31. Lựa chọn của Lalisa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ào!

Tôi giật mình, bừng tỉnh trong cơ mê ngủ khi bị một xô nước lạnh lẽo tạt vào người. Giương cặp mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết nơi đây là đâu, cũng không biết tại sao bản thân mình lại ở đây. Tôi nhìn xuống, sự tỉnh táo ngay lập tức được dâng lên. Chân tôi bị trói rồi. Tôi giãy giụa, đồng thời cảm nhận được đôi tay của mình cũng đã bị trói. Chuyện này là sao? Tại sao tôi lại ở đây và lại bị trói thế này? Sợi dây chuyền lấp lánh ánh vàng trên cổ, vô tình làm cho tôi nhớ đến một người. Jennie, Jennie!!!

Tôi nhìn quanh, cố tìm cho ra chị nhưng đáp lại là sự tuyệt vọng hoàn toàn khi ở đây chỉ là một căn phòng trống với những bức tường trắng tinh cùng tôi đơn độc bị trói tay chân ngồi giữa. Nhưng vẫn còn một người nữa, mắt tôi đen lại, nồng đậm sự tức giận hướng thẳng ánh nhìn như dao găm của mình thẳng đến người đó.

Kim Jason, ông ta ngồi trước mặt tôi. Chễm chệ trên ghế salon với trên tay là một khẩu súng cùng một vali tiền để ở trên bàn bên cạnh. Đây chính là cách giải quyết nhanh gọn lẹ nhất. Tôi lúc trước vẫn thường thấy nó trên tivi, không nghĩ đến một ngày nó lại xảy ra trên số phận của mình. Tình yêu không có tội, vậy mà vẫn có người phải chết vì nó đấy thôi. Rồi đây sẽ có thêm một người nữa. Tôi cười tự giễu, hèn gì chị sợ ông ta như vậy, hóa ra là một ông chồng hỗn đảng và bạo lực dưới mác trí thức. Sáng hôm đó những gì tôi thấy về ông ta chân chính là những gì mà ông ta đang giả tạo. Cả cái cách ông ta hôn chị nhẹ nhàng như vậy chắc chắn cũng là giả tạo. Nghĩ đến đây, đầu tôi tự nghĩ đến cảnh chị bị ông ta hành hạ, lòng đau xót gấp trăm ngàn lần nhưng tức giận so với vậy thì lớn hơn rất nhiều lần. Người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất mà ông ta dám đối xử vậy sao?!

"Nhìn cháu trông rất tức giận nhỉ?"

Ông ta cười khẩy, quăng ánh nhìn khinh khỉnh vào tôi.

"Cháu sao? Đừng trịnh trọng vậy, ông đóng kịch cho ai xem thế?". Tôi nhếch môi đáp lại.

"Chí ít ra tôi vẫn còn tôn trọng sự tồn tại của cháu trên đời này nên vẫn lịch sự như vậy. Chứ nếu không..."

Ông ta đi đến, rất quyết đoán tặng nòng súng vào đầu tôi rồi tiếp tục.

"... Cháu đã sớm quy tiên với ông bà rồi Lalisa."

"Vậy thì bắn đi, tôi coi ông có thoát khỏi lưới pháp luật hay không?"

Tôi không tin trên đời này không còn công lý, hoặc nếu như không còn thì có làm ma cũng phải bám theo ám ông ta cả đời.

"Haha."

Ông ta thu súng, ngồi về lại ghế của mình rồi bắt chéo chân, còn nhấc tách trà để bên cạnh thưởng thức một ngụm nhỏ. Giết người mà từ từ như nhâm nhi một tách trà ngon vậy, quả là người nhà giàu có những thú vui thật biến thái.

"Cháu nghĩ tiền của tôi để làm kiểng sao. Giết cái mạng của cháu còn dễ hơn là giết một con kiến, trong một đêm, biến mất như chưa hề từng được tồn tại."

Ông ta búng tay một cái rồi chỉ thẳng một ngón tay vào tôi.

"Nhưng giết cháu, chính là giết chết vợ tôi nên tôi có cơ hội cho cháu đấy, có muốn nghe thử không?"

"Một chọn tiền, tôi sẽ sống. Hai chọn vợ ông, ông sẽ tặng tôi một phát vào giữa đỉnh đầu. Có phải không?"

Tôi nói một câu, ông ta nghe xong, vỗ tay.

"Quả không hổ danh từng là đại tỷ cấp ba. Tôi không thể đe dọa vợ mình được bởi tôi rất yêu cô ấy, không thể chĩa nòng súng vào cô ấy được nhưng cháu thì khác. Thông minh như vậy hẳn là biết cách chọn đúng thứ mà mình muốn đi."

Tôi tựa người về ra sau ghế, phóng cho ông ta ánh nhìn khinh bỉ. Ông ta nghĩ rằng mình có tiền là có tất cả sao?

"Tôi rất thích tiền."

Ông ta cười lớn, đặt vali xuống đất rồi đẩy nó chạy về phía trước mặt tôi.

"Mười triệu won là của cháu."

"Nhiều thật."

Tôi nhếch môi, chừng này đủ sửa lại nhà, mua cho mình một chiếc xe máy đẹp hơn và dư giả cho mẹ tiền mở một quán ăn mà mẹ hằng mơ ước nhưng tôi đã ngay lập tức đá vali tiền bay tung tóe từng tờ rồi gầm giọng.

"Nhưng tôi cần Jennie. Đồ ngu, ông vĩnh viễn cũng không bắt tôi rời xa chị ấy được đâu!"

Có tiền rất tốt, nhưng tôi chỉ cần tình yêu. Tiền thì sao chứ, chết rồi cũng không đem theo được. Nhưng tình yêu sâu thẳm vương vấn mãi cho tới khi trút hơi thở cuối cùng thì hoàn toàn có thể , tình yêu đối với tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Đặc biệt là chị ấy, một người phụ nữ mà tôi đã quyết định dùng cả đời mình để say một mình chị.

"Làm như vậy là bất hiếu với mẹ của cháu đấy."

Không khơi gợi được lòng tham của tôi thì chơi trò đánh tâm lý sao?

"Mẹ tôi sẽ càng ghét tôi hơn khi biết tôi vì tiền mà bán đi thứ mình trân quý nhất. Không cần biết ông cho tôi bao nhiêu tiền để bắt tôi rời xa chị ấy thì tôi vẫn như vậy không đổi ý. Nghe cho kĩ: Tình - Yêu - Của - Tôi - Là - Vô - Giá!"

"Vợ của tôi hẳn là phải cảm động vì điều này lắm. Hèn gì lại đắm chìm với cháu đến như vậy mà quên mất bản thân mình đã có chồng. Nhưng phàm là đàn ông, thứ ghét nhất chính là vợ mình đi ngoại tình, tôi nghĩ, tôi đã cho cháu cơ hội nhưng cháu vẫn cương quyết ương ngạnh đến cùng thì để tôi thử nhé."

Ông ta nói, cầm súng và lên đạn rồi đi đến, chọt thẳng nòng súng vào miệng tôi.

"Là đạn của tôi cứng hơn hay mạng của cháu cứng hơn!"

Đến lúc này, vẻ điềm tĩnh đã không còn được ông ta giữ trên khuôn mặt nữa mà là một bộ mặt vô cùng đáng sợ nhưng tôi thì lại chẳng hề sợ hãi. Là tôi đã trải qua rất nhiều nỗi sợ rồi cho nên tôi biết rằng, mất chị mới chính là điều mà tôi sợ nhất.

"Lalisa, cháu thực sự nghĩ rằng nếu cháu ôm tấm chân tình như vậy chết đi thì sẽ tốt sao? Vợ tôi bây giờ đang rất đau khổ nhưng đau khổ vì một người đã chết đi cũng chỉ là một loại cảm xúc nhất thời và phi thực tế, không bằng tôi thực tế ở bên cạnh cô ấy và quan tâm cô ấy nhiều hơn cả cháu. Cháu chết rồi, cô ấy rồi cũng sẽ quên đi thôi. Tình yêu chính là bẽ bàng như vậy đấy mà cháu vẫn muốn vì cô ấy chết sao? Lỡ như cô ấy thay đổi thì sao? Xấu xa hơn cháu từng nghĩ và không còn yêu cháu nữa thì cháu vẫn như vậy không thay đổi ư?"

Từng lời ông ta nói ra, tôi không phải là chưa từng nghĩ qua. Nhưng chính là có nghĩ rồi nên bây giờ mới có thể bình tĩnh như vậy, nếu như đã quên, nếu như đã thay đổi thì chị sẽ chẳng về tìm tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt đó, một ánh mắt nồng nàn tình cảm không thua gì sáu năm trước. Đúng là thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, đáng sợ hơn là không chừng sau khi tôi chết đi như thế này thì sau năm năm hoặc mười năm, khi xương cốt tôi chỉ còn làm đám tro bụi thì chị cũng đã quên mất tôi, nhưng chỉ cần là tôi có ý nghĩa trong một khoảng thời gian nhỏ của cuộc đời chị, như vậy tôi cũng không còn gì hối tiếc. Nghe hơi bị sang chảnh phải không? Nhưng chỉ có những kẻ yêu rồi mới biết. Tình nguyện đánh đổi mọi thứ vì người đó, thứ nhận lại chân chính chỉ có hạnh phúc. Một loại hạnh phúc mà không có người thường hay kẻ qua đường nào trong cuộc tình này có thể dùng mắt thường mà nhìn được.

"Tôi không cần biết những gì ông nói và cũng chẳng cần quan tâm. Tôi chỉ cần biết, chỉ cần là chị ấy dùng ánh mắt sâu đậm như vậy nhìn tôi thì tôi sẽ tình nguyện đánh đổi cả cuộc đời mình vì chị ấy."

"Có khí phách lắm!"

Ông ta cười lớn, nòng súng lại chọt vào miệng tôi sau khi để tôi nói xong lời sau cuối. Dù gì cũng chết, vậy thì chết bây giờ cũng chẳng sao. Cho dù là chết đi, cũng không bao giờ bán đứng tình yêu của mình. Đây chính là sự lựa chọn của tôi nhưng bản thân vẫn không thể tránh khỏi sự chua xót đang dấy lên trong thân mình, tôi đi rồi, ai chăm sóc cho chị đây.
Trong khoảng thời gian còn lại sau cuối của cuộc đời mình, tôi nghĩ về những gì tôi đã cùng chị trải qua. Nghĩ về những gì hồn nhiên khi hai chúng tôi vẫn còn nhỏ, lúc đó mới thật đẹp làm sao. Chúng tôi vô tư nhìn đời với lăng kính màu hồng và ngây thơ tin rằng chỉ cần hứa thì có thể thực hiện, chỉ cần yêu thì có thể đến bên nhau. Nhưng lớn dần, mọi thứ đã tan biến đi như bong bóng xà phòng, lời hứa chỉ là lời nói, tình yêu có nhưng thực tế đã chối bỏ nó một cách phũ phàng mà không hề một lần đoái hoài tiếc thương. Tình yêu, rốt cuộc cũng bị chết đi dưới một phát đạn.

Cò súng dần dần được ngón tay trỏ ông ta kéo lùi dần về phía sau, quả tim của tôi cũng vì vậy mà đập chậm lại, biết chấp nhận thì sẽ không thấy đau. Tôi thở mạnh, ngửa đầu lên trần nhà, không hiểu vì sao lại nhìn thấy được gương mặt chị đang cười rất tươi.

Jennie, em xin lỗi ...

ĐOÀNG!

Âm thanh chát chúa lạnh lẽo vang lên. Tôi nhắm mắt, nước mắt chảy ra. Cổ họng tôi nóng rát, chất lỏng từ trong miệng trào ngược ra ngoài và chảy xuống cằm, rớt xuống đùi tôi.

Tôi cúi xuống.

Chất lỏng này màu đỏ.

Tôi mỉm cười.

Jennie .. em vẫn không hối hận với lựa chọn này của mình. Có lẽ chị sẽ quên em, nhưng đừng quên em quá sớm nhé ...

.....


Tobe cont...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro