#31: Triển lãm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim Jennie gái xinh đẹp, xin chào!" Một gã trai trẻ tuổi xuất hiện cạnh bàn ăn, với mái tóc ngắn tua tủa như bàn chông và bộ đồ hàng hiệu khoác lên thân hình cao lớn. Mặc dù đó là hành động làm quen, nhưng lại khiến người ta không có cảm giác nó không đàng hoàng, mà giống một cậu bé nhà bên đến làm quen, khiến người ta không phản cảm. Anh ta đưa danh thiếp, tự giới thiệu: "Tôi là Vương Hoa Tôn, người tuyên truyền cho triển lãm lần này, tôi có vinh hạnh được biết quý danh của nàng không? "

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất bị quấy rầy, khiến Kim Jennie có chút rầu rĩ ngẩng đầu lên, căn cứ theo nguyên tắc "có giơ tay thì cũng không đánh người có khuôn mặt tươi cười", nàng cũng mỉm cười đáp lại. "Xin chào, tôi là Kim Jennie!" Kim Jennie không nói tên, mặc dù anh ta mỉm cười thân thiết như mặt trời tỏa nắng, nhưng thật đáng tiếc đối với những người trong thế giới giải trí, nàng đều đặc biệt nâng cao cảnh giác, bởi họ bám rất dai, rất khủng bố, quả thực không từ bất kỳ thủ đoạn nào, làm cho nàng sợ hãi.

"Ha, đừng như vậy chứ, tiểu thư Kim Jennie xinh đẹp, tôi chỉ muốn kết bạn với em thôi mà, chứ có ăn thịt nàng đâu, em không nên sợ hãi như vậy." Đương nhiên anh ta nhìn ra vẻ gượng gạo trong nụ cười của nàng, hại anh ta không nhịn được lấy ra một cái gương nhỏ, cẩn thận soi xem có gì không, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt có thể mê hoặc các nàng gái từ thiếu nữ mười tám cho đến người tám mươi.

Nhìn dáng vẻ khoa trương nhíu mày chớp mắt của anh ta, Kim Jennie không nhịn được bật cười, "Ôi, anh là con trai hả, sao lại tự yêu mình đến vậy, lại còn mang gương bên người nữa, quá khoa trương rồi!"

"Nói gì chứ, chăm sóc sắc đẹp là thiên tính của con người. Không phân nam nữ già trẻ, vả lại..." Anh ta lại soi gương một chút, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của mình một cách đầy ưu ái, trân trọng, "Trời sinh ra tôi đã tuấn tú đẹp trai không thể chối bỏ, bản thân mà không ngắm mình nhiều hơn, há chẳng phải là quá tiện nghi cho người bên cạnh sao."

Cái tên này, Kim Jennie không nhịn được nữa, nàng bật cười vui vẻ, khuôn mặt bừng sáng lên như ánh dương, không còn chút đề phòng nào cả.

Vương Hoa Tôn đã cất gương đi từ lúc nào, đôi mắt long lanh nhìn nét cười của nàng gái xinh đẹp động lòng người này.

Kim Jennie cười đã đời. Lúc này mới phát hiện ra anh ta nhìn mình đắm đuối như hổ nhìn mồi, nàng lập tức thu lại nụ cười, đảo mắt, cảnh giác nhìn anh ta.

"Anh cố ý làm vậy!"

"Đúng thế!" Anh ta thản nhiên thừa nhận, "Đại mỹ nhân mê hoặc xinh đẹp như em vốn nên cười nhiều hơn, có thể tô đẹp thêm cho thành phố, an ủi trái tim mọi người, còn những người xấu xí, cứng nhắc cười thì nói có bao nhiêu người không phối hợp liền có bấy nhiêu người."

Kim Jennie ảo não nói: "Kẻ trộm à, anh quản được tôi cười chắc!"

"Cũng không thể nói như thế, tôi nhìn em cũng chẳng phiền phức gì nhiều, xinh đẹp khiến cho người ta nhìn không chớp mắt, cái này gọi là xinh đẹp trời sinh hoặc là trời sinh, như vậy phải là mọi người cùng chung hương, em sao lại có thể độc chiếm chứ?"

"Trăm ngàn lần đừng nói với tôi là cậu có thể cùng người khác chia sẻ vẻ đẹp của vợ mình đấy, bới vì... tôi không tin!" Giọng trầm trầm êm dịu đặc biệt của Kim Jisoo bất ngờ vang lên, khuôn mặt xinh đẹp của Kim Jisoo dường như đóng băng.

Sau lần tiến công mãnh liệt sau cùng, Kim Jisoo kêu lên một tiếng, đem phần nóng bỏng như lửa giải phóng vào cơ thể Kim Jennie, thân hình xinh đẹp, mảnh khảnh cúi xuống bên nàng thở hổn hển.

Kim Jennie nhắm mắt thở hổn hển, cơ thể phía trên mặc dù nặng, nhưng nàng lại không cảm thấy bị đè chút nào, ngược lại còn có cảm giác an toàn, thư thái.

Một lát sau, Kim Jisoo trở mình rời khỏi cơ thể nàng, bởi không muốn đè lên cơ thể mảnh mai của nàng, cô ôm nàng, để nàng nằm lên trên mình, thì thầm âu yếm, giống như che chở bảo về bảo bối quý giá.

"Thật muốn vĩnh viễn giống như bây giờ, chỉ có cuộc sống của hai người chúng ta."

"Điều này thì có gì khó, trước nay chúng ta không phải giống như vậy sao?" Kim Jennie ngẩng đầu lên nhìn cô, nhớ tới chuyện lúc trưa, nàng ai oán nói, "Soo không nên hung dữ như thế với Vương Hoa Tôn, người ta lại không có làm gì."

Nếu hắn ta thật sự dám làm gì, cô lại thả hắn đi dễ dàng như vậy sao? Kim Jisoo nhìn nàng không nói, vấn đề này thực không đáng làm lãng phí thời gian thảo luận của họ, cho dù thời gian có quay trở lại, anh sẽ vẫn dùng phương pháp xử lí như cũ.

"Nè..."

"Cái loại háo sắc đó không đáng phí thời gian để thảo luận." Kim Jisoo vuốt sợi tóc bết dính mồ hôi trên trán nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng mê hoặc.

"Không chỉ anh ta, đối với sinh viên, bạn bè và cả đồng nghiệp của em anh cũng đều nhìn họ với vẻ mặt dữ dằn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy."

"Đâu có!" Kim Jisoo không thừa nhận, đưa ra bằng chứng chứng minh: "Soo chỉ giúp em dạy dỗ tụi nhỏ, còn có Ga Eun, Jang Mi không phải cũng đối xử rất khách sáo sao?" Ga Eun và Jang Mi là bạn thân của Kim Jennie, đúng thật không sai.

"Các bạn ấy đều là con gái."

"A, chị đối xử tốt với phái nữ, em ghen!" Kim Jisoo giễu cợt nàng.

"Không phải!" Kim Jennie trừng mắt với Kim Jisoo một cái, cáu bẳn nói: "Ý của em là, Soo chỉ đối xử khách sáo đối với bạn em khi người ta là nữ, ấy là khi các bạn ấy không chiếm dụng em quá lâu, chị mới đối xử khách sáo với người ta. Giống như lần trước chị bên phòng Kế toán mới nói với em vài câu nhiều hơn một chút, chị đã làm nhìn người ta sắc lẻm, hại em sau đó gặp chị ấy đều ngại ngùng, chẳng phải là em đã nói với Soo chị ấy đối xử rất tốt với em, rất quan tâm, săn sóc..."

"Quan tâm săn sóc nên muốn giới thiệu em với anh trai nàng ta sao?" Kim Jisoo hừ mũi nói, ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn trừng trừng nàng đang chột dạ.

"A... Jisoo đã biết rồi." Làm sao Kim Jisoo lại không biết chứ? Những chuyện này nàng vốn không dám "báo cáo" với Kim Jisoo, dù có tin tưởng cô nàng cũng không ngốc nghếch mà nói cô.

"Hừ, em tưởng em không nói, thì cái gì Soo cũng không biết sao? Rõ ràng nàng ta biết em là vị hôn thê của Soo, còn dám vọng tưởng muốn em làm chị dâu của nàng ta hử? Kim Jennie ta coi Soo là người chết chắc? Nếu nàng ta đã không coi Soo ra gì thì hà cớ gì Soo phải đối xử khách sáo với nàng ta chứ." Kim Jisoo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên cắn một miếng, nàng đau đến nỗi cau mày lại, nhưng lại nhát gan đến nỗi không dám kêu đau.

"Soo nói cho em biết, chỉ cần là điều chị muốn biết thì cho dù em không nói, cũng có người tìm ra cho chị. Soo nói như thế, em đã hiểu chưa? Đây cũng là cảnh cáo em đừng nghĩ đến việc làm xằng bậy sau lưng chị, nếu chị mà biết được em không ngoan, đến lúc ấy thì hừ hừ!"

Trời ơi, lời cảnh cáo thật đáng sợ, không thẹn là đại gian thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro