Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm trước

Trong hộp đêm BLACKPINK, những ánh đèn rối rắm đan xen, bóng người vỡ vụn, tiếng ồn ào huyên náo và tiếng ly cốc chạm nhau chói tai, khiến thần trí người ta mê loạn.

Trong chốn ăn chơi xa xỉ, náo nhiệt này, tiếng đàn piano du dương, bay bổng đã bị chìm nghỉm trong mớ tạp âm hỗn loạn. Không có người thưởng thức, tiếng đàn trở nên dư thừa, lạc lõng. Nhưng cô gái ngồi bên cây đàn piano lại vô cùng nổi bật, bộ váy lễ phục màu đen hở vai, lối trang điểm tự nhiên tươi tắn, mái tóc đen với những lọn xoăn tự nhiên mượt mà như lụa, khiến cô toát lên vẻ kiều diễm đáng kinh ngạc chỉ có ở một thiếu nữ mới lớn, mê hoặc biết bao ánh mắt đã lim dim vì men rượu.

Khi khúc nhạc kết thúc, thiếu nữ bên cây đàn piano chậm rãi, nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ cuối người chào, trong ánh đèn mờ ảo, sắc đẹp của cô càng trở nên lung linh xa vời, đến nổi chẳng thể nào với tới, hoàn toàn không phù hợp với thế giới sắc dục trong hộp đêm này.

Thiếu nữ đang định âm thầm lui về bên trong hậu trường, một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi lảo đảo cầm ly rượu bước lên sân khấu, vươn tay túm gọn cô.

- Hôm nay em đẹp quá, lại đây, anh mời em một ly.

Hơi rượu hôi thối nồng nặc phả ra từ miệng người đàn ông khiến cô cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nở nụ cười ngọt ngào nhất, đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn. Tửu lượng của cô không tốt, chỉ có điều so với cảm giác vị cay sè của rượu trắng như những lưỡi dao chầm chậm trôi xuống cổ họng, cô thà cắn răng chịu đựng một lần, để cổ họng đau tới tê liệt, như vậy mới không cảm nhận được nỗi đau bỏng rát như thiêu như đốt.

- Tửu lượng khá lắm! Sảng khoái quá!

Thấy cô dễ dàng uống hết ly rượu, người đàn ông trung niên bèn được voi đòi tiên, không hiểu vô tình hay cố ý khoác tay lên vai cô.

- Lát nữa đi chơi cùng anh nhé?

Jennie khẽ lắc đầu, hai tay đưa trả lại ly rượu, cố gắng nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác nóng rát nơi cổ họng.

- Em muốn bao nhiêu anh cũng chiều.

Người đàn ông nắm lấy tay em.
Cặp lông mày cong cong của em khẽ cau lại, đôi mỗi mím chặt, tiếp tục lắc đầu.

- Em không nể mặt anh hả?

Jennie nhìn xuống ông chủ dứơi sân khấu cầu cứu, hy vọng anh ta có thể đứng ra giải vây, nhưng anh ta chỉ khoang tay, lạnh lùng đưa mắt nhìn, hoàn toàn không can thiệp.

Cô lại nhìn về góc tối quen thuộc với vẻ chờ đợi, biết rõ là không thể, nhưng vẫn thầm mong người ấy sẽ liếc nhìn cô một cái, cho dù trong ánh mắt đó chỉ có một chút quan tâm, cô cũng vô cùng mãn nguyện. Đáng tiếc thay, người đó chỉ mãi uống rượu, dường như tất cả những chuyện xảy ra trong hộp đêm này điều không liên quan gì đến chị.

Trong lúc bất đắc dĩ, cô gái lấy ra một mãnh giấy, nhanh chóng viết lên đó một câu, giơ ra trước mặt người đàn ông trung niên.

- " Xin lỗi chú, cháu còn chưa tròn mười bảy tuổi"

Người đàn ông trung niên dí sát mặt vào tờ giấy, sau đó hằn học chửi thề một câu, ngượng ngùng bỏ đi.

Với tới hậu trường, em ngồi xuống trước gương, thoa lại lớp son môi, vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ xinh lãnh lẽo để sắc mặt bớt nhợt nhạt.

" Kim Jennie, mày làm được mà, mày nhất định sẽ làm đựơc"
Cô thầm nói với hình ảnh của mình trong gương. Sau đó, cố gắng nở một nụ cười, cô men theo hành lang mờ tối quay lại đại sảnh, đứng vào góc khuất nhất, nhìn về phía bóng dáng khiến cô đánh trống ngực.
Mặc dù họ chưa từng nói chuyện, cũng không biết tên nhau, nhưng trong lòng cô đã ngưỡng mộ người con gái đó từ lâu. Nói một cách chính xác, ngay từ lần đầu tiên bốn mắt gặp nhau, chị đã hút mất hồn vía của cô rồi.
Đó là một tháng trước, khi cô mới đến quán rượu này chưa lâu, lần đầu tiên bị người ta chuốc rượu. Sau khi nghiến răng uống cạn, cố gắng chịu đựng cảm giác nóng rát của men rượu đang lan tỏa dần trong cơ thể, cô ngồi xuống, tiếp tục chơi đàn.

Cổ họng đau rát như thiêu đốt, men rượu không ngừng cuộn lên trong dạ dày, đầu ngón tay cũng dần dần mất đi cảm giác, cô nghiến răng cố gắng chịu đựng, song nước mắt vẫn rớt trên những phím đàn.

Tiếng dương cầm run lên, hệt như tiếng kêu than đầy ai oán.
Cô hoảng sợ mở to mắt, quay nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi người điều đang thưởng thức người đẹp, rượu ngon, không ai để ý tới tiếng đàn sai nhịp.. Cô tự cười nhạo mình, trong lúc ngoảnh đi, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẩm của chị.

Vì ánh đèn lờ mờ trong quán, cô không thể nhìn rõ dáng người chị, nhưng ở chị toát lên một sức hút mãnh liệt, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực như bị một vật gì đó đè nặng, dòng máu nóng sục sôi trong huyết quản khiên cô quên hết cảm giác khó chịu trong người, cũng quên luôn cả nổi bi thương trong lòng. Cô không biết đó là cảm giác gì, đôi mắt dường như không thể điều khiển được, cứ lặng lẽ liếc về phía chị, nhất cử nhất động của chị điều được thu vào trong tầm mắt của cô.
Dường như tâm trạng của chị không tốt, cứ uống hết ly này đến ly khác, hút hết điếu này tới điếu thuốc khác, như thể đang tự dày vò bản thân để giải tỏa tâm lý. Cô nhìn từ xa, mỗi khi chị khe khẽ ngước mắt, khóe môi trái tim cong lên,  cô điều luống cuống không biết phải làm gì, lòng dạ rối như tơ vò...

Sau hôm đó, Jennie vẫn sống một cuộc sống sa đọa của mình. Chơi đàn, uống các loại rượu khác nhau do khách mang tới, vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, rồi quay lại tiếp tục chơi đàn. Nhưng cô không chán ghét lối sống này nữa, bởi vì người con gái ấy thường xuyên tới quán này, lần nào cũng ngồi đúng vị trí đó, phần lớn thời gian điều chỉ có một mình. Ngồi suốt cả đêm mới đi, mỗi biểu hiện và động tác điều toát lên sự quyến rũ chết người.
Thỉnh thoảng, có gái đẹp đến bắt chuyện với chị, chị sẵn sàn tiếp chuỵên với họ đến hết đêm, họ gọi chị là " Soo "cô đoán rằng trong tên chị chắc chắn có thể có một chữ " Soo", vì vậy vào những đêm khuya mất ngủ, cô thường dùng ngón tay vẽ tên chị trên tấm chăn...

Cô thừa nhận mình thích chị, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với chị. Đối với cô," Soo"  giống như một giấc mơ không có thực, cô chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn chị như vậy, chơi bản nhạc quen thuộc tặng chị, ngắm dáng vẻ lặng lẽ hút thuốc của người cô thương.

Cô biết người đó đang nghe cô chơi đàn, cô còn biết chị thích nghe bài Exodus nhất, bởi vì mỗi lần cô chơi khúc nhạc có giai điệu khoáng đạt này, chị điều châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc mong manh, ánh mắt chị nhìn xa xăm, tâm tư không biết đang phiêu diêu tại nơi nào. Vì vậy chỉ cần chị đến, cô nhất định sẽ chơi bản nhạc này vài lần cho chị nghe. Nghĩ về người con gái đó, tiếng đàn dưới những ngón tay cô không còn như một mặt nước ao tù phẳng lặng, những nốt nhạc bay nhảy theo từng trạng thái cảm xúc khác nhau, hoặc mơ màng, hoặc buồn đau, hoặc do dự...

Tối nay, nếu không phải vì cô vừa uống một loại rượu rất mạnh, nếu không phải vì cô quá cần tiền, nếu không phải vì cô chỉ còn lại một ngày cuối cùng,... Cô nhất định sẽ không tiếp cận chị, nhưng thế giới này không có giá như.

Cắt đứt dòng suy nghĩ, Jennie nắm chặt tay lại

" Kim Jennie, đây là cơ hội cuối cùng của mày, cho dù thế nào cũng không được chùn bước!"

Vì không thể để bản thân có cơ hội chùn bước, cô đi tới góc khuất mà cô đã theo dõi từ lâu với tốc độ nhanh nhất, đứng vững phía sau lưng một người con gái trẻ tuổi. Hít thở sâu ba lần, cô mới lấy hết dũng khí, cầm miếng lót dưới ly rượu của chị, viết lên đó một câu, rồi đặt xuống trước mắt chị :

" Cho tôi mượn mười nghìn đô, muốn tôi làm gì cũng được."

Người con gái liếc mắt nhìn miếng lót ly, rồi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ lướt trên mặt cô, sắc đỏ loang trong đáy mắt chị thành một dải đỏ ngầu.

Sau vài giây nhìn trực diện, lưng ghế bên quầy bar nhẹ nhàng xoay chuyển, chị quay lại đối diện cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

- Ồ... Làm gì cũng được ư?

Giọng nói của chị còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của cô, âm điệu khẽ khàng trầm bổng, mê hoặc lòng người hơn cả ánh mắt.
Để tăng thêm dũng khí, Jennie nâng ly rượu của chị lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó gật đầu thật mạnh.

Chị bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy phần eo của cô, cô sững người lại, bị chị kéo vào lòng. Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở của chị có thể phả lên môi cô, hơi rượu phảng phất, mát lạnh như gió.
Hiếm khi có cơ hội được tiếp xúc gần gũi với chị như vậy,  cô mở to mắt, nhìn Soo chằm chằm. Trước đây, cô từng lo rằng sức hấp dẫn của chị chẳng qua chỉ do ánh đèn mờ ảo mang lại, khi nhìn gần sẽ không còn thấy đẹp nữa, không ngờ càng nhìn gần, ánh mắt của chị lại càng hút hồn đoạt vía.

- Vậy tối nay đi với tôi...

Âm cuối được chị kéo dài đầy ẩn ý. Một tiếng ù vang lên trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng của Jennie.
Không ngờ Soo lại có thể đưa ra một lời đề nghị trần trụi như vậy, cô không thể không hít thêm một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng lại nhịp tim đang đập loạn xạ, cúi đầu chăm chú viết lên tấm lót ly

" Được, chúng ta đi thôi".

Soo đưa mắt nhìn dòng chữ, nụ cười nhếch lên thêm một chút, bàn tay ôm ngang eo cô siết lại chặt hơn, cả người cô nằm gọn trong lòng chị.

- Em muốn đi đâu?

Nhìn nụ cười bông đùa gắn trên khóe môi chị, đầu óc cô trong phút chốc trở nên mơ hồ, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Từng đợt máu nóng hối hả lan tỏa khắp cơ thể từ quả tim đang đập thình thịch trong lòng ngực, khiến cả người cô như bị nhấp chìm trong nước sôi, dần dần bị nấu chín.

" Tùy chị.."

Vì bàn tay đang run cầm cập, nét chữ của cô trở nên nghiêng ngã.

" Khách sạn, hay là nhà chị?"

-  Ừm.... Nhà tôi thì không tiện lắm, chi bằng...

Đôi môi chị ghé sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phả tới khiến toàn thân cô mềm nhũn. Nếu không phải vì đang được chị ôm trong vòng tay, cô đã sớm không thể đứng vững.

- Chi bằng, ngay tại đây nhé!

________

JENSOO MÃI REAL

BLACKPINK

TUI LÀ PALM

Ủng hộ mình 1 bình chọn nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro