấy nó toàn bộ, nhất định không để chịu bất kì một thương tổn nào.

"Ông! Không được làm hại chị ấy!" Tôi nói lớn.

Ông ta nhếch môi, nụ cười này rất bí hiểm. Ông ta nhìn tôi, rồi nhìn chị. Tôi cảm nhận được hơi thở dồn dập của chị dồn dập sau lưng, cảm nhận được cái tay siết tay mạnh bạo chứng tỏ chị đang rất sợ hãi. Mọi chuyện xảy đến thật quá mức ngạc nhiên, đáng lẽ tôi không nên ngây thơ cho rằng ông ta sẽ an tâm đi công tác khi bản thân mình có một cô vợ xinh đẹp đến vậy.

Giá như tôi cẩn thận hơn thì có lẽ tôi đã bảo vệ được chị.

Ông ta đi tới, càng lúc càng gần, theo sau còn hai ba thanh niên nữa, như vậy chắc chắn phải có sự chuẩn bị. Chẳng lẽ chúng tôi bị phát hiện nhanh đến vậy ư? Dồn ép dần chúng tôi về góc tường. Nhưng tôi vẫn rất kiên định đứng trước che chắn cho chị, chị ở đằng sau, run lên cầm cập nhưng ánh nhìn đằng sau vẫn nồng đậm sự đe dọa hướng thẳng nó cho chồng chị. Bỗng dưng, tôi cảm thấy hạnh phúc. Chị đã chọn tôi, thay vì chọn ông ấy. Chỉ cần vì một ánh mắt này của chị thì tôi có chết cũng không còn gì hối tiếc.

Nhưng cảm giác hạnh phúc còn chưa được thấm lâu. Ông ta đã bước nhanh tới với một khuôn mặt thật sự đáng sợ và thứ cuối cùng mà tôi thấy được chính là gương mặt hoảng hốt đến cực độ của chị cùng cái khăn bịt thuốc mê được bịt trên miệng lẫn mũi của tôi.

Tôi ngất xỉu, chới với trong sự tỉnh táo cuối cùng, nhắm mắt lại với bàn tay đang cố vươn ra hướng về phía chị ...

Chị Jennie ..


.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro