Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Gâu..gâu..gâu...

- Chị ra trước coi làm gì mà chó sủa dữ ạ.

- Kệ nó đi, mình làm chuyện của mình nó làm chuyện của nó.

Dứt câu Lệ Sa cúi xuống hôn ngấu nghiến môi em, dúi vào hổm cổ hít hà.

*** Gâu..gâu..gâu..

Tiếng chó sủa cứ vang lên in ỏi không dứt khiến Lệ Sa tức điên cả đầu. Tối mờ rồi ai còn đến nữa còn mấy con chó trong xóm sủa giờ nào không sủa lại đi sủa ngay giờ người ta làm việc.

Lệ Sa hậm hực bước xuống khỏi giường ra trước xem. Một cái bóng đen ngồi dựa rào, do tối quá nên Lệ Sa chỉ thấy được tấm lưng chứ cũng chả biết trai hay gái.

- Ai đó? Sao lại ngồi trước cửa nhà... - Lệ Sa mở rào ra nhìn thì trợn tròn mắt.

- Tú!! Mày sao dậy, sao mà máu me không vầy nè.

Đang thôi thớp Trí Tú hé mắt nhìn rồi cười nhẹ một cái. Hàm răng dính máu đỏ tươi cả hơi thở yếu ớt ngắt khoảng từng nhịp. Trí Tú cứ mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng đột nhiên..

- Tú!! Tú!!

Lệ Sa gọi lớn khi Trí Tú đột nhiên ngất lịm ngang, không dám chậm trễ Lệ Sa kéo Trí Tú lên vai rồi cõng nó vào nhà. Sao lần nào gặp lại nó cũng không lành lặn hết vậy trời

- Thái Anh, Thái Anh!

Nghe tiếng Lệ Sa gọi hơi hơi Thái Anh gấp rút chạy từ phòng ra.

- Có chuyện gì vậy chị?

- Tiếp chị một tay đi.

Hai người đỡ Trí Tú nằm uống giường rồi chia nhau mỗi người một việc lấy khăn lấy nước. Trí Tú thì như cái xác chết nằm đó máu trong miệng còn không ngừng ọc ra, Lệ Sa phải hy sinh tay mình nhét vào miệng tránh Trí Tú cắn trúng lưỡi.

....

- Sao chị ấy đi đâu mà lâu dữ vậy ta.

Trân Ni cứ đi đi lại lại trong nhà từ chiều giờ. Lúc ngủ dậy cứ ngỡ chị Tú đã về rồi chứ, nào ngờ đến tối vẫn chưa thấy về. Lo lắng đến không thể chịu nổi Trân Ni rút điện thoại ra gọi:

** Tút...tút..tút..

Tiếng tút cứ vang lên liên tục dù có gọi đi gọi lại bao nhiêu lần cũng không được. Giờ đã khuya lắm rồi biết đi đâu tìm chị ấy bây giờ.

Nếu ra ngoài chị ấy lại về đây thì sao, Trân Ni cố chịu ngồi ở giường chờ đợi, ngồi đến gục lên gục xuống rồi ngủ thiếp đi trên giường.

....

- Chị Tú đỡ chưa chị?

- Nó tĩnh đêm qua, giờ vẫn con nằm nghỉ trong phòng.

- Chị có hỏi tại sao chỉ bị vậy hông?

- Vẫn chưa, đợi nó khỏe lại một chút chị sẽ hỏi sau.

Thái Anh với Lệ Sa nói chuyện qua lại vài câu. Tối qua có ai ngủ nghê gì đâu toàn thay phiên nhau canh chừng Trí Tú sợ lên cơn sốt rồi cắn lưỡi bất tử.

Giờ nó vẫn nằm ly liệt trong phòng chứ đâu, tối qua nó cứ lầm bầm cái gì đừng đừng trong miệng, ngoài chữ đừng ra thì cô chả nghe được gì hết.

- Chị Sa ơi, chị Anh ơi.

Nghe tiếng gọi hai người trố mắt nhìn ra cổng, Trân Ni đang đứng trước cửa gọi.

Lệ Sa bước ra mở của cười hỏi:

- Sao nay đến sớm vậy, quán chưa mở cửa nữa mà.

- Có chị Tú ở đây không chị, từ hôm qua giờ chị ấy vẫn chưa về nhà em gọi điện thì thuê bao.

Trân Ni lo lắng hỏi liên tục khiến Lệ Sa cũng ú ớ không biết nói sao:

- Ờ..nó không có ở nhà em hay nhà Ngoại sao?

- Dạ không, ngoại nói chị Tú hổm giờ không có về nhà ngoại. Chị biết chị Tú đang ở đâu không?

Bị dồn  thế bí Lệ Sa buộc phải kiếm ra lí do gì đó thiết phục chút:

- Tú nó nói chị có đi Nam cực có công chuyện.

- Dạ?? Na..nam cực, chị có nhầm không đó.

Trân Ni chả hiểu nói Lệ Sa đang nói cái gì, mặt em nhăn nhúm hoài nghi nhân sinh. Cái gì mà đi nam cực Trí Tú đến đó làm gì.

- Nam Định!! - Thái Anh đứng cạnh nghiến răng khều khều vào tay Lệ Sa nhắc nhở.

Thấy bản thân vừa nói cái gì đó sai sai Lệ Sa cười cười nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Trân Ni giải thích:

- Chị thấy em căng thẳng quá nên giỡn chút thôi. Tú nó đi Nam Định có chuyện cần giải quyết, nó nhờ chị chuyển lời tới em tại điện thoại nó hư rồi.

- Chị ấy có nói khi nào về không?

- 2 tuần..à không 3 tuần.

- 3 tuần? Sao chị ấy không nói gì với em hết vậy.

- Chắc là gấp quá nên nó quên chứ gì, em đừng có buồn nó nha tội nghiệp.

Mặt em xụ xuống buồn thiu,  đi cũng chẳng thèm nói với người ta một tiếng làm người ta lo muốn chết. Thấy Trân Ni có vẻ tin Lệ Sa  thở phào nhẹ nhõm. Trân Ni cúi nhẹ đầu rồi lê từng bước về nhà. Giang hồ mà đi công việc như giám đốc hông bằng.

°°° 3 tuần sau....

- Mày ổn thiệt chưa đó?

- Ừm, tao bình thường.

- Nhìn cái mặt mày còn chỗ đen chỗ đỏ kìa.

Lệ Sa thảy cái kính trên bàn vào người Trí Tú để nó tự sôi mặt, nhìn vậy mà kêu bình thường ai tin. Lệ Sa cứ chặt lưỡi liên tục nhưng lại không thèm nói cái gì hết.

- Bộ định nói gì sao?

- Nhìn cái bản mặt lì lợm của mày là tao quên hết chữ, vừa cứng đầu vừa liều mạng. Hên là bọn nó còn tính người nếu không là đánh mày tả tơi rồi.

- Không có chuyện đó đâu, lô hàng của bọn nó còn ở bến tao. Nó không ngu đến nổi tự đá đỗ chén cơm của mình đâu.

Cái vẻ mặt tự tin của Trí Tú khiến Lệ Sa cười khẩy mấy cái:

- Đúng rồi, tụi nó thì đâu có ngu chỉ mày ngu thôi!! Khi không lại tự chui đầu vào lưới dù biết ở trỏng chả có miếng mòi nào hết.

- Từ từ rồi mày sẽ thấy, cá không chỉ vì mòi mới va vào lưới đâu!!

- Nói hay lắm, làm ơn lần sau tao gặp mày thì hãy là Kim Trí Tú lành lặn dó nhe. Đừng có máu me bê bết!!

- Biết rồi, cảm ơn.

Nói rồi Trí Tú đi ra khỏi nhà, nghe đâu là đến nhà Trân Ni thì phải. Lệ Sa đã gọi báo rằng hôm nay Trí Tú trở về cơ mà. Đợi vết thương khỏi hẳn mới dám về chứ công chuyện công chiết gì.

....

- Nay chị ấy về mình phải nấu thật nhiều món ngon mới được.

Trân Ni cười tươi roi rói nhìn vào mớ đồ đạt lĩnh kỉnh trên tay. Nghe tin cô về là em chạy ra chợ mua đồ về chuẩn bị liền. Gần cả tháng mới được gặp người ta nhớ chết đi được..

Mua đủ hết đồ Trân Ni đi tèn tèn về, vừa ra khỏi ngách chợ một đám người bước đến chặt đường cô. Trân Ni tắt hẳng nụ cười ngước nhìn bọn của Minh trước mắt:

- Lại muốn gì nữa?

Minh thúc trỏ vào người thằng kế bên cười nói:

- Coi gái đẹp tức giận kìa tụi bây. Đúng là đẹp thì làm gì cũng đẹp hết trơn, giận cũng dễ thương nữa.

Vừa định đưa tay nựng má thì bị Trân Ni gạt mạnh ra:

- Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra.

- Gì mà cọc cằn quá vậy em, tụi anh giỡn xíu mà.

- Muốn giỡn thì biến chỗ khác, tao không thích giỡn.

Nhìn bọn nó một câu lạnh lùng rồi lách người đi, nhưng lách bên nào cũng bị bọn nó chặt lại.

- Mày muốn cái gì? Muốn gì nói luôn đi lãng dãn trước mặt quài mệt quá.

- Em mà giữ thái độ này với con Tú chắc có xách dép chạy tám chục hướng quá. Hung dữ quá đó cô em.

Mình cười lớn câu vai thằng bên cạnh, ở cạnh Trí Tú thì dịu dàng yếu ớt biết bao nhiêu không có mặt Trí Tú thì cũng đố ai ăn hiếp được Trân Ni.

Trân Ni chỉ cong môi cười nhẹ một cái nhìn nó:

- Có hung dữ cũng kệ mẹ tao, không liên quan đến mày!! Cái thứ như mày đâu cần phải tôn trọng hay nhẹ nhàng làm gì!!

- Thôi mà anh chỉ..Aaa..

Minh vừa đưa tay đến đã bị Trân Ni chụp lấy thúc một gói vào chỗ hiểm khiến nó lăng đùng ra đất ôm lấy của quý đau quằn quại. Mấy đứa xung quanh cũng xông lên, Trân Ni đều đánh gọn hết còn vặt một cái thằng kìa xém trẹo tay.

- Sao? Bộ lâu rồi ngứa đòn hả? Khôn hồn thì biến chỗ khác chơi, đừng có dại mà chọc giận tao lần nữa nghe chưa!!

Trân Ni gom lấy mấy bọc đồ dưới đất định quay đi thì Minh lại lên tiếng:

- Anh..Quý kêu mang đến cho em xem.

Mình đưa cho Trân Ni xen một clip trên điện thoại, hai mắt em xụ xuống người thì mềm nhũng ra khi thấy người trong đó là Trí Tú.

Câu nói ấy xuất phát từ miệng Trí Tú.

- Vậy mày có yêu con nhỏ đó hay không?

- Không!! Chỉ chơi qua đường thôi chán rồi thì bỏ.

Hai mắt em ngấn lệ không thể thốt nên được lời nào nữa. Thấy Trân Ni vậy Minh cười thầm trong bụng xem như cú đá đó bù trừ lại chuyện này. Trân Ni chợp lấy cái điện thoại trên tay Minh rời đi.

- Ê người đẹp, coi rồi thì trả điện thoại đi chứ.

- Tao mượn, nhưng không hẹn ngày trả đâu!!

Trân Ni đùng đùng bỏ đi còn không thèm quay lại. Tự nhiên lại mất điện thoại oan uổng vậy trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro