Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Không phải, ta không có động vết thương. Ta chỉ là cảm thấy ngươi không có tâm trạng tiếp tục đi dạo, nên trở về", Trân Ni tay cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của Trí Tú, lại thấy cô lo lắng, liền nói sự thật.

Đương nhiên nàng muốn tiếp tục đi chơi với cô, nhưng chỉ trong khi cô vui vẻ mà thôi.

" Không có a, ta vẫn rất vui nha ", Trí Tú nghe Trân Ni nói, ngơ ngẩn một chút, lại cảm thấy theo lý đúng phải là như vậy. Cô làm bản thân nặn ra một nụ cười, nàng trước giờ đều là người giỏi quan sát, không phải sao. Thế nhưng trong thâm tâm Trí Tú không muốn thừa nhận bản thân không vui, có lẽ bởi vì lý do quá khó nói cũng lại có lẽ vì chính bản thân cô cũng không muốn sa lầy thêm vào một vấn đề chính cô không thể giải thích được.

Bỗng, trên đầu đột ngột một nặng, Trí Tú cứng còng thân thể, lại một chút cúi đầu, cô nhận ra được thứ áp lực đặt trên đầu cô lúc này đây là tay của nàng.

Sau lại, cô cảm giác được bàn tay nàng xoa nhẹ trên đầu cô, khẽ vuốt thẳng lại những lọn tóc rối vào nếp, cô nghe nàng nói.

" Không cần cười, rất xấu ", nàng nói xong, cảm thấy câu từ có chút vấn đề cho nên bổ cứu, " Ta muốn nói là ngươi chỉ nên cười những lúc ngươi thật sự muốn cười. Đừng quá gượng ép, ngươi không biết vừa mới ngươi cười có bao nhiêu xấu "

" Ta biết Trí Tú mới không ỉu xìu giả cười như vậy đâu ", Trân Ni bồi thêm, " Miệng sinh ra ở trên người ngươi, chỉ ngươi có quyền kiểm soát nó, hiểu sao? ", không cần vì ai mà trở nên kiêng kị, cũng không cần vì ai mà phải che đi cảm xúc thật của mình, ít nhất trước mặt ta không cần che dấu cảm xúc, hảo sao.

Nói đoạn, nàng bá đạo lấy tay nâng lên cằm của cô, hờn dỗi mà niết một chút, biệt nữu nói, " Còn nữa, ta cấm ngươi lại cho người khác xoa đầu, tiếp thu sao?"

Trong khoảng thời gian này, Trí Tú cảm xúc thay đổi nhanh như chong chóng, từ lúc xấu hổ vì bị Trân Ni nhìn thấu cảm xúc đến cảm thấy cảm động vì nàng động viên. Cuối cùng cảm thấy ngạc nhiên vì yêu cầu bất ngờ đột ngột của nàng.

" Nhưng ngươi còn đang sờ đầu ta đâu ", Trí Tú nhìn một bàn tay của Trân Ni vẫn còn trên đầu mình lâm vào khó hiểu trầm tư.

" Ta đương nhiên ngoại lệ ", Trân Ni nhanh chóng phản bác, tay vẫn yên vị trên đầu Trí Tú, xoa nhẹ nhẹ.

" Như vậy nha, vậy Mặc tỷ có được không? ", Trí Tú trong đầu có một ý nghĩ táo bạo lướt qua, cô quyết định thử một chút Trân Ni, " Mặc tỷ nhưng không tính là người ngoài "

Ai biết Trân Ni nghe xong liền rút tay về, sức nặng trên đầu lướt qua biến mất, làm Trí Tú cũng không biết như thế nào. Rất nhanh, não của cô cũng bất giác dừng hoạt động. Bởi vì bản tay rút về của Trân Ni lấy một loại gia tốc nhanh hơn, sức lực mạnh hơn giáng xuống đằng sau gáy của cô, theo quán tính Trí Tú bước về trước hai bước.

Cô không hiểu sao trước mắt cô lại về đến lần đầu tiên gặp Trân Ni ngày đó, ân, nhìn thấy hình ảnh nàng chỉ một tất có thể chụp hôn mê cô sượt qua. Trí Tú hai tay theo phản xạ ôm đầu, đón chào mặt đất quen thuộc.

Sau đó là hiện trường hai giây xin được chui xuống lỗ của Trí Tú. Bởi vì Trân Ni vô dụng dùng nhiều sức lực cho nên cô chỉ là theo quán tính ngã về trước một chút, bước hai bước và đứng sừng sững ở đó như một pháo đài, mặt đất quen thuộc không thấy đâu. Trí Tú chỉ thấy khuôn mặt Trân Ni phóng đại gần sát, mỉm cười trào phúng nhìn bản thân. Còn cô thì đang ôm mặt, nhắm tịt mắt đứng yên như trời chồng đã được vài giây.

Trí Tú não tự ngược suy nghĩ có lẽ lại hôn mê còn tốt hơn.

Phản ứng lại đây cô lùi lại hai bước, làm cho hai người trở về khoảng cách ban đầu, sao đó lên án ai kia có sức mạnh vượt mức bình thường lại thích bạo lực.

" Ta cũng chỉ là hỏi hỏi, ngươi cứ hung dữ như vậy xem sau này ai chịu được ngươi "

Trân Ni xem Trí Tú một bộ đã túng lại còn giảo biện, khóe miệng nâng lên một chút, lại trả lời cô.

" Ta nói rất rõ ràng, ngoại trừ ta, về sau ngươi không được cho người khác xoa đầu, nghe rõ sao? ", Trân Ni nheo nheo mắt, ánh nhìn sắc bén nguy hiểm, " Ta không biết sau này ai có thể chịu được ta, ít nhất bây giờ ngươi phải chịu, có ý kiến gì sao? "

Đỉnh ánh nhìn tóe ra nồng đậm uy hiếp từ Trân Ni, Trí Tú nào còn dám ngọ nguậy.

" Ta còn không phải chỉ nói nói thôi sao, ta chịu đựng ngươi bao lâu nay còn không thành, vẫn hảo hảo đó thôi ", Trí Tú bĩu môi, có chút cảm thấy bị bắt nạt, lại còn là không dám phản kháng cái loại này.

" Tốt, thế còn ta câu trước ngươi nghe rõ ràng sao ", Trân Ni nhìn Trí Tú, thu hồi uy hiếp ánh mắt, vẫn là ác thú vị nhấn mạnh lại một lần.

" Câu gì? ", Trí Tú giả ngu.

" Kim Trí Tú! ", Trân Ni gằn giọng, người này quả thật là tìm đánh.

" Ta biết rồi, ta nghe rõ ràng. Còn không phải là chỉ cho ngươi sờ sao, ta đáp ứng là được rồi, chỉ là sờ sờ lại không mất ta cái gì, ngươi không cần lại động tay chân. Ta còn đang dưỡng thương đâu ", Trí Tú giả bộ nổi giận, cô mới không phải là cún con. Bộ dáng sợ sệt lúc nãy chỉ là sai sót tức thời mà thôi.

" Ngươi cho ta nói đàng hoàng ", Trân Ni nhíu mày, sờ cái gì mà sờ, cùng một câu nói qua miệng Trí Tú sao lại có cảm giác nó mang một nghĩa hoàn toàn khác a.

" Kim Trí Tú ta sau này thề, chỉ cho một mình Kim Trân Ni xoa đầu, ngoại trừ nàng không một ai được xoa đầu của ta ", Trí Tú đưa mắt nhìn đối diện Trân Ni, " Chỉ cho mỗi ngươi đụng vào, chỉ cho mỗi ngươi xoa đầu. Có được chưa? "

Được rồi, chỉ cần sống, mặt mũi có quan trọng gì đâu, ta cũng không phải lần đầu tiên nhận túng. Danh dự có giá trị gì, lại không bằng đồ ăn ngon. Nàng là công chúa, lại còn là nữ tử, ta nhường nhịn nàng là đạo lý thượng thân. Trí Tú trong não lặp lại thôi miên chính mình.

" Có thể ", Trân Ni nhẹ giọng đáp lại Trí Tú, sau đó không nhiều đối diện, xoay người liền đi.

Trí Tú nhìn cái bóng của Trân Ni kéo dài trên mặt đất, mới dần dần nhận ra cái gì, trải qua một hồi khẩu chiến cô nào còn thời gian nghĩ đến những thứ rối bời kia. Tâm trạng một chút sữa chữa rồi tươi sáng lên, Trí Tú miệng không tự giác giơ lên, một bước một bước đuổi theo Trân Ni, cùng nàng song hành.

Ở trên đường lớn, người ta thấy một nam một nữ, nữ tử đi đằng trước một chút, bên tai ửng đỏ. Nam tử đi sau một chút, ngây ngô tươi cười.

Cuối cùng hai người vẫn là quyết định gọi quay về Mặc Hoa lâu, vì luận đồ ăn hay không khí, bên Mặc Hoa lâu vẫn là nhất đẳng.

Hai người quay trở về, lại không ngờ thấy được trước cửa Mặc Hoa lâu đứng bốn người, một là Mặc Gia Kiều mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, bên cạnh là Phác Thái Anh khuôn mặt hiện rõ nôn nóng biểu tình, miệng còn là đang nói gì đó rất nhiều. Mà ở hai người đối diện chính là ngày mai liền tổ chức thành hôn lễ Quách Yên cùng Đoạn Vũ.

Trí Tú nhìn đến kia hai người, nguyên bản tốt tâm tình lại ngay tắp lự té xuống đáy cốc.

Ngươi biết ngươi ghét một người là khi, chỉ cần thoáng nhìn người nọ, tâm tình của ngươi đều ngay lập tức chuyển xấu.

Không nghi ngờ gì, Trí Tú ghét bỏ kia hai người. Không phải hận, mà là ghét, ghét bỏ hai người kia không não còn không nói lý, ghét bỏ hai người lấy mạnh hiếp yếu, ghét bỏ chứng kiêu ngạo không đáng đồng tiền, ghét bỏ, ghét bỏ, ghét cả nhà kia hai người. Tuy nhiên ghét hoàn ghét, cô cũng không hận thượng hai người cho nên chính là tâm tình không muốn chạm mặt cũng không thèm đi báo thù, chính là tâm lý như thế. Xong, suy nghĩ cẩn thận, Trí Tú bản thân cũng không có bản lĩnh trả thù a.

Hừ!

Trí Tú không giữ lại chút nào mà tỏ ra ghét bỏ, Trân Ni lúc này cũng không thể bỏ qua được cảm xúc của cô. Nhất là khi lông mày cô nhíu chặt, miệng cô sụ ra một đường cong như thế.

Trân Ni thấy cảm xúc đại đại Trí Tú hạ xuống, lại nghĩ đến nàng đã phải như thế nào khó khăn hống tốt cô, mày cũng tự giác đi theo nhíu chặt.

Nàng nhìn về phía kia hai người, lẩm bẩm, " Sao càng ngày nhìn đều không có thiện cảm đâu"

Suy nghĩ hoàn suy nghĩ, nàng nhớ lại lúc nhỏ cùng Quách Yên cùng nhau chơi đùa, học tập, lớn lên, lúc đó Quách Yên dễ thương, dễ bảo bao nhiêu thì bây giờ đối lập bấy nhiêu. Trân Ni bản thân thực khó xử.

Chính là trong chuyện này, nàng chắc chắn đứng về phía Trí Tú bên này, chưa nói gì đến bên nặng bên nhẹ, chỉ vì chuyện này Quách Yên là bên sai rõ ràng ràng, Trân Ni nhất định phải bảo được Trí Tú.

" Hai ngươi đến đây làm cái gì? "




-------

Tác giả: Ủa Mn ơi, chap trước có sai sót á, tôi sửa rồi, có gì đọc lại nha mấy bồ.

( thật ra sai sót không lớn, chắc không đọc lại vẫn hiểu á)
Thôi kệ đi.
~~







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro