2. Gặp em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chán nản, cô đơn là những từ miêu tả được của sống của JiSoo. Đã hơn 1 tuần chị không đi làm, chị cứ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, nhưng chủ yếu để nhìn nhưng cơn mưa.

Chị hận nó, hận đến tận xương tuỷ. Đến bây giờ chị cũng không thể hiểu được, tại sao nó lại lấy đi những thứ quan trọng nhất cuộc đời chị hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên...
____________
18 năm trước

Vào tháng 7, những ngày mưa bắt đầu kéo dài,mưa rơi không ngớt. Trong một gia đình nhỏ, có 2 vợ chồng và một đứa con gái. Vào những ngày mưa này thì chỉ có đi ăn lẩu là thích hợp nhất. Chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, để ra ngoài ăn tối. Họ vô tư, vui vẻ ăn buổi tối cùng nhau, có đầy đủ sự ấm cúng của gia đình, nhưng họ không biết rằng, tai hoạ đang dần ập tới.

Tối đó, trời mưa rất to, mù mịt che lấn hết cả tầm nhìn, có 1 chiếc xe đang đi trên đoạn đường cao tốc. Đột nhiên lạc tay lái, cả chiếc đâm sầm vào cột điện bên lề. Những người lái xe gần đó, dừng lại gọi cấp cứu, 2 vợ chồng đã tử vong còn lại đứa bé gái nhỏ đang trong tình trạng nguy kịch.

Những ngày nằm viện chịu đựng những cơn đau đớn từ những vết thương, quả thật là một cực kì kinh khủng đối với bé gái chỉ mới 6 tuổi như JiSoo, cô bé luôn miệng kêu đau. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, cô bé còn quá nhỏ để ý thức được rằng ba mẹ đã không còn, họ luôn nói dối rằng là ba mẹ JiSoo chỉ đi công tác xa mà thôi, có ngày họ sẽ quay về. Nhưng JiSoo vẫn biết được sau đêm đó thì cô bé không còn được gặp ba mẹ nữa. Cô bé hiểu được ý nghĩa của từ chết với suy nghĩ còn non nớt, cô bé hiểu được khi một người nào đó chết thì mình sẽ không nhìn thấy người đó nữa và họ sẽ đi đến thế giới khác bắt đầu cuộc mới.
___________

Kể từ ngày xuất viện, JiSoo chuyển đến sống với ông bà. Cô bé trầm tính hơn hẳn, không còn vui tươi như trước nữa. Ở với ông bà được 8 năm thì ông mất, vài năm sau đó bà nối tiếp theo sau. Chị phải vừa đi học vừa đi làm, bởi vì chị còn phải thực hiện được ước nguyện của ông bà trước khi mất. Ông bà muốn chị phải đi học, có công việc ổn định, sống một đời sống an nhàn với gia đình của bản thân.

Chị đã xin vào một cửa hàng đồ ăn nhỏ. Làm phục vụ ở đó. Chị được nhiều người ở cửa hàng yêu quý, ông bà chủ ở đó coi chị như là con ruột. Họ có một cô con gái, chỉ mới 18 tuổi, nhỏ hơn chị 3 tuổi. Chị thích cô ấy, cô ấy có nụ cười tỏ nắng, gương mặt ưa nhìn, tính tình hiền lành, tốt bụng. Ngay từ khi lên cấp 3, chị đã nhận biết rằng giới tính của mình không bình thường, chị yêu cô ấy nhưng lại sợ, sợ rằng cô ấy sẽ từ chối, sợ rằng mình sẽ bị tổn thương. Cho tới một ngày chị lấy hết dũng cảm nói với cô ấy tấm lòng của mình, cô ấy đã chấp nhận chị.

Họ yêu nhau, chung sống với nhau trong sự chấp nhận của gia đình cô ấy. Vài tháng sau khi thi xong đại học, chị nghe tin rằng cô ấy mắc chứng bệnh ung thư trong người, đã giai đoạn cuối của căn bệnh, không còn cách cứu chữa. Lại một lần nữa chị phải chấp nhận để người yêu quý của chị phải rời xa chị nữa sao. Không, chị không chấp nhận điều đấy, chị rút hết số tiền tiết kiệm của bản thân đã dành dụm mấy lâu nay để chữa bệnh cho cô, chị xin thêm việc làm chỉ để mong cô có thể sống sót, nhưng mọi sự cố gắng của chị đều đổ sông đổ biển. Cô ấy đã mất, ngày cô ấy mất trời đã đổ mưa. Những ngày lễ tang của cô trời cũng đổ mưa, mưa suốt ba ngày đó.

Hôm chị nhận bằng tốt nghiệp, mặc dù được thầy cô, bạn bè và cả ba mẹ của cô ấy, mà lòng của chị vẫn trống vắng, có sự cô đơn lẫn đau thương quanh quẩn ở chị.

Sau khi ra đại học, chị đã thôi việc ở cửa hàng đó. Chị bắt đầu làm công việc khác, lâu lâu chị vẫn ghé ở cửa hàng, hỏi thăm sức khoẻ 2 bác, và giúp những chuyện cần giúp. Những ngày buồn tẻ sau đó cứ kéo dài, suốt ngày chị chỉ có làm việc và làm việc không hề nghỉ ngơi. Stress nặng khiến chị rơi vào trầm cảm, bệnh của chị từ nhẹ nhàng cho đến khi bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực nhất. Chị muốn chết...Chị không muốn sống trong nỗi giày vò, đau thương, chị cũng muốn có một người nào đó để sẻ chia lắm chứ, nhưng không một ai chấp nhận ở bên cạnh chị cả. Chị quá chán nản.

Chị không muốn đi làm nữa, đã mấy ngày chỉ vẫn cứ ở trong nhà, sống bằng những đồ ăn còn thừa ở trong tủ lạnh. Ngồi nhìn thế giới xung quanh mình qua khung cửa sổ, chị cảm thấy đời người thật tẻ nhạt, nhạt đến mức không còn lời nào diễn tả.

Tách, tách, tách...Mưa rơi rồi, chị là người ghét mưa. Những cơn mưa đổ xuống thật phiền toái, hồi nhỏ khi ở với ông bà, khi trời mưa, chị bắt đầu rút ở trong nhà không muốn ra đường dù là mưa nhỏ hay lớn, chị không cần biết, chỉ cần mưa là ghét cay ghét đắng. Chị ghét nó vì điều gì? à không phải nói là hận. Chị hận nó vì nó mang người thân của chị đi. Chị hận nó vì đem cô ấy rời xa vòng tay chị. Tại sao khi mỗi lần bi kịch ập xuống người chị thì trời lại mưa? Nó đang khóc cho số phận của chị sao? Không cần đâu......

"Liệu khi chết, mình có gặp được ba mẹ và em ấy không?" Câu hỏi này, bất ngờ nó được đặt ra trong suy nghĩ của chị. Điên loạn và khờ dại đang dần xâm chiếm lấy cơ thể của chị. Những suy nghĩ bồng bột, nông cạn đang hiện hữu trong đầu của chị càng ngày càng nhiều.

Chị tung cửa chạy ra ngoài, hôm nay ngoại lệ rồi, đây là lần đầu dầm mưa trong đời của chị và chị nghĩ rằng lần đầu cũng như là lần cuối. Những giọt mưa nặng hạt, rơi trên người chị, cái rét buốt, lạnh giá đang thấm vào cơ thể nhỏ bé gầy guột của chị, vòng tay ôm lấy bản thân, chị như tự sưởi ấm cơ thể của mình lần cuối. Bằng mọi giá ngày hôm nay chị phải tìm được cái chết, đau đớn cũng được, nhẹ nhàng cũng được, chị phải chết. Chị dầm mưa, băng qua tất cả con đường trong thành phố, mắt của chị nhoà đi, chị đưa tay lên trán, bàn tay lạnh lẽo cảm nhận được độ nóng của trán, cơ thể của chị đang yếu đi từng giờ một. Bỗng chị đâm sầm vào một người. Chị ngã xuống, nghe được những câu hỏi, những tiếng gọi của người đó.

"Giọng nói thật nhẹ nhàng ấm áp" Chị cảm nhận người đó qua ý nghĩ của bản thân. Cố gắng mở mắt nhìn thấy người đó. Là một cô gái, gương mặt xinh xắn, cặp chân mày đang nhiếu lại, môi khẽ bễu ra, rất đáng yêu. Chị nhìn từng cử chỉ, từng hành động của cô gái ấy, chị như đang cố ghi nhớ khuôn mặt của cô ấy trước khi chìm vào vô thức. Mí mắt nặng triễu, chị không còn có thể mở mắt được nữa, môi chị cố mấp mấy máy nói mình ổn, nhưng được nữa rồi. Câu cuối cùng chị nghe được từ cô gái ấy là "Chị ơi, chị có sao không?"

Hình như chị gặp được em rồi, hình như chị gặp được người cứu rỗi của đời mình rồi. Chị sẽ luôn ghi nhớ ngày hôm nay. Ngày hôm nay, đêm hôm nay, trời đã đổ mưa tầm tã, chị rất ghét nó nhưng chị sẽ cảm ơn nó, nhờ có nó, chị đã gặp em........

_____End chap 2_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro