Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương thành hội hoa đăng vẫn còn tiếp diễn, tiếng pháo hoa cứ mỗi vài phút lại vang lên, bên ngoài người vẫn nhộn nhịp qua lại, bên trong phòng đón khách quý của Mặc Hoa Lâu lại như bị ngăn cách với thế giới, đao quang kiếm ảnh vô hình mà đè nặng áp lực.

Dĩ nhiên, cũng không bao gồm Trí Tú cùng Thái Anh, hai người mặc kệ không khí căng thẳng trong phòng, cùng nhau rúc lại một góc mà thăm hỏi.

" Ca ca còn ổn đi ", Thái Anh nhìn kỹ Trí Tú, hồng mắt, " Ngày trước hù chết muội "

" Khóc cái gì đâu, ta còn sống khỏe khỏe nha ", Trí Tú biết Thái Anh quan tâm mình, lại chẳng đành lòng xem nàng khóc, cô lau lau khóe mắt Thái Anh, nói sang chuyện khác, " Ân, Thái Anh muội hình như mập ra rồi này, mặt thật tròn "

Thái Anh đúng là bị chuyển sang, nàng gạt tay cô ra mà tự lau mặt, phụng phịu, " Muội không có mập, rõ ràng là do khóc sưng lên ", nàng vừa nói vừa đánh nhẹ vào người Trí Tú, " Ca ca chết bằm "

Nào ngờ, Trí Tú ngả người ra sau, khuôn mặt biểu tình nhăn nhó, cô tê một tiếng, xoa xoa nơi Thái Anh đụng vào, " A, đau "

Thái Anh thấy vậy luống cuống đưa tay đỡ, miệng liên tục xin lỗi, " Ca ca có sao không?  Muội... Muội không cố ý nha "

Nàng đưa tay gấp gáp kiểm tra thân thể Trí Tú, bị cô né mất, Trí Tú lừa được nàng, ôm bụng cười như được mùa. Thái Anh bị lừa lại chỉ dám lẩm bẩm vài câu ca ca hư, chứ cũng không dám lại đánh cô.

Trân Ni nhìn trong góc Trí Tú và Thái Anh đang nói nhỏ, thần sắc nhu hòa, lại bởi vì nhìn qua Quách Yên cùng Đoạn Vũ mà biến mất.

" Hai người đến đây làm gì? "

Quách Yên tay run nhè nhẹ, nàng để ý Trân Ni từ nãy đến giờ, cũng thấy được đạm bạc trong mắt nàng, Trân Ni tỷ tỷ của nàng lạo có ngày nhìn nàng như vậy, bao nhiêu yêu thương, dung túng không còn sót lại chút nào. Quách Yên nhìn về phía băng bó đầy người Jisoo lúc này mới sâu sắc nhận thức được mình sai rồi, nàng buồn bã, " Muội tới tạ tội "

Này một tiếng làm cho mọi người đều bất ngờ, Trí Tú và Thái Anh cũng nhìn về phía này, Quách Yên cùng cô đối diện, cúi đầu thật sâu, " Trí Tú công tử, ta tạ lỗi với ngươi vì ta sai lầm mà làm ngươi bị thương, thật sự xin lỗi, ngươi có thể tha lỗi cho ta sao? "

Quách Yên nói xong cũng chưa ngẩng đầu lên, nàng vẫn cứ cúi đầu như thế, lúc này bên cạnh Đoạn Vũ cũng theo sau, " Thành thật xin lỗi ", mà cúi đầu.

Trí Tú bị khớp một chút, cô vẫn chưa phản ứng lại đây, cho nên hai người kia vẫn cứ phải tiếp tục cúi đầu, mà gần đó Trân Ni đãi cũng từ bất ngờ hoàn hồn, nàng nhìn Trí Tú gật gật đầu, ý bảo có thể. Trí Tú nhận được xin lỗi, cũng không thêm làm khó, cô gật đầu, " Có thể, ta tha thứ cho hai người "

Tha thứ là tha thứ, ghét vẫn ghét, hai thứ phải rạch ròi, Trí Tú nghiêm túc mà nghĩ.

" Được rồi, có thể ngẩng đầu lên, chuyện này ta không ghi thù, hai ngươi cũng đi về đi ", Trí Tú nhanh nhẹn đuổi khách.

Quách Yên nghe vậy cứng đờ, nàng đã xin lỗi rồi sao hắn cứ cố cắn không tha nha, nàng xin giúp đỡ hướng về phía Trân Ni, lại thấy tỷ tỷ nhìn về phía Trí Tú trong mắt chứa đầy dung túng cũng bất đắc dĩ. Hai vai gục xuống, Quách Yên nói thanh hảo, xoay người cùng Đoạn Vũ trở về, hai người đi tới cửa phòng, nàng lại quay lại đi đến chỗ Trân Ni, cố hết sức mà nói, " Trân Ni tỷ tỷ, mai là muội thành hôn lễ, tỷ tỷ sẽ tới sao? ", Quách Yên tiếng phá lệ nhỏ nhẹ, nàng sợ tỷ tỷ từ chối.

Đón ánh mắt hồi hộp của nàng, Trân Ni thở dài, nàng tay vuốt tóc Quách Yên, " Tỷ tỷ đương nhiên sẽ ......."

" Yah, không được!!! ", đánh gãy Trân Ni là tiếng hét của Trí Tú, một tiếng này như nút bấm tạm dừng, mọi người đều im lặng nhìn về phía Trí Tú, lại thấy cô đứng lên đi về phía Trân Ni cùng Quách Yên.

Trí Tú chỉ chỉ tay Trân Ni đang còn ở trên đầu Quách Yên, ủy khuất, " Ngươi sao có thể xoa đầu nàng đâu? Ta đâu, ta lại là ai? "

Ân, Mặc Gia Kiều nhấc lông mày, hứng thú ngời ngời mà nhìn mọi việc chuyển biến, nghĩ, cuối cùng cũng đến một hồi cảm tình diễn.

Mà câu nói như oán phụ của Trí Tú cũng làm cho lông mày Trân Ni giựt giựt, nàng tay bắt đầu theo trình tự mà rút về, thính tai lại có chút khả nghi đỏ ửng, nàng ứng, " Ân, ngươi có khả năng nhìn sai rồi, ta không có xoa đầu nàng "

Aaaaa, so với Trí Tú, phát ngôn của Trân Ni còn gây ra nhiều bất ngờ hơn, này chính là không đổi sắc nói dối. Thái Anh gần như đã mở hết miệng, nàng như chưa bao giờ thấy công chúa có thể như vậy nói. Quách Yên thì ngơ ngơ ngác ngác, này này là tỷ tỷ của nàng a, như này là như nào, trước đây tỷ tỷ vẫn xoa đầu nàng nha.

Mặc Gia Kiều bên cạnh phụt một tiếng, nàng không nhịn được cười, cũng không cần phải nhịn, nàng ôm bụng cười nhìn về phía Trân Ni, lập tức Trân Ni ánh mắt sắc bén ném về đây, nhưng nàng nào sợ a.

Trí Tú chẳng bận tâm phản ứng xung quanh, chỉ lo mình, " Ta đều thấy, ngươi không đường chối cãi "

Nói, cô kín đáo tự nhéo mình một chút, hồng mắt lườm Trân Ni, " Ngươi hay lắm, nếu ngươi đã tùy tiện như thế, ngươi còn bắt ta này kia kia gì có hợp lý hay không? "

Một ngữ kinh người, này liền sai rồi, mọi người cùng nhìn qua Trân Ni, mà nàng cũng bối rối, này đều là cái gì hổ lang chi từ. Trân Ni khuôn mặt bật đỏ lấy máu, nàng nhanh tay bịt miệng Trí Tú để lỡ cô lại nói ra cái gì đáng sợ.

Hai người mắt đối mắt, Trân Ni mắt lạnh liếc cô, Trí Tú hơi sợ mà rụt rụt, cô hình như hiểu được nàng muốn nói gì, " Còn nói một câu nữa ta cắt lưỡi của ngươi "

Sống trên đời sống, nhất phải biết thức thời, Trí Tú nhận túng im miệng.

Lúc này Trân Ni cũng đã lấy lại được biểu cảm hàng ngày, nàng thong dong đến chỗ Quách Yên, khụ một tiếng nói, " Ân, ngày mai ta sẽ qua sớm, không cần lo lắng "

Quách Yên tuy vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng nàng vẫn nghe được Trân Ni đáp ứng việc của nàng, Quách Yên  vui vẻ ứng.

" Tốt, tỷ tỷ "

Nàng muốn nói rồi lại thôi nhìn về Trí Tú, ấp úng do dự mãi, vẫn là tiến tới, Quách Yên lấy trong tay áo một cái túi tiền đưa cho Trí Tú, biệt nữu nói " Cho ngươi "

" A? " Trí Tú không nhận, cô nhíu mày xem kỹ Quách Yên, trong cái túi này có cái gì đây, cô nương này lại muốn cái gì nữa.

" Cho ngươi thì ngươi cầm ", Quách Yên hung hăng nhét vào tay Trí Tú xong lại xoắn xít giải thích, " Ta phụ thân nói ngươi rất nghèo, ta cho ngươi tiền, ngươi không cần mượn Trân Ni tỷ túi tiền nữa. Ngươi nhận ta tiền, chúng ta coi hòa nhau "

" Ân? ", Trí Tú nửa tin nửa ngờ, cô nắm nắm cái túi có vẻ nặng tay vài lần, mở ra nhìn nhìn bên trong bạc trắng còn có vài thỏi vàng. Trí Tú nhanh tay cất túi tiền vào y phục, nắm lấy tay Quách Yên, lệ nóng doanh tròng mà quỳ xuống nói lớn, " Tới, phú bà cầu bao nuôi "

Trí Tú cảm động, này là lần đầu tiên cô có tiền của cô a, một túi nhiều như vậy, nói cho là cho, không hẹn trả lại, bất giác, Trí Tú thấy nàng hợp mắt quá.

Vật chất quyết định ý thức, ở đâu cũng thế thôi.

Sau đó Trí Tú cứ ngây ngô cười mà hết lời khen ngợi Quách Yên, làm nàng có chút ngại ngùng. Mà Đoạn Vũ bên cạnh cũng sắp bùng nổ.

" Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta thấy ta cũng không như vậy tốt "
Mọi người ồn ào ồn ào, Thái Anh thì bị Trí Tú mạch não làm cho xấu hổ không biết chui vào đâu, Mặc Gia Kiều thì cứ bên cạnh cười không ngớt, Trân Ni thì lạnh mặt mà nhìn.

Trí Tú đang tính nói mát thêm một chút, đã bị Trân Ni nhéo tai, thế là một màn tấu hài này, cứ vậy mà kết thúc.

Quách Yên cùng Đoạn Vũ lần này thật phải đi về, thành hôn sự vụ còn phải chuẩn bị rất nhiều, vừa lúc đi ra, nàng ậm ừ, " Tỷ tỷ bằng hữu cũng là ta bằng hữu, ta phá lệ cũng mời ngươi đến ta lễ thành hôn, ngươi phải có mặt đó"

Trí Tú biết nghe lời, " Tốt "

Trở lại phòng, Trí Tú nhìn trong tay túi tiền nặng trịch, lại nghe bên ngoài hội hoa đăng còn đang náo nhiệt, nhớ đến những món chưa kịp thử, cô liếm môi, lại trở ra bên ngoài.

" Hôm nay phải ăn cho hết hahahahahahah ", Trí Tú một tay xiên que, một tay chân gà, vui vẻ hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro