#29: Chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jennie cúi đầu chỉnh lại cúc áo. "Xong chưa? Kim Jisoo..." Ánh nhìn của Kim Jisoo vừa thoáng nhìn nàng trong một khắc đã bị giữ lại, cả cử động cũng không, không thể di chuyển đi nơi khác. Bất giác cô đã nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan thai, giống như con báo đen trên thảo nguyên tiến đến đứng trước nàng.

"Sao vậy Kim Jisoo, em mặc như thế này rất kỳ quái à?" Ánh mắt kỳ lạ khó hiểu của cô khiến nàng hoang mang. Kim Jennie nhìn chiếc áo mỏng tuyệt đẹp mình đang mặc.

Kim Jennie mặc một chiếc váy voan trắng như tuyết, chất vải màu xám bạc ôm trọn lấy những đường cong mỹ lệ của nàng, tay áo rộng xẻ dần xuống đến khuỷu tay, mỗi khi cử động cánh tay mịn màng như ngọc lộ ra, chiếc váy xòe như cánh sen rũ xuống cách đầu gối 10 cm, chỉ cần eo lắc nhẹ là những đường cong tuyệt mỹ phô bày ra, đôi chân dài mê hoặc cũng đủ khiến cho người khác nước rãi chảy ròng ròng, dưới cổ áo hình chữ V là xương quai xanh và khuôn ngực phập phồng với làn da trắng như tuyết.

Ôi, cô hối hận rồi, cô vốn không nghĩ tới việc cùng người chia sẻ giai nhân tuyệt sắc mà mình độc chiếm, cho dù người khác chỉ có thể nhìn, cô cũng vạn phần không muốn.

"Kỳ quái thì không. Nhưng... Kim Jennie, chúng ta đừng ra ngoài nữa, được không?"

"Tại sao? Không phải là Soo đã hẹn ăn cơm với bạn rồi sao? Tuy là bạn thân, nhưng lỗi hẹn không một lý do như thế chẳng phải là không tốt ư!" Liếc nhìn cô một cái, nàng liền ngắm mình lại trong gương, sờ lên cổ và ngực, xem lại xem có chút gì kỳ quái không.

Kim Jisoo lấy ra một chiếc hộp màu hồng từ túi áo, cầm lên một chuỗi ngọc trai màu xanh ánh bạc, nhẹ nhàng đeo cho nàng.

Chuỗi ngọc trai màu xanh ánh bạc bí ẩn, mỗi một hạt đều có kích cỡ bằng đầu ngón tay, đeo trên chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của nàng, càng tôn thêm khí chất trong sáng thoát tục của nàng.

"Chị mặc kệ, chị không cho em đi!" Một lát sau, cô mới hoàn hồn, vội ôm lấy nàng, ôm thật chặt, giống như một cô nhóc bướng bỉnh.

"Kim Jisoo, rốt cuộc chị làm sao thế?" Sao đột nhiên cô lại bướng bỉnh thế chứ? Kim Jennie bắt đầu cảm thấy rối rắm kỳ lạ.

"Kim Jisoo biết là mình nên giới thiệu em với bạn bè, nhưng..." Vẻ mặt cô có chút đắc ý, kiêu ngạo, không đành lòng và cả vẻ ngạo nghễ. "Em là của Kim Jisoo này, vẻ đẹp của em cũng thuộc về chị, chị không muốn người khác nhìn em. Cứ nghĩ đến bộ dạng của lũ ruồi nhặng nhìn em nước rãi chảy ròng ròng là chị không chịu nổi."

"Kim Jisoo phát điên sao? Ai mà rảnh rỗi nhìn chằm chằm em chứ? Chúng ta đến nhà hàng cơ mà, nơi ấy rất nhiều người. Họ đều muốn ăn uống cho no nê, ai dư hơi nhìn em làm gì? Có nhìn em ăn cũng chẳng no, Soo nghĩ nhiều quá đấy." Kim Jennie vỗ vỗ hai má cô an ủi.

"Em không hiểu gì cả, vẻ đẹp của em đến hoa còn phải nhường, đáng yêu hơn vạn phần, nhất định hấp dẫn lũ ong bướm đến vây quanh."

"Nhìn thì nhìn, vả lại em còn có chị ở bên, người ta cũng chỉ dám nhìn, ai dám có tư tưởng không an phận nào?" Về điểm này nàng hoàn toàn yên tâm, nhìn xem với bộ dạng ngang ngược độc tài của mình, trừ những kẻ không có não còn lại ai dám trêu chọc cô chứ. "Hơn nữa, em không thể vì sợ bị người ta nhìn mà không ra khỏi cửa đâu!" Tức cười quá, nàng là giảng viên mà! Giảng viên mà có thể sợ bị người khác nhìn à?

Những điều này cô đều biết, nhưng là cô thẹn quá hóa... trừng mắt.

"Đều là lỗi của em. Là em hại cô bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành người chẳng biết lý lẽ."

"Nhảm nhí! Kim Jisoo muốn gán tội cho người khác tìm đại lý do sao?" Rõ ràng là bản thân mình ngang ngược thành tính rồi lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm.

"Nhưng..."

Dáng vẻ chau mày của cô khiến Kim Jennie nhìn mà cảm thấy có chút đau lòng. Cũng không biết tại sao lại như thế chỉ biết là nàng không thích nhìn thấy dáng vẻ không vui của cô.

Kim Jennie đành thở dài, bước dến trước mặt cô, ôm lấy cô, hai cánh tay ôm eo cô, "Đừng nói nhưng nữa, không phải là chị đã nói em là của chị sao? Nếu em đã là người của chị, người khác có thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn một cái mà thôi, hơn nữa em lại không để ý đến họ, chị đừng quá lo lắng, được không?"

Cuối cùng, Kim Jisoo đành thuận theo ý của nàng, dù sao cô rất tự tin vào bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro