Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngươi đủ rồi hay chưa ", Quách Kiên một bàn tay đập xuống bàn vang dội, hắn thở dài một hơi, ngón tay xoa xoa giữa mày vốn đã nhiều vết nhăn theo tuổi tác. Hắn nhìn nữ nhi của hắn trong mắt có nhu hòa, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

" Hảo, ta không trách phạt ngươi, nhưng ngươi cũng hiểu ngươi tỷ tỷ. Nàng là công chúa, từ khi sinh ra nàng đã phải sống dè dặt, canh chừng, cảnh giác với mọi người xung quanh. Ngươi còn nhớ ngươi mất bao lâu làm nũng mới có thể trở thành nàng muội muội sao? Dẫu thế, nàng đã từng cho ngươi đụng vào nàng túi tiền sao?"

Quách Kiên giọng nói to rõ đem sự thật nói động đến Quách Yên trong lòng, nàng hơi hơi cúi đầu.

" Tốt, ta đã biết phụ thân. Ta đi tìm tỷ tỷ ", Quách Yên rầu rĩ không vui đáp lời.

" Nàng đang ở Mặc Hoa lâu, tên kia cũng đang ở đó, ngươi thuận tiện cũng cho hắn tạ tội đi ", Quách Kiên nói đoạn, đứng dậy vuốt một chút xiêm y, đi hướng về phòng ngủ.

Hắn nhìn Thiên Quyền môn khuôn viên bị bao bởi những bông hoa giấy đỏ, những dải lụa và những câu chúc đỏ, trong lòng tấm tắc. Hắn nữ nhi gả đi vẫn không bớt lo a.

Lại nhớ lại khuôn mặt nôn nóng của Trân Ni hai ngày trước, cùng tin tức đồ đệ đưa trở về, hắn thật sâu thở dài. Đời này hắn có tiền có quyền, có một cơ ngơi to lớn đủ để hắn kiêu ngạo sống hết đời.  Không ngờ đến tuổi xế chiều lại phải lo nghĩ về quan hệ của hai nữ nhi của mình. Chỉ hi vọng hai người không cần vì việc này mà bất hòa.

" Đoạn Vũ, ngươi nói ta sai sao? ", Quách Yên mềm mềm ỉu xìu hỏi.

Nàng có một chút không chắc chắn. Nàng từ bé được nuôi lớn trong Thiên Quyền môn, phụ thân lại là chưởng môn, nàng có thể nói là thiên kim chi tử, cuộc sống trôi qua hết thảy ở những năm đó quá dễ dàng. Nàng ở Đông Phương thành yên yên ổn ổn làm Thiên Quyền đại tiểu thư, trừ gian diệt ác, nàng cảm thấy chính mình không thẹn với lương tâm. Lại nói nàng tính tình có chút kiêu ngạo hiếu thắng lại như thế nào, ai bảo ông trời cho nàng được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy?

Cho cơ sở, đầu điều kiện lại không cho nàng có một chút tính tình?

Chịu không chịu cũng phải chịu. Nàng mới mặc kệ.

" Nếu để cho ta tới nói, ta thấy muội cũng không có sai, dù sao ý nghĩ của muội vẫn là tốt không phải sao? ", Đoạn Vũ xoa xoa đầu Quách Yên, hắn nhưng không muốn nhìn thấy nàng uể oải như thế, " Ngược lại, ta không cản muội khi biết hắn không có võ công, còn cùng muội đánh hắn là ta thiếu sót, ta mới sai rồi. "

Quách Yên để hắn xoa đầu, nương tới phía trước một chút dựa vào trong lòng ngực hắn. Quen thuộc ấm áp làm nàng tính tình giảm xuống đây, lý trí vừa vặn online.

Nàng hai tay không tự giác ôm trở về, hít sâu một hơi, cảm nhận hơi thở của hắn gần sát bản thân,  lắc lắc đầu, than thở.

" Ngươi chính là quá sủng ta, sủng hư ta làm sao bây giờ? Ngươi làm như vậy càng ngày ta tính tình càng xấu đều là lỗi tại ngươi "

Quách Yên phụng phịu nói.

" Hảo, đều là lỗi tại ta ", Đoạn Vũ cười cười, lão bà làm nũng quái đáng yêu.

" Tốt tốt, ngươi không được cười, chúng ta đi tìm tỷ tỷ đi thôi ", Quách Yên buông ra Đoạn Vũ, biệt nữu nói.

Sau đó hai người cùng nhau ra cửa, bắt gặp Phác Thái Anh mặt mày ủ ê, đi qua đi lại, ngóng trông nhìn về phía cửa.

Phác Thái Anh từ tối hôm trước Trí Tú bị trộm bắt đi tới bây giờ vẫn luôn trong tâm thế thấp thỏm. Nàng nhưng lo lắng nàng ca ca, cũng lo lắng cho cả Trân Ni công chúa đã đi hai ngày chưa trở về. Nàng bị Trân Ni hạ lệnh không được tự tiện ra khỏi chỗ này cho nên vẫn luôn thủ ở cửa chờ hai người về. Chính là, nàng chờ a chờ, qua hai ngày dài dằng dặc hai người vẫn chưa có trở lại.  Thật là lo lắng chết nàng.

Nàng muốn thử đi tìm Trân Ni công chúa cùng ca ca nhưng nàng quá khổ, nàng không có thông tin cũng như võ công!!. Phác Thái Anh đặc biệt trải qua hai ngày trong vô vọng.

Đúng lúc nàng quyết định bất chấp mọi thứ mà một mình đi tìm các nàng thì nàng thấy Quách Yên cùng Đoạn Vũ đi qua đây.

Phác Thái Anh nàng trong nhưng không có cùng Trân Ni đi qua Thiên Quyền môn mấy năm kia học nghệ, nàng cũng không đã gặp trực tiếp hay quen thuộc Quách Yên. Nàng chỉ nhớ Trân Ni công chúa cũng hay nhắc về nàng, Trân Ni nói Quách Yên cũng coi là nàng muội muội, đặc biệt hơn Trân Ni còn nói Quách Yên về một mặt nào đó rất giống nàng. Phác Thái Anh chưa gặp qua nàng, cũng chỉ nghe qua lời nói của Trân Ni rồi tò mò, nàng cũng mong được gặp mặt Quách Yên một lần.

Thế nhưng là, nàng cảm thấy nàng cùng Quách Yên cô nương chẳng giống nhau điểm nào. Quách Yên cô nương quá đáng ghét, thế nhưng dám đánh nàng ca ca, tức chết nàng.

Thái Anh vì Quách Yên đả thương Trí Tú mà không cho nàng một thái độ tốt. Cùng nhau Đoạn Vũ cũng bị liên lụy.

Ba người nhìn nhau, Thái Anh kỳ thị ánh mắt nhưng đặc biệt không thêm che giấu, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hai người.

Không khí nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ.

Vẫn là Đoạn Vũ đứng ra chào hỏi trước. Sau đó hắn một lời một lời mà thái độ chân thành nhận sai, ngỏ ý có thể dẫn theo Thái Anh đi tìm Trí Tú cùng Trân Ni, mới làm cho không khí hòa hoãn trở lại.

Ba người trao đổi một chút, cùng nhau đi đến Mặc Hoa lâu. Lại không nghĩ rằng bị người cự ở phía xa, không được vào cửa.

Quách Yên còn đang đôi co với người giữ cửa, nàng sống nửa đời ở Đông Phương thành này còn chưa thấy bị một kỹ viện không cho vào cửa đâu. Không phải những lần trước còn hảo hảo sao.

" Ngươi có ý gì, tại sao ta không được vào trong? Những lần trước còn không phải rất tốt vào sao, không cần lo ta đem theo bạc ", Quách Yên nói, tay đem bạc nhét vào trong tay của người giữ cửa, còn không phải đòi tiền, nàng lại quen bất quá.

Thế nhưng, thật sự không phải đòi tiền.

" Quách Yên tiểu thư, thứ lỗi cho tại hạ, Mặc Hoa lâu hôm nay tiểu thư không vào được, hôm khác tiểu thư quay lại, tại hạ nhất định hoan nghênh nồng nhiệt ", giữ cửa khó xử công đạo. Hắn không phải không muốn cho nàng vô, hắn cũng chỉ là kẻ ăn người ở mà thôi, ý chủ không dám làm trái a. Phía này lại có đại tiểu thư của Thiên Quyền môn,  hàng thật giá thật thiên kim, hắn hai đầu đều không thể đắc tội, cảm thấy chút khó thở.

" Tại sao không được vào, nếu nàng không thể, ta có thể vào sao? ", Thái Anh nhỏ giọng nói chen vào, nàng nhưng cần thiết đi vào a.

Đoạn Vũ nhìn Quách Yên, lại nhìn qua Thái Anh, hắn cũng vừa có ý tưởng đó đâu, nhưng hắn không dám nói, ở chỗ này tách ra chỉ có Quách Yên nàng không được vào, hắn sợ nàng lại chơi tiểu tính tình lên ở đây.

Tên giữ cửa khó xử, đúng là chỉ tử ý tứ không cần cho Quách Yên vào trong, chính là này ba người chỉ sợ chung một bọn đi. Hắn nhưng không dám lơ là.

" Thực xin lỗi, tiểu thư cũng không thể đi vào "

Này đến phiên Đoạn Vũ hơi bất ngờ, hắn còn tưởng lý do là vì Quách Yên đâu, này không tốt, ai cũng không được vào.

" Ta có thể hỏi lý do sao? ", Đoạn Vũ nhíu mày hỏi, hắn tò mò.

Đương giữ cửa gia nhân không biết như thế nào trả lời có thể vừa khéo léo truyền đạt rằng " ta chủ tử không cho các ngươi vào " một cách không đắc tội mấy người nhất thì phía sau chủ tử tới.

" Là ta nói hắn không cho các ngươi vào ", Mặc Gia Kiều nện bước đi tới, nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh biển, vũ động lòng người, thanh âm lại hàn lại lãnh cũng đạm bạc xa cách. Nàng tay nâng quạt, phe phẩy nhẹ nhàng hướng về phía mấy người Thái Anh, nhìn lại làm người trụy lạc, lại làm người không dám trêu vào. " Không được sao? "

Nói câu này nàng mắt hạnh khẽ liếc nhìn Quách Yên, trong lòng hừ lạnh, một kẻ học nghệ chưa tinh, đã biết ra ngoài giả heo ăn thịt hổ.

" Ngươi lại là kẻ nào "

" Mặc Gia Kiều tỷ tỷ "


------

Quách Yên không xấu, chỉ có chút ( rất nhiều và khó chữa) tính tiểu thư.

Nhân vật này không xấu, nàng là trợ công to bự đẩy nhanh mạch truyện mà tui đã bế tắc gất lâu há há.

P/s: Chúc mừng Blackpink có giải aaaaa

Klq nhưng có ai chuẩn bị săn vé concert bên thái hong?








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro