Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đây? Cơ thể Jennie lại càng nóng hơn, máu nóng trong người cô dường như sắp bốc cháy, cảm giác như vừa uống cả một chai rượu Whisky.

Jisoo nhìn cô đầy hứng thú, ánh mắt phản phất vẻ thách thức, dường như đang đợi cô trả lời, nhưng dường như cũng đang đợi cô bỏ chạy.
Cô đã làm việc ở quán bar này hơn một tháng rồi, chứng kiến không ít sự quấn quýt nóng bỏng giữa những cặp tình nhân trong góc tối, cũng từng nhìn thấy những cảnh chướng mắt trong nhà vệ sinh.
Mặc dù cô chưa từng trông đợi lần đầu tiên của mình thật lãng mạn, nhưng cũng không thể giống như loài động vật, hành sự bất cứ lúc nào, bất cứ địa điểm nào, dưới ánh mắt của đông đảo mọi người...

- Sao thế? Không muốn nữa à?

Jisoo nhướng mày, có chút đắc thắng.
Jennie hiểu được nét cười trong đáy mắt người đối diện, chị ta là đang muốn đùa giỡn với cô, muốn nhìn thấy biểu hiện đỏ mặt, sợ hãi, hoang mang của cô, muốn xem nếu cô không thể chịu đựng được nữa thì sẽ thế nào.
Bản tính bướng bỉnh của cô trỗi dậy, cô lấy bút viết nhanh một câu

" Được thôi, chị mang mười nghìn đô tiền mặt tới đây, tôi sẽ cởi quần áo ngay."

Sau khi viết xong, cô ngẩng mặt lên, nở một nụ cười ngọt ngào với chị.
Jisoo cũng cười, tiếng cười trầm ấm đầy sức cuốn hút :

- Cô em, em đừng có hối hận đấy!

Nói xong, chị ta buông cánh tay đang ôm cô ra, rút điện thoại thành thục bấm số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi đối phương kịp lên tiếng, chị đã mở lời trước.

- Có mười nghìn đô tiền mặt không? Tôi đang cần ngay...

- Ngay bây giờ á...

Giọng nói vọng ra từ trong điện thoại rõ ràng có chút căn thẳng.

- Cậu đang gặp phải phiền phức gì sao?

- Không, chỉ là có một người bạn đang cần dùng. Tôi muốn lấy tiền mặt, ngân hàng đóng cửa mất rồi.

- Thôi được, để tôi tính, Cậu đang ở đâu? Lát nữa tôi mang tiền tới cho cậu...

- Quán bar BLACKPINK

- Cậu lại chơi thâu đêm ở quán bar đó à? Jisoo...

Chị ngắt ngang lời bạn mình

- Được rồi, đựơc rồi, cậu không phải nói nữa, tôi đảm bảo rằng hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai tôi sẽ cố gắng phấn đấu được chưa....

- Lát nữa tôi sẽ tới đó tìm cậu

- Ừm...

Thấy chị cúp điện thoại, hứng khởi nhìn khắp người cô từ đầu tới chân, ánh mắt đúng chuẩn " Con quỷ háo sắc", lại nhìn đám đàn ông nữa say nữa tỉnh xung quanh, Jennie quả thật không thể cầm cự được nữa, liếc nhìn về phía cửa theo bản năng.

- Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó

Cô lập tức lắc đầu không chút do dự, kéo chiếc ghế xoay bên cạnh chị và ngồi lên đó. Jennie tuyệt đối không tin rằng người mà cô ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu nay lại có thể hạ lưu, vô liêm sỉ đến mức buộc cô phải cởi bỏ quần áo trước mặt mọi người.
Trước ánh mắt thoáng sửng sốt của chị, Jennie giơ ngón tay ra hiệu cho nhân viên phục rượu ở quầy rượu, chỉ chỉ vào ly rượu của anh, rồi gõ gõ vào quầy bar trước mặt mình. Nhân viên phục vụ ở quầy rượu hiểu ý, bê một ly whisky màu vàng nhạt tới đặt xuống trước mặt họ.
Sau đó, cô tìm thấy một khoảng trống nhỏ trên miếng lót ly đã chi chít những chữ ghi lên đó

" Uống một mình thật tẻ nhạt, em uống với chị vài ly nhé?"

- Chỉ uống rượu thì thật vô vị

Jisoo giơ tay gọi người phục vụ

- Mang một tập giấy lại đây cho tôi

Trong tiếng nhạc rock sôi động chát chúa, trong ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, một tập giấy dày được đặt xuống trước mặt cô.

Từ khi gia đình đầm ấm, hạnh phúc bị chia lìa, tan vỡ, không còn ai che chở, quan tâm cô từng ly từng tí như vậy nữa, cũng không còn ai có đủ kiên nhẫn để nói chuyện phiếm với cô. Trong lòng Jennie dâng lên một cảm giác không thể diễn tả thành lời, lớp hoa văn màu vàng nhạt trên tờ giấy như thiêu đốt trái tim Jennie, một giọt chất lỏng âm ấm ứa ra từ đôi mắt khô cay của cô...

Cô cúi đầu, định khẽ khàng lau nước mắt, nhưng ngón tay chị đã đặt lên mặt cô, dịu dàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

- Em có thể nghe được, sao không nói được?
Jisoo hỏi cô.

Jennie chậm rãi viết lên tờ giấy in hoa văn màu vàng.

" Em phải chịu một cú sốc,.. Sau đó em không thể nói được nữa."

- Dây thanh quản bị tổn thương ư?

" Không, bác sĩ nói là do vấn đề tâm lý của em"

- Là trở ngại tâm lý?.

Vì những âm thanh xung quanh quá ầm ĩ, Jisoo chỉ có thể ghé sát vào tai em mỗi khi hỏi.

" Đúng vậy, trở ngại tâm lý"

Jennie cúi đầu, nhớ tới cảnh tượng đáng sợ đó, đôi mắt ba mở to hoảng hốt, cơ thể đầy máu, máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh, mùi máu tanh nồng xộc vào bịt kín cổ họng cô.
Jennie lau tới bên điện thoại, bấm số khẩn, nghe thấy đầu dây bên kia có người hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô muốn nói, nhưng cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể thốt ra thành tiếng. Cô chỉ có thể mở to mắt, trừng trừng nhìn ba ngã vật xuống trước mặt mình, máu vẫn không ngừng tuôn chảy, nhuộm đỏ cả chiếc áo phông kẽ của ông, tràn ra cả nền gạch trắng...
Cô giữ điện thoại trong tay, dùng hết sức để lay gọi mẹ, hy vọng mẹ có thể nói được, nhưng người của mẹ còn cứng đờ hơn cả người ba.

Thấy cô không nói gì, Jisoo lại hỏi

- Em đã trải qua cú sốc gì? Nói ra thử xem, để xem tôi có thể giúp em được không.

Jennie như bị mê hoặc, đờ đẫn viết lên giấy

" Ba em chết rất thảm, máu tuôn xối xả, trong miệng em chỉ dội lên mùi tanh của máu..."

Đến khi ý thức được mình đang viết gì, cô vội vàng dùng bút gạch bỏ, biến các con chữ thành một mớ chẳng chịt.

Nhưng Jisoo đã kịp đọc được

- Máu tuôn xối xả, là do tai nạn xe, hay là...

Những ngón tay đang cầm bút của Jennie càng lúc càng trở nên trắng bệch.
Thấy cô không muốn nhắc đến, Jisoo cũng không truy hỏi, chuỷên sang chủ đề khác.

- Em cần mười nghìn đô để làm gì?

Jennie không muốn lừa dối chị, nên thành thật nói ra, em viết.

" Em muốn cứu mẹ em, ba em đã không còn nữa rồi. Em không muốn nhà tan cửa nát"

Chị trở nên yên lặng, đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt khi nhìn những con chữ trên giấy, một lúc lâu sau, Jisoo mới chịu rời mắt, nhìn sang bao thuốc lá thơm trên bàn.

Trong quán bar có đầy đủ các loại tệ nạn như này, khói thuốc độc hại đã sớm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong quán, nhưng Jisoo vẫn trịnh trọng hỏi

- Xin lỗi, em có phiền không nếu tôi hút một điếu thuốc?

Jennie rút một điếu thuốc ra cho chị, rồi cẩn thận châm lửa giúp Jisoo.

Trong làng khói uống lượn, ánh mắt Jisoo nhìn cô càng trở nên sâu thẳm, khác hẳn hình ảnh trêu đùa cô ban nãy.

- Xin lỗi, tôi không biết em...

Cô mỉm cười lắc đầu

" Chị đồng ý cho em mượn tiền, em đã rất cảm kích rồi"

- Tôi còn có thể làm gì để giúp được em không?

Cô suy nghĩ một cách nghiêm túc

" Em có thể hỏi chị một chuyện được không?"

- Đương nhiên là được

" Gần đây tâm trạng của chị không tốt?"​
Vấn đề này Jennie đã muốn hỏi từ lâu.

" Tại sao vậy?"

Dường như không thể ngờ rằng, cô lại hỏi một câu như vậy, Jisoo không dấu nổi vẻ ngạc nhiên

- Sao em biết tâm trạng của tôi không tốt?

"​Chị không biết hút thuốc"

Dựa vào sự hiểu biết của mình đối với những người hút thuốc, rõ ràng chị là người mới tập, rất đẹp, rất lạnh lùng nhưng không có sự thèm muốn mãnh liệt với chất nicotine.

" Ở độ tuổi này của chị, chắc không phải do muốn nổi loạn nên mới học hút thuốc đấy chứ?"

- Em thấy ở độ tuổi này của tôi, sẽ vì điều gì mà học hút thuốc?

" Trống trải hoặc thất bại?"

- Em rất hiểu người khác.

Jisoo không hề phủ nhận, hít một hơi thuốc dài, hỏi cô.

- Có một loại cảm giác như thế này, không biết em có hiểu được không? Em có một ước mơ, tất cả mọi người điều cho rằng em không thể thực hiện được, nhưng em luôn rất cố gắng chứng minh cho họ thấy rằng em có thể... Và cúôi cùng... Em thất bại..

Jennie cắn đầu  bút, ngây người hồi lâu mới đặt bút viết.

Jisoo dụi tắt điếu thuốc, ghé sát tai lại gần cô, chăm chút nhìn từng nét chữ hiện ra dưới ngòi bút trên tay cô.

" Có thể em không hiểu được cảm giác đó, nhưng em cũng có một ước mơ, em muốn thi vào Học Viện Âm Nhạc. Em luôn rất cố gắng, từ nhỏ tới lớn, ngày nào em cũng ở nhà học bài, luyện đàn, luyện hát, chưa bao giờ bỏ đi chơi. Ai cũng nói em có thể thực hiện được ươc mơ đó, cô giáo của em còn khuyên em nên thi vào Học viên âm nhạc. Ba em đi khắp nơi nhờ mọi người tìm cho em một giáo viên dạy piano cực giỏi. Cô giáo dạy piano cũng nói em nhất định sẽ thi đậu. Nữa năm nữa em phải thi đại học rồi, nhưng em không còn cơ hội nữa "

Cô còn chưa viết xong, Jisoo đã ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

" Em nghỉ học rồi"

- Nghỉ học? Cho dù nhà em xảy ra chuyện gì, em cũng không nên bỏ mặc bản thân. Nếu ba em dưới suối vàng biết em bỏ kỳ thi đại học, ngày nào cũng cam tâm sa đọa ở những nơi như thế này, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?

Jennie biết... Nếu ba em dứơi suối vàng biết được những việc bây giờ cô đang làm, ông sẽ đau lòng biết bao. Nhưng cô không còn cách nào khác, lẽ nào cứ giương mắt lên nhìn mẹ chết.

Lúc còn nhỏ tuổi chưa biết gì, cô thường thầm oán trách sự hà khắc, nghiêm minh của mẹ, bây giờ cô mới chợt hiểu ra, hạnh phúc là một báu vật rất mong manh, nếu không cẩn thận, nó sẽ vỡ tan tành từng mảnh, rất khó khôi phục lại.
Cô đờ đẫn lắc đầu

" Em không còn cách nào khác... Đây là số phận của em.. Em đành cam chịu thôi"

- Em cam chịu số phận?

Jisoo thở dài

- Tôi không nghĩ em là một cô gái có thể cam chịu số phận.

Jennie cừơi đau khổ, nhìn ra màn đêm trống trải bên ngoài, trời đất mênh mông được rọi sáng bởi những ánh đèn neon nhấp nháy mới đẹp làm sao.
Qua đêm nay, không biết cô có còn cơ hội được nhìn thấy thành phố xinh đẹp này, được gặp lại người con gái khiến trái tim cô rung động này nữa hay không...

Có thể, cô không còn cơ hội nữa
Bỗng nhiên, một chiếc khăn tay màu trắng từ đâu xuất hiện, đung đưa trước mắt Jennie, cô liếc nhìn, trong nháy mắt, chiếc khăn tay đã biến thành một bông hồng trắng.

- Tặng em..

________

JENSOO MÃI REAL

BLACKPINK

TUI LÀ PALM

Ủng hộ mình 1 bình chọn nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro