#32: Đấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng lời của cô thật chói tai, khiến nàng rất rất không vui, "Cái gì gọi là làm chuyện xằng bậy? Kim Jisoo coi em là loại gì? Là Carmen sao, Soo thật đáng giận! Em..." Cơn phẫn nộ của nàng lập tức bị miệng cô bịt chặt.

Kim Jisoo xoay người hôn nàng say đắm, qua một lúc lâu khi đã thỏa mãn cô mới rời đôi môi đỏ mọng như cánh hoa ấy, cô thì thầm bên tai nàng: "Em là dâm phụ..." Trước khi mặt nàng biến sắc cô đã nói tiếp: "Là dâm phụ riêng mình Kim Jisoo độc chiếm, lúc ở trên giường cùng chị, em càng lúc càng nhiệt tình phóng đãng, biểu hiện của em cho thấy năng lực của chị ngày càng cao siêu, lại càng thỏa mãn được sự tôn nghiêm của trong chị."

"Kim Jisoo ... heo háo sắc, đầu óc toàn tạp chất màu vàng, ai hỏi chị cái đó chứ? Còn nói người khác háo sắc, cũng không nghĩ nên xem lại đức hạnh của mình." Kim Jennie bất mãn hé miệng kêu lên: "Rốt cuộc chị có tin tưởng em không?"

"Ngốc quá, còn phải hỏi nữa sao? Chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu ngày rồi, chị còn không hiểu em sao? Đối với em, trước nay chị chưa từng nghi ngờ. Kim Jisoo chỉ không tin vào mấy con sói với bộ mặt chảy rãi ròng ròng, bọn họ dám thèm nhỏ rãi đối với vị hôn thê của Kim Jisoo này, chị không ra tay trừng trị bọn họ đã là nhẫn nhịn lắm rồi, cớ sao còn phải làm ra vẻ hòa nhã với bọn họ chứ?" Những lời cô nói hợp tình hợp lí, tuyệt nhiên không cảm thấy mình sai chỗ nào cả.

"Nhảm nhí, đều là Soo viện cớ cả, chị vốn không muốn để em ra ngoài, mới không cho đàn ông con trai quanh quẩn tiếp xúc với em, nếu không thì là..." Kim Jennie nhìn cô một cái, lại nói tiếp: "Kim Jisoo mắc bệnh hoang tưởng, nên mới suốt ngày tưởng tượng rằng người khác muốn cướp vợ của mình." Kim Jennie không nhận thấy mình quyến rũ đến thế nào, có thể trở thành mục tiêu của những người khác phái.

"Em... thôi bỏ đi, tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Kim Jisoo cuối cùng cũng không thừa nhận nguyên nhân chính là: Kim Jisoo ghen! Có lúc cô cảm thấy nàng vợ chưa cưới chậm chạp này thật khiến cô có nỗi khổ mà không thốt nên lời.

Kim Jennie cũng không chú ý nữa, lim dim mắt giống như chú mèo nhỏ ăn no, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của chủ nhân, ngáp một cái, hưởng thụ sự âu yếm dịu dàng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro