Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội hoa đăng ở Đông Dương thành được tổ chức mỗi năm một lần, vào ngày này, tất cả các nhà trong thành đều sẽ treo đèn ở hai bên cửa để thắp sáng cả khu phố. Chỉ duy nhất đêm nay, đèn sẽ được đốt cả đêm, từ buổi chiều năm giờ đến bình minh ngày hôm sau, này đại biểu cho sự vượt qua, ánh sáng vượt qua bóng tối, là một truyền thống để cầu may mắn trong một năm. Mọi người tin rằng nếu đèn có thể chịu được gió thổi mà vẫn bừng sáng thì họ cũng sẽ vượt qua được những khó khăn trong cuộc sống và ngày càng tốt hơn.

Trước đây, lúc Đông Dương thành còn chưa đông đúc dân cư như vậy, vào ngày này, cũng không có truyền thống hội hoa đăng, chỉ là sau lại dân cư dần đông đúc, tấp nập, cùng với như cầu giao tiếp và thư giãn, người dân tổ chức một ngày hội họp vui chơi, gọi là hội đồng niên. Lúc này, các thanh thiếu niên, thiếu nữ sẽ trang điểm và đi dạo trên đường phố, làm quen và nói chuyện tình yêu.  Dần dà, vì thời gian buổi chiều quá ngắn, trời rất nhanh chuyển tối, các câu chuyện của họ không được kéo dài lắm. Cho nên, họ dần dần đốt đèn, với lý do ban đầu chỉ là để thắp sáng con đường, làm cho quãng thời gian giao lưu dài thêm. Sau lại, có một chuyện tình đau lòng không biết từ ai kể, được đưa vào dân gian, thay đổi hết các ý nghĩa của ngày hội ban đầu.

Từ đó, hội đồng niên được đổi tên thành hội hoa đăng, mọi người không còn ở hội hoa đăng tìm ý trung nhân nữa, mà thay vào đó họ sẽ dẫn ý trung nhân của mình đi đốt đèn hứa nguyện, cầu cho sức khoẻ, hạnh phúc hay tiền tài.

" Trân Ni bên kia nhiều người quá ", Trí Tú ngắm hàng bán hoa đăng bên đường mà ham, này còn không phải là đèn lồng sao, cô làm cũng được. Nếu không bị thương có lẽ cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

" Ngươi muốn mua?", Trân Ni nhìn qua hàng bán hoa đăng nhộn nhịp người mua, hỏi Trí Tú.

Đương nhiên là muốn mua.

" Ta không hiếm lạ, nhưng nếu đã đi dạo thì cũng nên mua thử cho có không khí một chút ", ý trong lời là, ta muốn mua, ngươi mau cho ta tiền.

" Tốt ", Trân Ni lười đến đôi co phải trái, nàng cất bước đi trước đến quầy bán hoa đăng, nhìn qua lại các hoa đăng đa kiểu dáng, cuối cùng chọn cho mình một trản hoa đăng hình con cún con chẳng ăn nhập gì với khí chất của nàng.

Hoa đăng tạo hình rất đơn giản, nhưng là chung quy tài vẽ vời của lão bản rất tốt, nàng nhưng thấy được hình ảnh rất quen thuộc của người kia qua đôi mắt lấp lánh của bé cún được vẽ trên hoa đăng.

Còn bên kia, Trí Tú lựa cho mình một cái hoa đăng vẽ hình một con hồ ly, mỹ miệng thốt lên rằng bản thân cô rất có mị hoặc giống như hồ ly.

" Trân Ni, ngươi như vậy mà lại chọn hoa đăng vẽ hình cẩu? ", Trí Tú khó hiểu, này không hợp với khí chất của nàng, " Ta thấy bên kia có chỉ thỏ, cũng có chỉ mèo, ngươi có muốn đổi một đổi không?"

Trân Ni nhìn cô một chút, lại nhìn vào mắt cô, liếc qua hai trản  thỏ và mèo hoa đăng, cuối cùng vẫn quyết định lấy chỉ cẩu. " Không cần, ta lấy cái này là được rồi "

Trí Tú không hiểu được nàng, xong cũng mặc kệ, " Tốt, ngươi chọn xong của ngươi, ta nhưng không cho ngươi đổi ta hồ ly đâu"

" Ta không đổi ", Trân Ni nhìn Trí Tú bảo bối mà nâng hồ ly hoa đăng, chỉ cảm thấy này đó cũng không ăn nhập vào cô là mấy.

Nói xong nàng nâng bước về phía bên kia quầy hàng, ở chỗ này có bút lông và mực nước để những người mua hoa đăng có thể viết lên đó nhưng ước nguyện của mình và gửi đi cho thần linh.

Trân Ni bản thân chẳng tin vào thần linh, bởi vì từ rất nhỏ nàng đã biết được một đạo lý, nếu mình muốn đạt được thứ gì đó, chỉ có tự thân đạt được hoặc đoạt lấy mới là vương đạo. Thần linh chỉ là những câu truyện không có thật mà thôi.

" Trân Ni, ta tự rất xấu, ngươi viết cho ta được không? ", Trí Tú đi đến bên cạnh Trân Ni, nàng đã cầm bút được vài giây rồi mà vẫn chưa đặt bút, mệt Trí Tú một đường chen qua đây muốn nhìn trộm xem nàng ước nguyện điều gì.

Nghe tiếng của Trí Tú, Trân Ni bừng tỉnh, nàng nhìn người nọ một lúc lâu, sau lại đặt bút viết hai dòng ước nguyện có cũng như không.

Ta nguyện nàng một đời an yên. Cũng nguyện nàng có thể mãi ở bên cạnh ta.

Nàng bình thường không tin thần, nhưng mà ai lại nói trước được điều gì đâu. Lỡ như lần này thần xem được nguyện ước  của nàng cũng là rất tốt, nếu không xem được nàng lại chẳng mất cái gì.

Trí Tú nhìn Trân Ni viết ước nguyện, ân, quả nhiên là công chúa, tự thật đẹp. Nhưng là cái này ước nguyện là sao đây, nàng có người thương?

" Ngươi muốn ước điều gì, ta giúp ngươi viết ", Trân Ni vừa nói vừa đổi lấy hoa đăng hồ ly từ trong tay Trí Tú, bây giờ nàng đang cầm hồ ly hoa đăng, mà Trí Tú thì đang ôm cún con hoa đăng.

Nếu có thể, ta ước ngươi thích ta.

Trí Tú hai tay cầm hoa đăng của Trân Ni, hai dòng ước nguyện trên đó ánh vào mắt cô, làm cổ họng cô có chút khổ, mắt cũng hơi hướng hồng. Trong khoảng khắc, cô cảm thấy mặt cún con hoa đăng quá đáng ghét, tự của Trân Ni cũng có chút loá mắt khó chịu. Cô nhẫn nại tốt tính tình mà không "lỡ" làm rách hay hư cún con hoa đăng, lại máy móc trả lời Trân Ni.

" Ta ước được trở về nhà "

Ngay sau khi Trí Tú nói xong câu đó, cả hai người đều lâm vào trầm tư.

Trân Ni trong mắt ánh lên một chút nghi hoặc sau đó lại bất đắc dĩ nhìn cô hỏi lại," Ngươi xác định? "

Trí Tú bị nàng hỏi trụ, ngây ngẩn cả người. Cái đó ước nguyện là cô trong bất giác thốt ra, không có ý định nào cả, chỉ là khi suy nghĩ kỹ lại. Cô phát hiện, mình vẫn muốn trở về nhà, chính là "nhà" ở đây là ở đâu? Là ở thế giới hiện đại, có mẹ và cha cô....hay là ở đây, nơi có Mặc tỷ và Trân Ni?

Cô do dự, cô không thể chắc chắn bản thân mình hiện tại mong muốn những gì. Cô nhìn Trân Ni một lần, lại nhìn một lần, chăm chú đến mức Trân Ni tỏ vẻ khó hiểu, hỏi lại một lần.

" Ngươi xác định viết này đó sao? "
Trong Trí Tú ánh mắt lập tức bị màu đen cùng bi thương bao phủ. Cô nhẹ giọng đáp có thể, sau lại dẫn đầu đi ra bên bờ sông, nơi  hàng năm vào ngày nay có hàng trăm chiếc đèn hoa đăng ra khơi.

Cuối cùng, cô với nàng vẫn là người từ hai thế giới khác nhau....

Trân Ni lại không nắm bắt được nét bi thương thoáng qua của Trí Tú, nàng chỉ nghĩ Trí Tú nói nhà nghĩa là hoàng cung hay Mỹ Túy lâu ở kinh thành mà thôi.

Trân Ni viết xong ước nguyện. Lại quay đầu đi theo Trí Tú, cô đang ngồi thẫn thờ bên bờ sông, thơ thẩn nhìn từng trản hoa đăng chậm rì trôi theo dòng nước đi xa. Nàng thấy Trí Tú tâm trạng có chút giảm xuống, lại không đành lòng nhìn cô như vậy.

Trân Ni đi đến ngồi xuống bên cạnh Trí Tú. Đặt hồ ly hoa đăng lên tay Trí Tú, nói.

" Đợi qua hai ngày nữa, ta dự xong lễ thành thân của Quách Yên sau đó chúng ta sẽ hồi kinh", lại sợ Trí Tú không hiểu, nàng bồi thêm, " Ý của ta là, chúng ta ngay lập tức sẽ về lại hoàng cung, ta sẽ không lưu lại đây lâu lắm. Ngươi biết với thân phận của ta, ta sẽ không rời xa hoàng cung quá lâu"

Trân Ni vừa nói vừa cầm lấy hoa đăng của mình và đứng lên.

" Đi thôi, đi thả hoa đăng, đã viết ước nguyện rồi thì cũng nên gửi nó đi thôi"

Trí Tú nghe Trân Ni nói xong cũng không cao hứng là bao, cô lẩm bẩm một mình, " Ước nguyện rồi thì phải thả đi thôi?", Trí Tú ngẫm nghĩ một chút, nhìn về dòng chữ trên hồ ly hoa đăng, quả nhiên tự rất đẹp, ngay ngắn, thẳng tắp. Giống như Trân Ni bản thân, ngay thẳng, chính trực.

Cô nâng tầm mắt về phía nàng, nhìn nàng bóng dáng, cười nhạt, xong cũng cầm theo hoa đăng đuổi theo nàng.

Hai người đến bên bờ sông, dọc đường đi cũng có rất nhiều người đi thả đèn, chỉ là hầu hết mọi người đều là cặp đôi, một nam một nữ, trên trản đèn họ cũng chỉ ước nguyện vài điều giống nhau như hẹn ước trăm năm, bồi nhau đến bạc đầu. Đối lập trong đó, nàng hai cũng là một nam một nữ, lại không phải là tình lữ, cũng không cầu trăm năm đầu bạc.

Hiển nhiên rất nhanh mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, tuy nói hai người một nam một nữ đi thả đèn vào hội hoa đăng không có gì hiếm lạ, thế nhưng theo đuổi cái đẹp là điều mà mọi người đều hướng tới, không trách họ, cũng do tổ hợp hai người họ cũng quá loá mắt. Trân Ni mặt mày như hoạ, đi đường trang nhã ẩn lộ một cỗ khí chất cao quý vô hình, làm cho họ phải liên tưởng đến nữ tử nhà quan. Xong lại vì nàng khuôn mặt nhợt nhạt khí tràng mà lùi bước. Lại bên cạnh, người ta thấy một mỹ nam tử, mặt mày nhu hòa, tinh tế, ngũ quan cân đối, đáng người nhỏ gọn, lại trông có chút thư sinh thả nhu nhược. Sau lại nhìn kỹ cả tổ hợp hai người lại cảm thấy hai người xứng đôi đến lạ thường.

Dù cho ở thời đại này người ta còn đặt nặng khái niệm trọng nam khinh nữ nhưng là khi nhìn đến hai người, lại suy đoán được bên chủ động là Trân Ni thì họ lại cảm thấy như thế mới đối. Họ bắt đầu xầm xì bàn tán với người thương của mình về hai người trông có vẻ không ăn nhập bên này.

Không trách họ, dẫu sao Trí Tú cũng không thật là nam nhân, không quá cố muốn níu kéo những cái sĩ diện ảo của nam nhân thời nay.

Tình huống cũng không quá khó xử nhất là trong khi đương sự một người là đương kim công chúa đã quen với ánh mắt thế nhân, một người lại là hiện đại người trong không quá quan tâm nhận xét người ngoài.

Rất nhanh, hai người đỉnh ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh mà thả xong đèn hoa đăng.

" Xong, bây giờ ngươi muốn làm gì tiếp theo ", Trân Ni nhìn qua Trí Tú, nàng nhận thấy tâm trạng của cô không tốt nhưng lại cũng không biết lý do làm sao Trí Tú không cao hứng. Nàng rõ ràng đã giải thích sự kiện kia nhưng rõ ràng đó cũng không phải là điều làm cô phiền não.

Vậy đó có thể là điều gì đâu.

Trân Ni trong hoàn cảnh này có chút không biết làm thế nào, bởi vì nàng trước nay cũng không phải an ủi ai. Nhìn Trí Tú buồn rầu làm nàng trong lòng cũng đi theo khó chịu.

" Hay chúng ta đi trở về đi "

" Hay chúng ta đi ăn đi "

Hai giọng nói đồng thời vang lên, hai người trố mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu được suy nghĩ của đối phương.

" Ân, chúng ta chỉ vừa mới đi chơi, sao ngươi lại muốn trở về?", Trí Tú nghĩ hoặc, sau đó ánh mắt đảo đi tiềm tàng một nét lo âu, " Hay vết thương lại đau? Chúng ta đi trở về, ta sẽ xin Mặc tỷ tỷ cho ngươi thuốc uống, có tác dụng nhanh lắm"

Trí Tú càng nói càng thấy đúng, nàng bị thương, cô làm gì có thời gian để mà đa sầu đa cảm. Phải mau chóng trở về. Trí Tú là một cái hành động phái, nói chậm hơn làm, cô còn không đợi Trân Ni trả lời đã nắm tay nàng đi về phía Mặc Hoa lâu bên kia.

--------

Má ơi tui quên cốt truyện, tui viết sai mà không ai nhắc oaoaoaoaoaooaaaooaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoaoa










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro