Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú đến bến sau khi nghe Phi thông báo có cán bộ đến kiếm tra tàu.

- Cán bộ, cần gì sao? - Trí Tú để hai ngón tay lên chân mày quắc ra vờ chào.

- Bên tôi có lệnh kiểm soát lô hàng vừa cập bến hai tuần trước, có người báo án đó là tàu buông bán hàng cấm.

Cán bộ xuất trình giấy tờ trước mặt Trí Tú cho cô xem thật kỹ càng. Trí Tú nhíu mày nhìn vào số giấy tờ có mọc đỏ hẳn hoi. Chuyến này rối rồi đây.

Thấy chị Tú đứng ngây ra đó Phi bước từ phía sau lên tiếng:

- Cán bộ, lô hàng này được kiểm ở biên rồi mà, vã lại cũng có cán bộ ở biên kiểm tra mới cho lên hàng như giờ. - Phi cười cười nhìn anh ta ra hiệu.

- ...Ừm...chuyện này là cấp trên đều chúng tôi đi, không thể không hoàn thành được. Mong anh chị hợp tác sẽ nhanh thôi không mất quá nhiều thời gian của anh chị.

Phi vừa định lên tiếng thì một chiếc xe hơi từ xa chạy đến bước xuống là một người con trai.

- Sếp!!

Trí Tú cười nhẹ đốt điếu thuốc trên môi rít một hơi đi tới vài bước.

- Sếp Quân, lâu rồi không gặp.

- Đâu quá lâu đâu. - Quân cười nhẹ.

Cả hai bắt tay nhau cười rất tươi, xem ra mối quan hệ của họ không tồi đâu. Quân nhìn về phía vài đồng chí đứng cạnh nói:

- Các đồng chí cứ trở về cục, còn lô hành này cứ để tôi kiểm tra được rồi.

- Nhưng mà sếp..

- Sao? Không tin tưởng tôi hả?

- Dạ không phải vậy.

- Ừm, cứ để tôi.

Quân nhận lấy sắp hồ sơ rồi nhìn Trí Tú:

- Hy vọng sẽ hợp tác vui vẻ.

- Mời sếp.

Trí Tú đưa tay ra phía trước ngỏ ý mời  Quân, Phi cũng hiểu chuyện chạy đi đâu đó. Lên đến tàu Quân cẩn trọng nhìn từng ngỏ ngách Trí Tú cũng chả có lo lắng hay thể hiện ra chút sự sợ hãi nào cứ mặc Quân muốn làm gì thì làm.

- Chị Tú, giấy tờ chị cần.

- Ừm.

Phi chạy đến đưa sắp giấy tờ cho cô rồi lui đi, Trí Tú kéo ra vài tờ có mọc đỏ đưa về phía Quân:

- Đây, sếp cứ kiểm tra thoải mái có giấy phép kinh doanh giấy thông qua kiểm soát ở cửa khẩu, mã lô hàng nơi xuất bến nơi cập bến đều có sếp cứ kiểm tra thoải mái.

Quân nhận lấy sắp hồ sơ lật qua lại kiểm tra còn quẹt tay lên dấu mọc đỏ ở cuối góc gật gù.

- Cũng khá đó chứ, giấy tờ rõ ràng vậy rồi tôi còn kiểm kê chi nữa. Thôi xin phép, hy vọng chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn. Nhưng mà lần sau không phải ở bến tàu đâu mà là trên phường đó!!

- Để xem sếp có bản lĩnh mời tôi lên trển hay không!!

- Chắc chắn là được rồi!! Tôi muốn uống trà với người sống hơn là người chết.

- Tùy vào vận may. - Trí Tú nhún vai đáp.

Câu chuyện ẩn ý chỉ có hai người hiểu. Quân leo lên xe lái ra khỏi bến, anh ta là sếp của tổ trọng án chuyên về các vụ mua bán chất cấm. Nhất là mấy chuyên án gần đây đều do anh ta chỉ quy hết. Cô cũng nằm trong giới này không phải ít năm nên tìm hiểu vài cái hay để né cũng nên mà.

Trí Tú đứng đó nhìn vào mầy thùng
Hàng đặt dưới tàu rồi xoay đi.

....

- Má nó!! Mày đừng có giỡn mặt với tao!

Quý tức giận túm lấy cổ áo thằng Minh hét thẳng vào mặt đó. Minh sợ hãi rụt rè lấp bắp:

- Dạ..dạ em nói thiệt mà anh Quý em đâu có dám gạt anh đâu. Hàng mình vừa mới tuồng ra chợ đen đều bị bọn cảnh sát gom hết. Giờ trong chợ đen bọn nó đang loạn lắm.

- Có bắt được thằng nào chưa?

- Dạ hơn chục thằng phân hàng đều bị tóm hết còn cả vài chục đứa đang phê thuốc trong quán...

- Con mẹ nó!!

Quý tức giận quơ lấy cái bình hoa trên  bàn đập nát. Toàn là lũ ăn hại, có nhiêu đó cũng để bị bắt, còn bị gom cho cả lũ ngu ơi là ngu. Toàn là lũ óc trâu óc bò. Đám đàn em ôm tai chịu đựng mấy tiếng thủy tinh rồi sứ sành bể. Trong nhà bây giờ toàn là miểng mới miểng.

Quý điên tiết hơn đến nổi nắm được thằng nào là thúc vào bụng thằng đó mấy cái.

- Có đứa nào khai chưa?

- Dạ vẫn chưa, đứa nào cũng đang trong tình trạng sóc thuốc nặng nên chả nói năng được gì hết.

- Biết đứa nào làm không?

- Dạ..dạ..vẫn chưa rõ..

- Chưa rõ..chưa rõ..!!

Quý lao đến ôm thằng Minh thúc gối nó liên tục còn đạp cho nó ngã lăng ra đất. Vốn có thể đánh trả nhưng Minh lại không đánh trả mà im lặng chịu đòn.

- Vậy còn lô hàng ở bến tàu!?

Minh chống tay gượng dậy tay còn lại ôm lấy bụng:

- Lúc sáng cảnh sát có đến kiểm tra lô hàng nhưng mà không kiểm tra được gì hết nên tạm thời lô hàng vẫn còn nguyên.

- Làm sao người khác biết được chúng ta tuồng hàng vào chợ đen mà đến đó phủ đầu. Trừ khi...

Minh mấp mé hiểu ý nên mạo muội lên tiếng:

- Ý anh là có đứa chỉ điểm.

- Tìm nó ra cho tao!! Nhất cử nhất động nào cũng không được bỏ qua. Còn mày đi tới bến tàu gọi con Tú đến đây!!

Nói xong thì cả đám ồ đi hết để lại mình Quý đang bực tức đứng đó. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến con Tú, ngoài nó ra chẳng có ai biết rõ được số hàng đó sẽ được đưa đến đâu.

....

- Gặp chị?

Trí Tú khó chịu nhìn Phi hỏi lại, Phi cũng  gật đầu đáp:

- Dạ, nảy có một thằng chạy đến đây báo nhưng lúc đó chị chưa đến nên nhờ em chuyển lời. Còn nói chị phải đến liền anh Quý đang giận lắm.

- Lạ thiệt, lô hàng đâu có vấn đề gì đâu chứ. - Trí Tú xoa cằm nheo mắt suy nghĩ.

Nếu là Quý thì chỉ có chuyện liên quan đến lô hàng chứ còn chuyện gì nữa. Nghĩ mãi cũng không ra, đi đến đó một chuyến xem sao.

- Thôi để chị đi sang đó nói chuyện xem sao.

- Em đi với chị.

- Ở đây coi bến dùm chị đi, chị đi một xíu là về liền.

- Hay là em kêu vài người đi cùng chị.

Trí Tú bật cười khi thấy vẻ mặt căng thẳng của Phi, cô leo lên xe cài nón xong quay lại nhìn nó:

- Chỉ là qua đó nói thôi cần gì mang người theo làm gì.

- Nhưng mà...em thấy lần này không phải nói chuyện không đâu.

- Em lo xa quá đi, ở đây canh bến lát chị về.

Trí Tú rồ ga đi không thèm để Phi nói theo lời nào. Lần này không đơn giần nói chuyện như lần trước đâu.

....

Cô gạt chống tắt máy xe trong cái sân rộng xung quanh đều là cây kiểng đắc tiền. Đi lên vài bật lên vào đến cửa Trí Tú có chút linh cảm không hay, đứa nào nhìn cô cũng liếc nửa mắt tay thì cung thành đấm. Không mấy để tâm Trí Tú bước vào cửa bên trong toàn là bình cổ ghế gỗ, đi theo tên kia ra t sau vườn hè mới gặp được Quý đang  ngắm nghía mây trời tỉ cây tỉa nhánh.

Trí Tú nhẹ nhàng lên tiếng:

- Anh Quý gọi em đến có chuyện gì cần sai bảo?

- À, đến rồi sao? Anh chứ tưởng mày không tới chứ.

Quý cười tươi xoay lại rồi ngoác tay gọi cô:

- Nào..ngồi xuống uống chút nước nghỉ ngơi đi.

Trí Tú lấp lững ngồi xuống không biết lại có chuyện gì đây. Trí Tú nhận lấy tách trà trên bàn nhấp nhẹ một miếng.

- Hôm nay đến một mình sao?

- Dạ em đến một mình.

- Chuyện ở bến tàu sao rồi, anh nghe nói có tụi cảnh sát lại kiểm tra.

- Dạ mọi chuyện ổn thỏa hết rồi, nhưng nếu anh định nói về chuyện lấy lô hàng còn lại thì em e là không được.

Biết trước sau gì Quý cũng nhắc về số hàng còn lại nên cô muốn đi trước một bước. Quý câu mày một thoáng rồi giãn ra bật cười lớn:

- Anh không điên đến nổi lấy lô hàng đó vào giờ này. Tụi nó đánh hơi được thì coi như xong.

Trí Tú gật gù vì mọi chuyện không phải như cô nghĩ.

- Chuyện bọn nó mò đến chợ đen gom hết phân nửa người ở đó còn lấy hết số hàng vừa tuồng ra, em có biết hay không.

Trí Tú nhíu nhẹ mày ngẩng mặt đối diện Quý. Chuyện này cô chưa nghe đến, chợ đen bị cảnh sát gom rồi sao?

- Em..chưa...Aaaa..

Còn chưa nói dứt câu Quý đã đứng dậy đạp một cái mạnh vào bụng cô khiến Trí Tú ngã xổn xoàn ra đất. Cô ho khan mấy cái ôm lấy phần bụng đau nhức. Quý cuối xuống nắm lấy cổ áo kéo lên dí vào mặt cô gằn giọng:

- Mày nói chưa biết là xong hả!!? Chuyện tao tuồng hàng trong chợ đen chỉ có tao, mày và anh em trong băng biết. Mấy thằng chó đó không đứa nào dám tọc mạch hết trừ đứa có gan hum như mày.

Bị đánh đến mất thở nhưng Trí Tú vẫn gượng cười nổi:

- Anh nghĩ xa quá rồi, em mà đi nói với bọn cảnh sát chẳng khác nào là kề dao vào cổ mình. Anh bán em tiếp tay cho anh thì khác nào là đồng phạm, anh tử hình em chắc là ở tù không có ngày ra.

Cái thái độ không biết sợ của cô khiến Quý càng tức hơn ôm cổ đục thêm mấy cái vào bụng rồi mới hỏi tiếp:

- Còn chuyện mày hứa sẽ cho hàng tao an toàn đến chợ đen thì sao? Bộ mày quên hử!?

- Thì em hứa là hàng anh sẽ an toàn đến chợ đen chứ đâu có hứa đến chợ đen là sẽ không bị bắt... - Trí Tú còn nghênh mặt nói dù biết trước sau gì đến đây cũng bị đánh một trận tơi tả

- Má mày con chó!!

Quý thúc gối liên tục vào bụng cô còn kéo lên đấm mấy cái vào mặt. Dù bị đánh đến thấy mấy ông sao nhưng Trí Tú vẫn đứng vững.

- Mày đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì!! Tốt nhất mày đừng có chống tao, mày mà chống tao thì con ghệ mày... - Quý ấp a ấp úng muốn xem con hổ bên trong Trí Tú như thế nào.

- Không được đụng đến Trân Ni!! - Trí Tú trầm giọng nhìn Quý, cái ảnh mắt đỏ ngầu nổi cả tia gân máu.

- Coi kìa tụi bây, ghẹo được gan nó rồi. Con ghệ nó tao thấy cũng được, biết đâu sau vụ này thành đại tẩu của tụi bây luôn thì sao đàn bà với đàn bà làm ăn được cái gì về đây chắc nó sướng đến phát điên!!

- Thằng chó!!

Quý ngửa cổ cười lớn còn nhìn đám đàn em xung quanh nó, tụi nó cũng ôm bụng vỗ đùi cười theo.

Làm sao chịu hỏi cảnh người yêu mình bị bọn nó chơi cợt nhã Trí Tú xông lên, sức cô làm sao lại hai ba đứa giữ chân.

- Ể, manh động làm chi không nữa nữa. Tao thấy ở bên mày nó đâu có sung sướng gì đâu, hay đưa qua cho tao, tao cho mày lại số tiền lớn coi như mua nó.

- Hứ, cô ta với tôi giờ không còn là gì nữa mua mua bán bán cái gi!?

Trí Tú đột nhiên thay đổi thái độ chẳng còn ánh mắt quan tâm hay tức giận nữa. Quý chít lưỡi:

- Ồ vậy sao, tiết quá. Nhưng mà tao nghe thằng Minh nói mày vì nó mà lên phường uống trà luôn mà sao giờ nói không là gì. Vậy trước giờ mày có yêu nó chưa?

- Lúc đó chán muốn tìm thứ giải tỏa, thấy nó ngu dễ dụ nên quen thôi. Giờ hết hứng thì bỏ!!!

- Chà chà...hên mày là đàn bà. Chứ mày mà là đàn ông chắc nhiều gái khổ vì mày.

Quý xoa cằm gật gù, nó nhìn vậy mà đểu cáng dữ hé. Con gái người ta mà cứ tưởng đồ hàng đồ chợ. Nói ra mấy câu nói ngượng miệng ấy nhưng Trí Tú vẫn phải số giữ nét mặt bình tĩnh có khi phải thêm chút ít biểu cảm nhếch môi cho giống một tên tồi.

- Thôi mày cứ về, anh chờ tin từ mày. Khi nào ổn thõa đợi anh đến lấy lô hàng.

Trí Tú gật đầu bọn nó cũng buông tay cô ra, Trí Tú khập khiễng đi kéo chân xèn xẹt dưới đất, máu ở khóe miệng còn chảy tỏn tỏn đến dưới cằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro