32. Bài kiểm tra bằng súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Quần tôi ướt nhem loại chất lỏng màu đỏ ấy, tôi sợ hãi cảnh tự mình nhìn thấy mình phải chết nên đã vội vã nhắm mắt, chờ đợi cái chết chỉ đến ngay tức khắc thôi và đem hình bóng của chị sang tận thế giới bên kia. Nhưng qua một hồi lâu, tôi lại chẳng cảm thấy cổ họng mình bị đau, hơi thở vẫn còn được lưu thông bình thường. Hơn nữa, tôi đột nhiên mở mắt vì trong lòng nảy lên sự hoài nghi. Đối diện tôi vẫn là chồng của chị, nhưng kì lạ là khuôn mặt ông ta không hề đáng sợ giống như lúc nãy mà lại trông khá hiền, trên miệng lại còn nở một nụ cười.

"Tôi hình như vẫn chưa chết phải không?"

Tôi ngốc nghếch hỏi một câu, tự cảm thấy tình huống này có gì đó khá lạ lùng và khả nghi. Tại sao khi bị bắn tôi lại chẳng thấy đau, hơn nữa, tôi đột nhiên chậc lưỡi khi đầu óc đến bây giờ mới cảm nhận rõ ràng cái thứ mà tôi tưởng là máu trong miệng mình. Tại sao máu lại có vị đắng thế này, nghi ngờ đem nuốt xuống họng, đáp trả lại toàn một vị đắng nồng. Loại đắng này chính xác là rượu rồi.

"Tôi hôm nay dám bắn chết cháu thì tôi sẽ chết chắc với anh của tôi."

Ông ta trả lời, kèm theo hành động đưa tay quẹt ngang giữa cổ họng mình. Đầu tôi nghiêng nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, ra vẻ khó hiểu. Ông ta rốt cuộc đang diễn trò con mèo gì!

"Không những là anh tôi giết tôi mà cháu của tôi còn giết tôi nữa. Lalisa, tôi từng nghi ngờ khả năng nhìn người và chọn người của cháu tôi nhưng đến bây giờ thì tôi thừa nhận rồi, tôi đã sai, anh của tôi cũng sai. Cháu là người xứng đáng."

"Tôi không hiểu ông đang nói cái gì cả?"

"Hahaha, có khí phách, có bản lĩnh, nhưng lại khá ngốc. Xem ra cháu của tôi phải đào tạo lại cái đầu của cháu rồi Lisa."

Đến lúc này, tự dưng cánh cửa phía bên trái tôi mở ra. Tôi nhìn sang, nhìn thấy một người đi vào. Tướng tá cao lớn, đầu tóc bạc một nửa nhưng khí phách lại ngược với màu bạc lão trên đầu. Là ba của chị. Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình khi thấy ông ấy xuất hiện ở đây. Ông ấy từ từ đi đến bên tôi, tuy đã ba năm rồi chưa gặp nhưng chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhìn ra, có thể nhận ra được bộ mặt của người đã cắt đứt nhân duyên của tôi và chị đến hai lần. Nghĩ đến điều này, ánh mắt tôi không giấu nỗi liền lóa lên một tia tức giận.

"Tức giận như thế để làm gì, dù sao cháu cũng thắng rồi Lisa."

Ông ấy đi đến bên tôi rồi ngồi xuống một cái ghế. Câu mở đầu chính là nói với tôi một câu như vậy.

"Jason, em mau cởi trói cho con bé đi."

"Dạ vâng."

Nếu tôi không lầm thì Jason là chồng của chị, theo vai vế đáng lẽ ba chị phải gọi ông ta bằng con mới phải, tại sao lại gọi bằng em nhỉ. Có vô vàn sự thắc mắc nãy giờ làm tôi phải hoài nghi tính chân thật trong cuộc bắt cóc đe dọa này.

Dây thừng được cởi, tôi xoa xoa cổ tay, mắt liếc người đàn ông tên Jason đó nhưng liền bị ba của chị nạt cho một trận.

"Là chú của Jennie, đừng có liếc lườm người ta như vậy. Jennie chưa hề có chồng."

Điều kì diệu trong đời của tôi là được gặp chị rồi lại được gặp chị một lần nữa. Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn cảm thấy tôi quá tội nghiệp nên đã ban thêm cho tôi một điều kì diệu nữa. Tôi đang nghe mà như không thể tin nỗi vào tai mình, chị chưa có chồng thật sao?

"Nhưng không phải chính bác ba năm trước đã nói với cháu là chị ấy có chồng rồi sao?"

"Ta chỉ muốn làm cháu chết tâm. Ai ngờ tình yêu của cháu cứng đến như vậy." Ông thở dài rồi tiếp tục.

"Lisa, cháu có biết Jennie chính là viên ngọc mà ta trân quý nhất hay không, ta làm vậy cũng chính là có cái lý của ta. Sẽ không có cha mẹ nào yên tâm nỗi khi giao đứa con gái mà mình xem là viên ngọc vào tay một đứa không nghề không ngỗng, ngay cả học hành cũng quá tệ, đạo đức thì phải ra vào trường giáo dưỡng như cháu cả."

Nghe đến đây vai tôi chùn xuống. Ông nói đúng.  Tôi quá tệ, tôi cái gì cũng không có, không xứng với chị. Thứ tôi có chỉ là tình yêu, loại cảm xúc có thể có được đơn giản và mất đi cũng rất giản đơn.

"Nhưng Jennie con bé này quá mức cố chấp và càng ngạc nhiên hơn ta đã tin vào sự cố chấp của con bé. Ta tin rằng, tuy cháu không có những thứ ta muốn nhưng cháu có thứ khiến ta tin tưởng giao con bé cho cháu Lisa à, thứ đó chính là mạng sống của cháu. Ngoài kia, có rất nhiều người yêu Jennie nhưng sẽ chẳng có ai dùng mạng sống để bảo vệ con bé như cháu. Đến bây giờ, sau một tháng thử thách cháu thì ta tin rằng ta có thể an tâm về khoảng thời gian sau này của Jennie khi ở bên cháu rồi. Ta không thể nào chia cắt được hai đứa được nữa."

"Thì ra, đây chỉ là một sự thử thách, chị ấy không hề có chồng, chị ấy chưa hề có chồng .. "

Sự vui mừng thể hiện trong giọng nói và cả những giọt nước mắt của tôi rơi rớt vì một con đường tương lai sáng lạn đang chào đón cả hai người.
Ông cười, nhún vai thể hiện sự tự hào.

"Đúng, Jennie hiện tại hai mươi ba tuổi, chưa có chồng và là Tổng giám đốc của Tập đoàn tài chính TGBT có tổng vốn là hơn ba nghìn tỉ USD."

Tôi há hốc mồm, ngẩng đầu lên, tưởng tượng như nước bọt sắp thi nhau chảy hết ra ngoài "Tổng giám đốc???"

"Jennie kín miệng với cháu quá nhỉ, nhưng đó vốn là tính cách của con bé, rất cứng đầu với những gì mình đã quyết định. Có muốn nghe chuyện không?"

Ông dựa người vào ghế, đợi chờ câu trả lời của tôi và không cần đợi quá lâu thì ông đã nhận được câu trả lời mà ông ưng ý nhất. Ông nở nụ cười:

"Đó là vào hai tháng trước ..."

.....

2 tháng trước.

Bảo vệ mở toang cánh cổng sắt, đón chào chiếc xe Limo sang trọng màu đen bóng lưỡng đang chầm chậm tiến vào bên trong ngôi biệt thự. Dọc đoạn đường mà chiếc xe đi có hai bên hai hàng cây phủ kín bóng râm lên thân mình xe, ánh nắng chói chang như mừng rỡ chào đón sự trở về của một người con gái sống xa nhà đã lâu. Ôm cua một vòng hồ phun nước xinh đẹp. Chiếc xe chầm chậm lại rồi dừng hẳn. Người làm trong nhà vội vã chạy ra, nhanh chóng mở lấy cánh cửa xe đằng sau rồi cúi người, thể hiện thái độ cung kính. Chỉ cần nhìn như vậy thì cũng đủ biết thân phận của người ngồi trong xe kia chắc chắc không hề nhỏ.

Từ trên xe bước xuống, một thân cao khoảng một mét sáu hai, đôi giày tám phân, chiều cao đã chạm ngưỡng mét bảy kiêu sa rất xinh đẹp. Phối theo một chiếc váy đen công sở cùng áo somi màu xanh nhạt càng làm tô điểm thêm vẻ thanh thoát lẫn sức hấp dẫn của người con gái đang đứng trước ngôi biệt thự này. Nàng bước xuống, tay nâng lên và chỉnh lại cặp kính của mình. Vừa xinh đẹp, lại giàu có, hơn nữa lại còn rất tri thức, nhìn vào là đã biết không nhà con nhà công cũng là con nhà phượng.

"Kim tiểu thư, Kim tiểu thư!"

Từ trong nhà chạy ra một người đàn ông thoạt nhìn đã quá bốn mươi, to tiếng gọi nàng.

"Kim tiểu thư lâu quá không về nhà, mọi người thật sư rất nhớ cháu."

Người đàn ông đi đến, không ngại ngùng nắm tay nàng và tỏ thái độ thân thiết gần gũi. Người con gái được gọi là Kim tiểu thư cũng không hề rút tay ra mà ngược lại còn nắm rất chặt, chứng tỏ mối quan hệ của hai người không hề kém phần thân thuộc.

"Cháu cũng nhớ chú nữa. Ôm một cái nào! Nhưng đừng gọi Kim tiểu thư nhé, nghe xa lạ lắm."

Nàng dang tay, bộ dạng kiêu kì lúc nãy đã nhanh chóng biến mất đi, thay vào đó là một bộ dáng trông giống như một đứa trẻ con hơn nhiều.

"Vậy phải gọi là gì đây Kim Tiểu Thư, lúc cháu đi vẫn còn nhỏ lắm nhưng bây giờ về ra dáng phụ nữ thành thục sang trọng rồi. Làm chú đây ngạc nhiên quá."

"Hãy gọi là Nini nhóc con xinh đẹp lém lỉnh dễ thương"

"Hahaha, hai mươi ba tuổi rồi, vẫn còn đùa giỡn như trẻ con vậy sao?" Người đàn ông cười lớn.

"Cháu vẫn chưa có chồng, vậy chưa tính là lớn."

Hai người dang tay, ôm nhau thật chặt để tỏ rõ sự nhớ nhung rồi cùng người đàn ông mà nàng gọi là chú đi vào trong nhà.

"Chú Jason, ba cháu có ở nhà không?"

"Hôm nay là chủ nhật mà, đương nhiên là có rồi. Hơn nữa biết tin cháu về nước nên đã đợi cháu ở nhà rồi."

"Thật vậy sao?"

Nàng ngạc nhiên. Thực ra, tình cảm giữa nàng và ba không được tốt cho lắm. Nguyên do không được tốt thì chính là vì tên ngốc mười tám tuổi nào đó.

"Dù gì hai người cũng là cha con mà. Chuyện gì nên giải quyết được thì vẫn là hòa giải đi."

Kim Jason cười, ông là chú của nàng, tự nhiên là biết chuyện không tốt giữa anh mình và cháu mình nhưng dù gì cũng là chuyện của hai người, ông tự biết mình không nên xen vào quá nhiều mà chỉ nên khuyên vài câu để giảm bớt căng thẳng giữa hai người cứng đầu cứng cổ này. Cha con đúng là cha con, không giống lông, cũng giống cánh. Jennie khéo nhất là đi giống tính cố chấp với những quyết định của mình, nếu đã quyết thì nhất định sẽ không chịu buông.

"Về rồi sao?"

Hai người đang cười cười nói nói đi vào trong nhà liền bị giọng nói này làm cho giật mình. Jennie nhìn thẳng trực diện vào nơi phát ra thanh âm kia, sau sáu năm, cuối cùng nàng cũng đã tự tập cho mình cách nhìn thẳng mà không sợ hãi khi phải nhìn người mà mình gọi là ba. Jennie ở bên cạnh thấy tình hình căng thẳng nên liền chen ngang, nói đỡ:

"Anh hai, con bé mới về, hay là để hôm khác.."

"Anh không nghĩ vậy đâu. Nini đã về chắc chắn chỉ muốn chuyện kia mà thôi. Cũng được, cả hai người đi theo ta."

Không cần biết hai người kia có đồng ý hay không thì ba của nàng vẫn quay người đi. Jennie ở bên cạnh lẳng lặng đi theo, đúng, nàng về đây là để thực hiện lời hứa của ba mình dành cho nàng. Những công sức mà nàng đã bỏ qua trong sáu năm qua ở bên Mỹ đã đến lúc cần được đền đáp xứng đáng rồi.

Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ khi cả ba người cùng nhau tiến vào phòng làm việc của ba Jennie. Ba tách trà được người làm đặt lên bàn, bốc khói nghi ngút mời gọi sự thưởng trà nhưng chẳng có ai mảy may bận tâm. Qua một lúc, ba của nàng, ông Kim là người lên tiếng trước để bắt đầu cuộc nói chuyện.

"Jennie, sau sáu năm, ta nghĩ con đã có những suy nghĩ đúng đắn về chuyện tình cảm của mình phải không?"

Rất nhanh, một câu đã vào thẳng chủ đề. Nói chuyện thẳng thắn là tính cách đặc trưng của gia tộc nhà Kim. Nếu không phải là lúc này thì e là sẽ chẳng còn là lúc nào nữa. Jennie ngồi thẳng người, nhìn trực diện ba mình, cứng rắn gật đầu.

"Dạ vâng."

"Vậy, quyết định của con thế nào?". Ông nhấp môi tách trà ngon.

"Vẫn như cũ, con vẫn yêu em ấy."

Tách trà thơm ngon trong miệng bỗng trở nên đắng chát. Là người đã thưởng đủ loại trà ngon nên ông tin rằng ông chỉ mua những loại trà ngon và mắc tiền nhất nhưng không hiểu sao khi nghe con gái mình nói xong câu kia thì trà trong miệng lại biến thành bãi nước vô vị chát chúa.

"Vẫn như cũ?"

Đặt mạnh tách trà xuống, giọng ông không lớn nhưng hai người đối diện ai cũng biết là ông đang tức giận.

"Vâng. Con không thay đổi quyết định của mình. Sáu năm trước chúng ta đã thỏa thuận rồi mà phải không? Nếu sau sáu năm con quản lý tập đoàn tài chính TGBT, làm cho nó thành công mà vẫn không quên Lisa thì ba sẽ đồng ý tất cả mọi điều kiện của con."

Nàng nhắc lại những gì trước kia ông và nàng đã từng giao kèo ở sân bay Seoul sáu năm trước. Rằng nếu nàng quản lý được TGBT lọt vào một trong top mười tập đoàn tài chính thành công nhất thì ông sẽ chịu toàn bộ mọi điều kiện của nàng. Vì vậy, nàng đã bỏ cả mơ ước bác sĩ của mình chỉ vì điều này, chỉ vì đứa nhóc ấy. Nàng biết ông cứ nghĩ nàng sẽ thất bại, bởi vì nàng không hề yêu kinh doanh, cũng không hề muốn trở thành thương nhân. Thứ nàng muốn chính là cầm dao mổ và chữa bệnh nhưng nàng đã vì đứa nhóc đó mà cố gắng để đến bây giờ biến TGBT từ một công ty tài chính nhỏ biến thành tập đoàn. Cứ nhìn vào TGBT thì sẽ biết, tình yêu của Kim Jennie đối với Lalisa là lớn đến mức nào.

"Những gì ta nói đương nhiên ta vẫn nhớ. Nhưng Jennie, ta có thứ muốn cho con xem đây. Jason, đưa cho nó đi."

"Nhưng ... "

Kim Jason lưỡng lự. Jennie nhìn nét mặt lo lắng của ông, tự nhiên nổi lên loại lo lắng to lớn vô cùng.

"Chú Jason, có chuyện gì mà cháu không biết sao?"

"Chuyện này .."

"Em cứ đưa cho nó coi đi, con bé sẽ tự biết phải làm gì."

Lại điềm đạm nhấc tách trà uống dở lên miệng, ông hất đầu, ra hiệu cho Kim Jason đi lấy thứ mà mình muốn cho nàng xem. Kim Jason khó khăn đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau quay trở vào cầm trong tay một xấp tài liệu rồi đưa cho Jennie.

"Của cháu đây."

Nhìn xấp tài liệu màu vàng trong tay chú mình, trong lòng Jennie tự nhiên nóng như lửa đốt. Mơ hồ nhận ra đây chỉ là thứ chứa toàn bộ nội dung không hề tốt lành gì nên nàng sợ hãi, nửa muốn cầm, nửa lại không muốn cầm.

"Sáu năm qua con hẳn là nhớ đứa con gái đó nhiều lắm nhưng chắc chắc không hề phái người điều tra phải không. Ta đã điều tra giùm con, cầm và đọc đi. Xem thử người con yêu bây giờ sống thế nào rồi, là tốt hay là xấu khi không có con."

Nghe ba mình nhắc đến Lisa, Jennie liền không nhịn được cầm lấy. Ba nàng nói đúng, sáu năm qua tương tư khó dứt, sợ chính mình không kiềm nhớ nhung chạy về tìm tên ngốc ấy nhưng giao kèo đã hẹn. Chỉ có khi thành công mới có đường được quay về, nếu quay về giữa chừng thì chính là phá vỡ giao kèo, sẽ mãi mãi không được gặp Lisa nữa nên dù lòng có nhớ thì chân nhất quyết vẫn không chạy đi.

Cầm tài liệu trong tay, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc. Nàng nhanh tay mở ra xem, bên trong trang đầu tiên là có ảnh của Lisa, khuôn mặt mà đêm nào nàng trong giấc ngủ cũng luôn mơ thấy. Mơ nhiều đến mức gây ám ảnh khiến cho nàng không dám ngủ nhiều vì sợ mình sẽ buông bỏ hết tất thảy mọi thứ, không có gì trong tay chạy về tìm Lisa. Sáu năm rời đi, sự rời xa chính là cơn ác mộng đem bám Jennie đằng đẵng không tha.

"Lili..."

Cho dù là nhớ, nhưng nhất quyết không kiếm tìm. Không cho người điều tra, không nhập tên vào ô tìm kiếm google, không làm gì cả. Chỉ ngồi im và mặc cho nỗi nhớ tra tấn chính mình, dùng nỗi nhớ làm động lực, buông bỏ cả giấc mơ chỉ để đổi lại quãng đời bình yêu về sau bên người. Tình yêu của Jennie, nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, chỉ có thể nói rằng, ít ai làm được như nàng.

Chạm tay vào gương mặt thân quen, nỗi xúc động quen thuộc liền dâng lên nhưng nàng đã kịp che giấu nó lại. Ở đây không có cô ấy nên tuyệt đối không được khóc. Sáu năm thiếu hơi ấm của gia đình lẫn tình yêu nơi đất khách chính là thứ đã tôi luyện của Jennie cứng rắn đến mức độ nhường này.

Lật trang tiếp theo, sự xúc động cơ hồ muốn vỡ tung khi nhìn thấy Lisa ôm hôn một cô gái khác. Không nghĩ đến mình cũng có ngày bị Lisa phản bội, nàng lật nhanh những trang tiếp theo như để chối bỏ sự thật những gì mình vừa thấy. Một tấm, hai tấm, ba tấm, hôn nhiều lắm. Lalisa, giỏi lắm! Lili giỏi lắm!

"Jason, nói đi."

Ba nàng lên tiếng, bắt buộc Jason phải làm một việc gì đấy. Chú nàng nghe xong mặt mày nhăn nhó khó coi nhưng rốt cuộc dưới ánh mắt vạn tiễn xuyên tâm của anh mình cũng phải nói ra những điều mà ông cũng cho là nó gây tổn thương lớn nhất với đứa cháu mà mình rất yêu thương này.

"Lalisa. Mười tám tuổi, học sinh lớp mười hai trường BLP, thành tích học hành tệ hại. Đạo đức tệ hại, vào trường giáo dưỡng một lần vì tội đánh ba của mình. Hay tụ tập ăn chơi với những thành phần bất hữu và ... ngủ với con gái ..."

"Thôi đủ rồi. Chú đừng nói nữa."

.....

Tobecont......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro