2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi năm lớp 11, em bị một đứa con trai mà em không thích thường xuyên bắt nạt. Còn là loại bắt nạt không hề bình thường chút nào, nhiều khi thực sự rất biến thái, khiến em thật sự không muốn nhớ tới. Anh học ở một trường Kỹ thuật cách em hai con đường, lúc nghe thấy có người nói đến chuyện này cũng không có phản ứng gì lớn. Vài hôm sau, anh mang một thân đầy máu cùng thương tích tới chỗ em, cũng không nói gì hết, trực tiếp trèo cửa sổ vào phòng em. Nhìn dáng vẻ của anh cũng giống với những lần anh đi đánh nhau khác. Em cũng không hỏi gì, xử lý vết thương cho anh một chút xong, đang định đi ngủ, dĩ nhiên là chúng ta không thể ngủ chung một giường với nhau. Nhìn thấy em khó xử như vậy, anh im lặng nghĩ ngợi một hồi rồi nói, tối nay anh không muốn đi, muốn ngồi ở bậu cửa sổ gần giường em để ngắm trăng. Em gật đầu đồng ý, đắp chăn và cứ thế chìm vào giấc ngủ. Lee Jeno anh lúc đó có tự hỏi, chúng ta mới chỉ nói chuyện với nhau vài câu, nhưng đã khiến em không chút phòng bị với anh?

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy thì đã không thấy anh nữa. Cửa sổ phòng em đang mở toang. Lúc đầu em còn nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi. Lúc đến trường mới biết, cái đứa con trai hay bắt nạt em bị gãy tay rồi, đầu gối cũng bị đánh cho gẫy nứt. Người nhà tên đó báo cảnh sát. Cho đến tận khi anh bị bắt, em mới biết chính là anh đã đánh tên kia. Rất nhanh sau đó anh phải nhận án phạt. Trong khoảng thời gian này, em cũng chuyển nhà đi tới nơi khác học. Mỗi khi về đây đều cố gắng dành thời gian đi thăm anh. Nhưng anh lại chưa từng một lần đồng ý gặp em, khiến trong lòng em có bao nhiêu câu hỏi, cùng bao nhiêu lời nói, cũng chưa từng được nói ra.

Sau đó thì anh được thả. Anh mượn điện thoại của quản ngục để gọi cho em, cũng là cuộc gọi duy nhất. Anh nói trong điện thoại rằng anh muốn gặp em. Em vội vã từ Busan trở về trong đêm để tìm anh, đó cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Anh cầm theo một chiếc túi vải đen. Anh cao hơn trước, cũng gầy đi nhiều. Lee Jeno, lúc ôm anh trong vòng tay, em chợt nhận ra bây giờ anh đã trở nên vừa xa lạ lại quen thuộc.

Em đặt được hai phòng, suốt cả chuyến đi về nhà đó lúc nào cũng nói chuyện với anh, nói không ngừng chút nào, anh vẫn không nói gì nhiều, chỉ thi thoảng cười cười với em. Chúng ta ăn với nhau một bữa cơm. Lúc anh về phòng thì đột nhiên quay người lại ôm lấy em, một lúc lâu sau thì buông tay ra, rồi đi vào phòng khóa cửa lại. Đêm hôm đó nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, em quyết định chạy sang gõ cửa phòng anh, nhưng rất lâu sau cũng không thấy anh mở cửa. Em còn nghĩ rằng anhngủ sâu quá, không nghe thấy gì, nên mới đành về phòng mình. Lúc bật đèn trong phòng lên mới phát hiện, thẻ phòng của anh đã được nhét qua khe cửa phòng em, còn có một tờ giấy, và một viên kẹo vị cam. Mở tờ giấy ra, bên trên chỉ viết hai chữ "Bảo trọng". Em hỏi lễ tân khách sạn đang trực đêm, mới biết rằng anh đã rời đi từ lúc trời còn chưa sáng. Em ở đó tìm kiếm anh suốt hai ngày trời nhưng vô ích. Em tới nhà anh nhưng không thấy anh ở đó, ba anh ông ấy thậm chí còn không biết anh bây giờ còn sống hay đã chết. Em đến đồn cảnh sát thì công an nói rằng anh là tự mình rời đi, không đủ điều kiện để báo án. Em đành thất thiểu trở lại Busan.

Em vẫn chưa từng đổi số điện thoại, nhưng cứ như vậy mà mất liên lạc với nhau, đến giờ đã là 6 năm rồi. Việc để mất liên lạc với anh là việc khiến em hối hận nhất cả cuộc đời này. Những lấn cấn trong lòng em vẫn chưa từng được giải đáp, rất nhiều lời nói cũng không còn có thể nói ra nữa, nhưng cũng có thể, ngay từ đầu cũng không cần thiết phải nói ra.

Khuôn mặt anh trong trí nhớ của em cũng dần trở nên mơ hồ. Cũng có lúc em nghĩ lại, rốt cuộc thì, em với anh, anh với em, giữa hai chúng ta tồn tại thứ tình cảm gì. Ngày trước, anh đã vì em mà bị huỷ hoại cả một đời. Anh ngày đêm ở trong chốn ngục tù, liệu có khi nào nhớ tới em không, liệu có khi nào anh hận em không... Nhìn lại năm tháng tuổi trẻ của mình, điều mơ hồ mập mờ nhất chính là, đêm hôm ấy khi anh ở rất gần em, nhưng lại nói là muốn đi ngắm trăng.

Điều khiến em hối hận nhất chính là, đêm đó chúng ta ở gần nhau như vậy, nhưng em lại không cùng với anh ngắm trăng.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro