3. Làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là ngày đẹp trời, nắng toả ra ấm áp, có lẽ cơn mưa của hôm qua đã là cơn mưa cuối cùng trong mùa. Vào một buổi đẹp trời như thế, chắc hẳn chúng ta nên ra ngoài, hít thở không khí trong lành nhưng... có một người lại nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, trên trán còn có miếng khăn bông nhỏ, không ai khác ngoài Ji Soo. Ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng, chơi đùa trên khuôn mặt thanh tú của chị và đồng thời cũng làm cho chị tỉnh giấc. Chị mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.

" Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?" Vừa dứt câu hỏi đó, tất cả mọi thứ xảy ra vào ngày hôm qua đột nhiên hiện hữu rõ trong đầu của chị. Từ lúc ngồi bên cửa sổ đến tung cửa chạy ra ngoài, tiếp đến là đi trong mưa và vô tình đụng vào người khác, cái cuối cùng là bất tỉnh nhân sự.

Chị ngồi dậy,cái khăn bông rơi xuống làm chị khẽ giật mình. Bất ngờ...RẦM

" Jennie, con có chịu dậy chưa hả??? "

Chị hoảng hốt, giật lùi ra mép giường, khuông mặt sợ hãi, đôi mắt mở to nhìn về phía cửa, tay cầm khăn bông. Hình ảnh ấy trong ngố cực kì.

" Ối, con đang ngủ à, xin lỗi nhé, cô không biết, mà Jennie đâu rồi cháu?? "

Chị vẫn giữ nguyên tư thế ấy, lắc đầu lia lịa. Có một cô gái bước ra từ cửa nhà tắm, miệng gặm bàn chải, đầu còn quấn khăn, chắc mới vừa tắm xong.

" Con đây nè mẹ "

" Đây rồi à, tôi tưởng chị còn ngủ, mau xuống ăn trưa "

" Con biết rồi "

Em vừa nói xong thì cánh cửa cũng đóng lại. Lấy lại bình tĩnh, chị đánh giá người mới tông cửa vào, đây là một người phụ nữ trung niên, thoạt nhìn cũng trẻ, tuổi chắc tầm 40-45, mái tóc đen óng, da trắng trẻo, mặt ít nếp nhăn, bà rất đẹp.

" Chị...chị ơi, chị....Cái chị gì ơi !! " Thấy chị mơ màng,em kêu lên.

" Ờ..Hả, hả. Chị kêu em " Chị giật mình, luống cuống nói.

" Mẹ em làm chị sợ à? "

" Không, không có, tôi không sợ "

" Chắc chị chưa biết em, em tên Jennie, 22 tuổi, là một nhà văn viết truyện trên mạng. Rất vui được làm quen với chị " Em mỉm cười, chìa tay trước mặt chị.

" Tôi tên Ji Soo, tôi 23 tuổi, là nhân viên văn phòng. Cũng rất vui được làm quen " Chị ngại ngùng bắt lấy tay em, giới thiệu bản thân.

" Em nhỏ tuổi hơn chị, nên chị cứ kêu bằng em là được "

" Ò...Em "

" Ở đây chị đừng ngại, gia đình em hoạt bát lắm, không sao đâu "

" Vậy à ? " Nghĩ tới hình ảnh tông cửa hồi nảy, chị rùng mình " hoạt bát quá " chị nói nhỏ.

" Dạ sao chị ? "

" À, không không, không có gì đâu. Mà em là?"

" Em là người đụng chị trên đường ấy, thấy chị ngất lại sốt cao mà em không biết nhà, nên em đưa chị về nhà em. Chị quên rồi sao "

Thì ra là cô ấy, thảo nào chị cảm thấy quen quen.

" ĐI XUỐNG ĂN TRƯA!!!! " Tiếng hét xé trời từ dưới lầu vọng lên.

" DẠ " Cả 2 đồng thanh, cùng nhau nhanh nhẹn chạy xuống lầu. Vừa ngồi vào bàn, thức ăn đã đều được dọn lên đầy đủ, chỉ chờ 2 người xuống, chị đột nhiên cảm thấy áy náy.

" Hai đứa mau ăn đi, kẻo nguội " Mẹ Jennie vừa nói vừa gấp đồ ăn bỏ vào bát chị và em.

" Dạ mời cô ăn cơm "

" Mời mẹ ăn cơm "

" Ừ, ăn đi " Ăn được một lúc bà lại lên tiếng

" Ăn nhiều vào, mà con tên gì? " Đang nhai cơm bà hỏi.

" Dạ con tên Ji....." Chị chưa kịp nói xong thì em nhảy vào.

" Chị ấy tên Ji Soo đó mẹ " Mặt xụ xuống, bà hạ giọng.

" Mẹ hỏi con bé, không hỏi con. Ji Soo à con lớn hơn Jennie à? "

" Dạ, con lớn hơn Jennie một tuổi "

" Con ở một mình à? "

" Dạ, con sống một mình, con ở nhà của ông bà "

" À, nếu buồn cứ việc qua nhà cô, không sao đừng ngại "

" Dạ "

Suốt cả buổi ăn, họ cứ hỏi qua hỏi lại, một người hỏi, một người đáp, vô tình lại bỏ quên một người. Nhờ vậy mà bữa ăn trở nên vui hơn và bớt ngượng ngùng
__________

Sau khi dùng cơm, mẹ của Jennie cũng bận việc phải ra ngoài, để lại em và chị còn giao lại nhiệm vụ dọn dẹp để lại cho hai người. Dọn dẹp chén bát xong, chị quay về phòng, lúc này chị mới chợt nhận ra, mình mặc đồ của em, bộ đồ ngủ màu hồng phấn, tay dài, có hình bông hoa lá hẹ, chị cười gượng. Lấy bộ quần áo trên cái móc, chị thay đồ, bước xuống lầu chuẩn bị về nhà, Chợt...

" Chị đi đâu thế? " Em ngồi trên sofa, coi TV, thấy chị đi em thắc mắc hỏi

" Chị đi về nhà. À cảm ơn em về việc hôm qua, chị sẽ đền đáp lại cho em, còn bây giờ chị phải đi " Chị cười cười nói rồi cất bước.

" Mà chị...." Em kêu vọng ra nhưng tiếng nói của em bị cắt ngang bởi chị.

" Không sao, chị hứa sẽ trả tất cả những gì chị nợ em, đây là số của chị, nếu cần gì em cứ việc gọi cho chị là được " Chị dừng lại, viết lên một tờ giấy để trong túi bị thấm nước mưa vẫn còn dùng được, rồi để lại ở trên tủ kế bên mình, chị đi ra ngoài cổng.

" Em đâu có cần chị đền đáp, em chỉ muốn hỏi chị có tiền bắt xe về hay để em kêu người đưa đi thôi, có đòi ba cái đó đâu mà nói " Em bễu môi, mắt lại tiếp tục dán trên TV. Đột nhiên nhớ lại từ giấy chị để lại, em chạy ra lấy tờ giấy rồi đi lên phòng cất vào một cái hộp, trông có vẻ rất quý giá.

Về phần chị, đúng chuẩn là không có tiền đi xe về, thậm chí người không có một cắc. Chị đành đi bộ về, ngày hôm qua trời mưa to, nếu có đem tiền theo chưa chắc đã dùng được, với lại đi tự tử mà, ai thèm để ý có đem theo tiền bên người không.

Đi được một lúc thì thấy không ổn, đường này là đường nào? Đây là đâu? Chị sờ túi, thấy cuộc đời chị thật bất hạnh, tiền cũng không có, điện thoại lại càng không.

" Chắc mình điên mất!, cái cần thì không đem, cái không cần lại đem, cái tờ giấy chết tiệt "

Ôm đầu, chị ngồi gục xuống. Trong cái xui cũng có cái hên. Ting ting ting. Chị quay đầu, thấy chiếc xe màu xám khói, và người ngồi trong là bà, mẹ của em. Bà ra dấu, bảo chị lên xe.

" Sao con không bắt xe mà đi bộ thế? "

Ngồi vào ghế lái phụ chị nói " Dạ thưa cô, con không đem theo tiền, cũng không mang điện thoại nên.... "

" Ối trời con bé này, hôm qua xỉu giữ đường, tỉnh dậy lại nói người không mang theo cái gì, bộ con định đi tự tử chắc, Ôi thiệt là " dùng giọng điệu mắng con của các bà mẹ, nói với chị. Câu nói con đi tự tử chắc của bà làm chị mém nữa reo lên. " Dạ đúng rồi đó cô, hôm qua con đi tự tử, vô tình đâm vào người Jennie đó, không đâm vào em ấy thì chắc con đã không ngồi đây rồi cô ạ ". Nhưng chị chỉ cười hề hề gãi đầu. Khởi động xe, bà hỏi chị.

" Nhà con ở đâu, cô đưa về "

" Nhà con ở đường x "

" Ồ may quá, cô cũng đang sẵn đường đi qua đó làm một chút việc "

" Dạ phiền cô ạ "

" Đừng khách khí, không sao không sao " Vừa đánh lái bà vừa nói.

Cả chuyến đi không ai nói một lời, bầu không khí trong xe yên ắng cho đến khi tới nơi. Bước xuống xe chị cuối đầu chào bà nói cảm ơn rồi bước vào nhà. Chị thả mình lên giường, suy nghĩ.

" Mình của ngày hôm qua đã không chết, thì mong mình của những ngày kế tiếp sẽ bình yên không sóng gió ".

Mệt mỏi khi bệnh vẫn còn trong người, lẫn việc phải ngồi xe đi một chuyến không dài không ngắn, chị từ từ tiến vào giấc ngủ.

Ji Soo à, chị có biết những ngày tiếp theo đó, chị sẽ sống trong hạnh phúc, sẽ có người cứu rỗi đời chị, giành giật lại cuộc sống tươi đẹp mà chị vốn phải được hưởng. Và chị có biết rằng, người đó sẽ yêu chị, yêu chị bằng cả trái tim, cả một tấm lòng chân thành.......

_____End chap 3_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro