Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
"Bác sĩ đừng chọc em mà" nói rồi em yên ổn nằm xuống ngủ
-------------
Ở một căn biệt thự trong thành phố

"Mợ chủ về rồi ạ" người giúp việc chào hỏi khi thấy nàng về

"Anh ấy có nhà không dì" nàng hỏi người giúp việc về chồng nàng

"Dạ cậu chủ lúc chiều có về một tý để thay đồ rồi lại đi rồi ạ, mà mợ ăn cơm không để tôi dọn cho mợ " bà nhìn nàng nói

"Dạ được con lên thay đồ rồi xuống ăn" nàng đáp rồi đi lên phòng

Nàng mở cửa bước vào phòng, căn phòng của nàng cùng người mà nàng gọi là chồng. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng, không có gì đặc biệt, một không gian rộng lớn khiến nàng có chút cô quạnh dù ở một mình hay cùng người đó thì vẫn là rất cô quạnh.

Nàng thay cho mình một bộ đồ thoải mái hơn rồi bước ra khỏi phòng đi xuống lầu dùng bữa tối.

"Mợ chủ ngồi vào bàn ăn đi có thiếu gì thì kêu tôi" bà ấy nói xong cũng lui đi

Nàng ngồi vào bàn ăn nhìn những món ăn trên bàn đột nhiên cổ họng lại nghẹn đi không muốn động đũa, nhưng nàng nhìn xuống bụng mình thầm cười khổ.Giờ đây nàng không nghĩ cho nàng thì cũng phải nghĩ cho sinh linh trong bụng mà đưa tay gắp thức ăn cho vào miệng.

"Con lại ngồi ăn một mình sao?" Một người phụ nữ vẻ ngoài tao nhã với gương mặt phúc hậu vừa vào đến nhà thì đi lại chỗ nàng nói

"Mẹ mới về ạ, mẹ dùng bữa không để con giúp mẹ" nàng chào hỏi bà rồi ngỏ ý hỏi

"Được rồi để mẹ tự làm con cứ ăn tiếp đi" bà ngồi đối diện dùng bữa cùng nàng

Nàng ngồi đó ăn cùng bà cũng không nói gì cho đến khi hoàn tất bữa ăn thì bà đột nhiên lên tiếng:

"Hôm nay con đã đi khám chưa?"

"Dạ rồi thưa mẹ" nàng đáp

"Vậy kết quả thế nào?" Giọng bà vẫn đều đều nói

"Dạ đúng như mẹ nói con thực là đã có mang và được 12 tuần nhưng... là con gái" nàng có chút ngập ngừng

"Không sao nếu lần này không mang con trai thì lần sau là được, con đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe" bà dịu dàng nắm tay nàng nói

"Nhưng mà...liệu bố và chồng con có bắt con bỏ đứa bé vì nó mà con gái không mẹ" mắt nàng đã phủ một tâng sương mờ ảo khi nói ra câu này

"Không đâu con, đừng lo lắng mẹ sẽ lựa lời nói với bố một tiếng, còn bây giờ nghe lời mẹ lên phòng nghĩ đi" bà tiến đến nhẹ nhàng ôm nàng an ủi

"Dạ vậy con xin phép lên phòng trước" nàng nói rồi lau đi vài giọt nước đọng ở mi mắt sau đó đi lên phòng

Nàng dựa lưng vào thành giường đưa tay đặt lên bụng xoa xoa môi khẽ nhẹ nhàng cong lên một nụ cười an ủi. Nàng nghĩ đứa bé này được đưa đến bên nàng có phải chăng là để an ủi cho cuộc sống khổ sở của nàng hay là để nó cùng nàng chịu khổ. Trong đầu nàng lúc này lại bắt đầu mong lung.

*Ting* đột nhiên điện thoại nàng có tin nhắn

" Chị Jennie, em là Chaeyoung, không biết chị có rảnh không?"

"Chaeyoung, chị rảnh em có việc gì muốn nói với chị?"

Nàng hồi âm khi biết người nhắn là Chaeyoung. Đã lâu lắm rồi nàng không gặp gỡ Chaeyoung, chỉ tình cờ là hôm nay nàng đi khám thì gặp được em ấy nhưng cũng không có cùng nhau tán ngẫu mà nàng vừa lấy kết quả đã ra về.

"Dạ thì em cũng chỉ muốn nhắc chị hằng tháng hãy đến bệnh viện khám"

"Chị biết, còn chuyện gì khác không Chaeyoung"

"À em muốn hỏi chị vài việc không biết chị có phiền trả lời không?"

"Em cứ hỏi được thì chị sẽ trả lời"

" Em muốn biết là sao chị lại cắt liên lạc với mọi người? ai cũng lo lắng cho chị hết nhưng lại không dám đến nhà họ Choi để tìm chị"

"Chị vô tình làm mất điện thoại với lại chị đã có gia đình nên khá bận rộn việc nhà không quan tâm lắm việc khác, như vậy đã giải bày khuất mắc của em chưa?"

" Vậy chị Jennie, chị sống có tốt không?"

"Có chị sống rất tốt"  sao nàng lại hổ thẹn khi nhắn mấy từ này nhỉ?

"Chị Jennie chị hãy giữ liên lạc với em nha, có gì không tốt em có thể giải bày cùng chị"

"Được, không việc gì nữa thì bye"

"Dạ chị phải ngủ ngon để tốt cho em bé, bye"

Nàng là đang muốn trốn tránh? Chắc không phải đâu chỉ là nàng lười nhắn tin thôi. Lúc này nàng tiện cầm điện thoại lướt lướt xem có gì đó giải trí tốt cho bé con trong bụng. Lúc này đột nhiên có tiếng còi xe vang lên in ỏi, nàng biết người đó đã về nên cũng xuống nhà đón.

"Cậu chủ cậu về rồi, để tôi đỡ cậu lên phòng" người giúp việc chào hỏi

"Tránh ra..cô ta đâu rồi cô ta đang ở đâu" tên đàn ông bộ dạng say xỉn đi đứng không vững lên biết quát bà ấy

"Con bé nó vừa lên phòng nghĩ rồi" mẹ của hắn nhìn lấy con mình thầm thở dài rồi lên tiếng nói

"A là mẹ mẹ của con" hắn loạng choạng đi lại chỗ bà ấy

" Con tránh ra đi, cả người toàn mùi rượu tốt nhất là con nên qua phòng khác ngủ đừng để vợ con nghe mùi rượu trên người con rồi con bé khó chịu ảnh hưởng sức khỏe" bà tránh khỏi người hắn rồi lên tiếng răng đe

"Ơ cô ta là vợ con chứ có phải mẹ con đâu mà con phải nghĩ cho cô ta" hắn say sỉn nói bằng giọng có chút mỉa mai

"Con ăn nói kiểu gì vậy hả? Mẹ nói cho con biết vợ con nó đang mang thai đừng có mà đả kích nó"

"Anh về rồi ạ, để em đưa anh lên phòng. Mẹ về phòng nghĩ đi để con lo cho anh ấy" nàng bước xuống lầu thì thấy hắn nên đi lại đỡ hắn lên phòng

"Vậy con đưa nó lên phòng đi" bà nói rồi thì đi xuống bếp lấy nước uống

Nàng để tay hắn choàng qua vai nàng rồi khó khăn đỡ hắn đi lên phòng.  Nhưng vừa đi hết cầu thang thì chợt  hắn đứng lại chóng lấy thanh đỡ lên tiếng nói:

"Cô mang thai rồi sao?" Giọng hắn khàn khàn nhưng có chút nhẹ nhàng hỏi

"Dạ...con được 12 tuần tuổi rồi" nàng cuối mặt nói

"Sao lại không nói cho tôi biết?" Hắn vẫn không đổi lấy chất giọng mà hỏi tiếp

"Em vừa khám lúc chiều, định đợi anh về rồi nói" nàng bắt đầu sợ sệt khi hắn dùng giọng điệu đó nói với nàng

"Sao lại phải sợ? Bác sĩ nói trai hay gái?" Hắn bắt đầu hỏi điều hắn hi vọng

"Dạ là..." Giọng nàng rung rung vẫn không dám nhìn hắn

"NÓI" hắn đoán ra nàng đang muốn giấu hắn việc đó nên quát nàng.

" Dạ là con gái..." Nàng hoảng sợ gấp gáp đáp lại hắn

"Đi bỏ" Hắn nói một cách nhẹ nhàng rồi bước đi

"Anh à em xin anh dù gì nó cũng là con mình mà anh" nàng quỳ xuống cầm lấy tay hắn nghẹn ngào nói

Điều nàng sợ nhất cũng đã sảy ra, nàng không muốn bỏ nó bởi vì nó là ruột thịt của nàng mà. Làm sao nàng có thể tàn nhẫn bỏ nó chỉ vì nó là con gái, điều đó tàn nhẫn lắm nàng không muốn không hề muốn làm, điều nàng có thể làm là cầu xin người cha tàn nhẫn của nó cho nàng giữ nó lại.

"Buông ra"  hắn gằn giọng nói mắt vẫn không nhìn nàng

"Em xin anh con nó đâu có tội gì mà mình bỏ nó...đứa này sinh con gái thì mình...sinh đứa sau con trai sẽ được mà anh...em xin anh mà đừng bắt em bỏ con mà anh " nàng đã không kiềm chế được mà khóc lóc van xin hắn

"BUÔNG RA" hắn quát lớn nàng rồi hất thẳng tay nàng ra

"Aaaaa..." Nàng bị hắn hất mạnh mất đà ngã xuống cầu thang

Người giúp việc nghe cậu chủ của mình lớn tiếng rồi còn nghe tiếng mợ chủ khóc lóc nên đi ra xem, nào ngờ lúc ra thì thấy mợ chủ hét lớn rồi lăng dài từ trên cao xuống nên hoảng hốt hét toáng lên:

"TRỜI ƠI MỢ, bà chủ mợ chủ bị ngã cầu thang rồi bà ơi" bà ấy đi lại ôm lấy nàng
____________________
Xin lỗi ra chap trễ nhưng vì mấy hôm nay đang nghiện bài ICE CREAM á nên stream cho nó cũng mong mọi người đừng trách tui nha😁


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro