NGƯỠNG CỬA HÀO MÔN - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Trí Tú sáng sớm được nàng chăm chút áo quần từ trên xuống dưới liền mỉm cười nói dối lên tỉnh, nhưng thật chất là sang nhà cha bàn chuyện. Trân Ni sau một năm ở cùng cô đã được Trí Tú hóa phép, từ một cô thôn nữ mặt mày đầy bùn đất nhọ nồi làm con hầu trong xó bếp bây giờ mặc áo quần toàn gấm nhung, vải vóc đắt tiền, đeo kiềng vàng, chuỗi ngọc trai, tóc tai xõa dài xuống chớ không búi. Cô nói đợi cưới hỏi đàng hoàng, cô muốn mỗi ngày đều thấy nàng búi tóc. Vì bởi hành động đó chứng minh, Trân Ni đã là của cô, là vợ của cô một cách danh chánh ngôn thuận.
















- Cha thấy sao? Cha đồng ý hong cha?- Trí Tú chà chà hai bàn tay nhìn ông. Chỉ thấy ông hội đồng mỉm cười.


- Con bé đó thật là tài năng, lúc trước ngây thơ có chút xíu quỳ cạnh má nó xin vào làm hầu...thoáng chốc mới đây đã sắp thành con dâu, chiếm trọn trái tim con gái ông già này..khà khà - Ông hội đồng cười vui vẻ, con bé bùn đất năm đó sắp bước qua ngưỡng cửa nhà ông rồi. Cũng tốt, ông cũng mau có cháu rồi.


- Ừm! Bây cứ lo cho con nhỏ đi, cha sai người lấy xe đi chọn ngày qua ăn nói với người ta một chuyến mới đặng đa - Ông hội nghiêm túc nói.


- Dạ con cám ơn cha đã đồng ý, à mà con quên nữa, cha à, tháng sau con Út nó về - Trí Tú mỉm cười nói, trông đợi biểu cảm ông hội đồng.


Chỉ thấy ông khựng lại nhìn cô trân trân, hai con mắt đỏ hoe đi, cô nhìn kĩ, cha cô đã già rồi, những nếp nhăn thi nhau chồng chất lên người đàn ông gánh vác cả căn nhà này. Ông hội lau khóe mắt chồm lại gần cô - B..bây nói thiệt hả? Thái Anh...Thái Anh của cha chịu về rồi sao đa?


Trí Tú nắm tay ông xoa xoa gật đầu, 22 năm, cô đã rất lâu mới gần da gần thịt ông như thế này. Chỉ thấy cái gật đầu của cô làm hai dòng nước mắt ông chảy xuống, Trí Tú dùng tay lau đi. 20 năm, Thái Anh đi khi còn bé xíu bây giờ cũng chịu về. Không còn từ gì diễn tả được cõi lòng ông bây giờ đang vui sướng ra sao.





















Trí Tú nằm trên trường kỷ, tay ôm trọn Trân Ni vào lòng thủ thỉ. - Tháng tới, cha cùng tôi với Thái Anh sang nhà em nghe Ni...

Trân Ni đang hưởng thụ trong lòng cô nghe thế liền bật dậy lo lắng hỏi- Trí Tú...có chuyện chi sao?

Chỉ thấy cô phì cười kéo nàng hôn lên trán - Đồ ngốc nhỏ, cha qua nhà là bàn chuyện...cưới hỏi cho đôi mình đó em. Em thấy sao? Đặng thì ..mình tới với nhau.

Trân Ni vỗ lên ngực người kia cái bốp, tới nước này còn hỏi câu đó, muốn làm nàng ngượng chết hay chi chớ. E thẹn giấu khuôn mặt vào lòng cô - Chỉ cần là Tú, chuyện chi em cũng nguyện lòng....













Thái Anh về nhà, cả nhà hội đồng đều xúc động vô cùng. Từ ông hội tới người hầu kẻ hạ đều rơm rớm nước mắt nhìn cô út đã trổ mã thành một thiếu nữ tân thời khác xa hình ảnh bé nhỏ năm đó. Ông hội đồng ôm con gái nức nở, Thái Anh mỉm cười ôm cha mình. Em có hỏi thăm má với cậu hai, chỉ nghe ông hội nói bà hội đồng sau cái ngày nói chuyện cùng Trí Tú đã dẫn Hai Tính lên chùa cầu phúc rồi ở trên đó luôn. Em nghe vậy chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.


Tận chiều Thái Anh đánh xe qua thăm chị ba cùng " chị dâu tương lai". Em có nghe kể tuy xuất thân chị dâu không phải con nhà giàu có nhưng lại rất xinh đẹp, lại chịu thương chịu khó, đôi lúc đanh đá nhưng chung quy rất dễ thương. Thái Anh nghe đã có cảm tình, gặp tận mắt lại càng hài lòng hơn, người đâu mà đẹp lung vậy kìa.



- Ê Út!! Em nhìn Trân Ni hoài vậy? Nhìn chỗ khác coi - Trí Tú nhíu mày. Cái đồ em gái kì khôi này.


- Tại chị dâu xinh quá chớ bộ - Thái Anh bĩu môi nói, tay ghim một miếng xoài vừa được Trân Ni mang đến.


Trân Ni cũng khá bất ngờ, lần đầu thấy cô Út nhà hội đồng, lại là em chồng tương lai nên có chút ngỡ ngàng, trong suy nghĩ cứ nghĩ sẽ như cô ba lạnh lùng khó gần nhưng thật chất Thái Anh rất trẻ con, ngây thơ lại hòa đồng vui vẻ. Cứ ríu ra ríu rít bên tai nàng suốt, kể lể đủ thứ, mà Trân Ni chưa từng đi đâu xa nên cũng vui vẻ gật gù chăm chú nghe.
















Hơn một tháng sau Trí Tú cùng ông hội đồng và Thái Anh mang đầy đủ lễ vật sang nhà nàng. Người dân nháo nhào xúm xít lại xem quan Án cưới vợ, không phải tiểu thư khuê các chi mà chỉ là một cô gái thôn quê nhà ở cuối xóm. Cha má nàng ăn mặc chỉn chu đứng trước cổng nhà đợi gia đình cô sang. Trân Ni mặc áo dài đỏ thẫm, đội cái mấn cùng màu vành to, thẹn thùng ngồi chắp hai tay khi nghe mấy chị cùng xóm với con Liên chọc ghẹo đêm tân hôn, rồi đủ thứ con cái về sau. Nói thật, ở cùng cô lâu như thế vẫn chưa phát sinh chuyện gì, Trí Tú dù ăn học cao nhưng vẫn giữ lễ nghĩa tiểu tiết cho nàng.


Trí Tú mỉm cười, ăn mặc chỉnh tề đứng một bên nhìn cha cùng trưởng tộc làm lễ, lễ vật lần lượt được trao cho nhà gái, Thái Anh lấy từ trong túi ra rất nhiều trang sức, ngọc trai, vàng bạc. Lệ Sa làm phù rể đứng cạnh Trí Tú liền huých vai - Này này Tú, em gái cậu à ?


Trí Tú trề môi, đấy lại tia trúng em cô rồi đấy - Ờ, em mình đó, tránh xa con bé ra - Chỉ thấy Lệ Sa mỉm cười hí hửng, lâu lâu còn đỏ mặt trộm nhìn Thái Anh.


Khoảnh khắc nàng bước ra Trí Tú như đơ cả người. Nàng đẹp hơn cả khuê các tiểu thư trên Tỉnh, là người đẹp nhất cô từng thấy. Mỉm cười nắm tay nàng làm lễ, trao cho nàng những món đồ quý giá nhất. Một chút nữa thôi, Trí Tú có thể thực hiện lời hứa rồi. Nàng sẽ trở thành vợ cô, là Án sát phu nhân, là mợ ba cao quý nhà hội đồng trứ danh xứ Gò Công này.


Làm lễ xong xuôi, Trân Ni đỏ mắt từ giã cha má, làm con nhưng vẫn chưa trả hết hiếu đã vội gả đi, chỉ thấy cha má nàng mỉm cười rồi cũng rơi nước mắt theo. Từ bé đã khổ cực, bây giờ được cô ba nhà nọ phải lòng yêu thương thật sự, ông bà cũng vui mừng. Đợi đến khi đứng trước cổng nhà được trang trí đầy hoa tươi, đèn lồng các thứ, Trân Ni bỏ ngoài tai những lời không hay về cả hai, nào là trèo cao, nào là không xứng gì gì đó.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau, Trân Ni khoác tay cô nhấc chân bước qua ngưỡng cửa nhà trên, chính thức được gả vào hào môn. Trở thành mợ ba nhà hội đồng một cách danh chánh ngôn thuận, được cưới hỏi đàng hoàng.

Làm lễ bên nhà này xong xuôi, Thái Anh dìu nàng vào phòng riêng rồi trò chuyện một chút. Trí Tú cùng ông hội đồng bận bịu tiếp khách khứa, chủ yếu là bạn bè, các mối làm ăn lớn, chưa kể là các quan chức sở tại đương thời là bạn bè tâm giao của Trí Tú đều có mặt chúc mừng vị quan trẻ tuổi kết hôn. Trí Tú cùng Trân Ni cưới nhau làm trai làng mê mẩn nàng đành ngậm ngùi buông xuôi, là quan lớn thêm cô ba nhà giàu chứ có phải người tầm thường đâu mà bọn nó giành. Còn các cô tiểu thư nhà quan lại địa chủ si mê Trí Tú chết lên chết xuống, dù sợ hãi trước vẻ lạnh lùng của cô nhưng vì nhan sắc vẫn nguyện mê mẩn, nghe tin Trí Tú cưới như thất tình, mặt đưa đám nhìn cô cùng nàng chính thức bên nhau.




















Trân Ni mỉm cười nhìn mâm đồ ăn người hầu mới mang đến rồi cảm ơn một tiếng. Là Trí Tú sai người chuẩn bị cho nàng vì sợ nàng đói.

Cạch.

Tiếng mở cửa mở ra làm nàng hết cả hồn, Trí Tú mơ màng loạng choạng đi không vững, vừa thấy nàng liền mỉm cười nhào tới ôm hôn chùn chụt.


- Trân Ni ơi, tới giờ mình cho Tú ăn bánh bao rồi a, tôi đợi giây phút này lâu lắm rồi!!!














20231229 - Tracy Montague.

Vừa viết xong lúc 1h sáng :))) hối quá trời.

140💅

Đi chơi nhưng không quên nhiệm vụ, t là thấy t xứng đáng chiếc au chăm chủy nhé. Đi chơi nhưng vẫn năng suất.


Được hôm chở cục zàng đi chưi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro