Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu rừng rậm rạp hoan vu, xác chết mười mấy người nằm la liệt dưới đất, trên ngực người nào người nấy thủng một lỗ. Máu tanh bắn lên tung té, còn đọng lại trên nhưng đám cỏ dại.

Bên cạnh mấy cái xác đó có ba người đang dập gối quỳ lạy. Hai người ở trên hình như là hai vợ chồng, khoảng 25 26 tuổi. Sắc mặt bọn họ bây giờ đây tỏ ra sợ hãi. Họ khoác trên người đều là lụa thượng hạng. Tuy do vết bùn đất dính vào cùng thêm vệt máu làm nó bẩn đi.

Nhưng nhìn thế nào cũng đoán được là một gia đình quan lại hoặc thương gia nào đó. Phía sau là một phụ nữ trung niên ăn mặc có chút giản dị trong như là người hầu theo cạnh.

Trước mặt họ bây giờ là một ông lão, nhìn thoáng qua không có chút hiền lương gì. Làn da ông ta hơi ngâm đen, những vết nhăn cùng vết chân chim che kín cả khuông mặt. Đôi mắt đã cụp xuống thi thoảng lại chớp chớp vài cái.

Đồng tử người bình thường có màu đen, nhưng ông ta lại là một màu đỏ máu, bờ môi thì khô sáp một mảng. Ông ta đang cầm một quả tim người bên tay trái, còn tay phải đang bế một đứa bé gái đang khóc oa oa khát sữa.

Chợt ông lão đưa tay trái lên, bóp nhẹ liên tục vài cái khiến cho mấy giọt máu trên đó không ngừng chảy tí tách xuống, rơi ngay giữa miệng đứa trẻ. Giống như là lão đang cho nó ăn máu thay sữa vậy. Nhìn qua cảnh này khiến cho người ta không rét mà run.

Hai vợ chồng kia cũng trông thấy nhưng họ không dám ý kiến gì, chỉ đang dập đầu quỳ lạy dưới chân ông ta. Người chồng nhìn vợ chỉ hơi ngước mắt lên, cả người đã run lên bần bật vì sợ hãi.

"Con đội ơn ngài, ngài đã giúp tụi con giết lũ thổ phỉ kia, chúng con không biết lấy gì để báo đáp đây ạ?"

Tuy nói vậy nhưng trong lòng người chồng lại bất an không thôi. Bọn họ vốn từ đàng trong ra đàng ngoài làm ăn, không ngờ đi qua đây lại bị lũ thổ phỉ chặn cướp. Mấy gia nhân đi theo cũng bị chém chết, chỉ còn lại có ba người bọn họ. 

Nhưng may sao, cứ ngỡ tất cả sẽ chết. Thì có ông lão này đi ngang qua, một tay bế đứa bé mà có thể giết đám cướp kia một cách nhanh gọn. Mỗi người chỉ bị ông ta đánh một đòn, trực tiếp móc tim ra rồi lăn đùng ra chết. Bởi vậy bây giờ họ đang rất là sợ hãi.

Ông ta không vội đáp lời của người chồng mà sau khi cho đứa trẻ kia ăn no, thì lại tiện tay bỏ quả tim kia vào trong miệng. Cắn một miếng thật lớn nhai sột soạt, gương mặt dãn ra như có vẻ đang rất hưởng thụ.

Hai vợ chồng cùng người hầu giật mình run rẩy. Đang tính chạy đi, thì lão ta bỗng cất lời òm òm:

"Chạy là chết đó"

Nghe lão nói làm chút hi vọng sống sót cuối cùng của nhà họ như đám lửa lóe lên rồi chợt tắt. Người vợ khóc lóc vang xin.

"Thần tiên, người tha mạng cho bọn con...người muốn gì tụi con có thể đáp ứng ạ"

Người chồng cũng gật đầu nhanh chóng đáp:

"Dạ...bọn con đem hết tiền bạc cho người...chỉ cần người tha mạng cho bọn con"

Chợt ông già kia bỗng cười khành khạch vài tiếng rất đáng sợ.

"Haha...không ngờ lại có người gọi ta là thần tiên...rất là thú vị đó"

"Được...vì câu nói của vợ ngươi, nên là ta tha cho cả nhà ngươi một mạng nhưng...tiền tài ta không cần. Ngược lại có thể cho thêm các ngươi rất nhiều của cải, nhưng mà ta có một điều kiện"

Người chồng vui mừng.

"Điều kiện gì cũng được ạ, chỉ cần thần tiên tha mạng cho chúng con"

Lão gật gù rồi nhìn thẳng vào bé gái trong tay mình. Ngón tay bấm lại vào nhau, tính toán gì đó. Sau đấy lão cười quái dị nói:

"Ta muốn đứa con trong bụng vợ nhà ngươi gã cho đứa bé này"

Hai vợ chồng nhìn nhau, sắt mặt có chút hoài nghi.

"Nhưng...."

Ông chồng vừa ngẩng đầu lên, thì ông lão và đứa bé kia cùng biến mất. Chỉ còn có âm thanh già nua còn vang lại khắp đại ngàn.

"Khế ước đã định, con của các người sẽ sinh vào ngày rầm tháng bảy. Mười tám nam sau vào ngày đó sẽ có người đến đón."

"Nếu các người trái hẹn, thì ta sẽ giết sạch tất cả máu mủ dòng họ của các người"

***

18 năm sau

Tại thôn Yên Nội, phủ Phú Xương, huyện Hoài Đức thuộc ngoại ô thành Thăng Long. Thôn này nổi tiếng khắp vùng vì nghề nuôi tằm dệt lụa. Là một thôn giàu có khắp vùng, thương lái khắp nơi đều đổ về đây nhập mối, buôn bán sầm uất.

Nhưng đây không phải là lí do chính mà các lái buôn lại đổ về đây như vậy. Phần lớn là do trong thôn có một thiếu nữ rất đẹp. Danh tiếng của nàng đã vang xa khắp kinh thành. Mọi nam nhân khắp nơi khi nghe tiếng đều muốn ghé qua thôn, để một lần trong thấy dung nhan của nàng.

Cũng vì thế, thôn sớm đã sầm uất, nay lại càng nhộn nhịp hơn. Nhưng mà bọn họ vốn chỉ muốn ngắm nhìn nàng, chứ không hề có dã tâm nào khác. Bởi bọn họ sợ cha nàng. 

Nàng tên Trân Ni, con gái đầu của quan tri phủ Kim đồ. Người có quyền thế nhất, giàu có nhất trong cả cái phủ này. Dinh thự nhà ông Kim đặt ở thôn Yên Nội, là nơi mà tổ tiên nhà ông từng ở. Ông vốn sinh ra ở Hà Tiên, thuộc đàng trong.

Bốn đời nhà ông theo chân chúa Nguyễn khai khẩn đất hoang, đến đời nhà ông, do thương nhân người Hoa đỗ về cạnh tranh buôn bán. Ông thấy không làm ăn được, nên bán cả cơ ngơi phía trong đem về đất tổ buôn bán.

Ở đây ông dạy cho dân làng nghề may dệt, mình lại có học chữ văn vở từ nhỏ, nên tham gia thi cử. Mấy năm đậu lên tới kì thi Hương, sau đấy ông ra làm quan, đến tuổi này thì lên được chức Tri Phủ.

Ở trong Kim phủ rộng lớn, hôm nay ông Kim ngồi bên trên chiếc ghế đá bên ao cá nhỏ. Mắt nhìn mấy con cá cảnh bơi lội không chớp. Trong lòng ông đầy nổi lo âu khó tả. Từ phía ngoài vườn hoa, vợ ông là bà Huyền Trân đi đến. Trên tay bê một ấm trà còn nóng, thấy chồng u tư bà cũng đoán ra ngay nổi niềm.

Bà đặt ấm trà xuống nhẹ nhàng rót cho ông một chén.  Rồi ngồi xuống bên cạnh chồng cùng nhìn đàn cá nhỏ. Sau đấy chẳng hiểu sau trên mắt bà, một hàng nước mắt chảy xuống. Bà nghẹn giọng mở lời.

"Đã...18 năm rồi, Trân Ni nó vẫn còn nhỏ"

Ông Kim vẫn trầm tư thở dài.

"Tôi biết chứ...chúng ta sinh nó ra, nuôi nó đến ngần này tuổi, giờ chỉ còn mấy ngày nữa là nó tròn 18 tuổi, cái tuổi...đẹp nhất của nó, nhưng..."

Bà chợt nắm lấy tay chồng.

"Ông phải nghĩ cách gì đi chứ, sau để nó đi như vậy được...tôi không nở"

Mặt ông chợt nhăn lại, trầm lặng đáp.

"Bà tưởng tôi nở sau, nhưng mà chúng ta còn cách nào hay sao, tôi cũng thương nó như bà vậy...dù sao nó cũng là máu mủ của tôi, nhưng chúng ta đã có ước hẹn"

Bà lắc đầu.

"Hay là tìm người khác đi thay cho nó"

Ông Kim nghe vậy liền đứng dậy, nghiêm túc đáp.

"Bà đang lấy tính mạng của cả cái nhà này đem ra thế chấp đấy, tôi nói bà nghe...ông ta không phải là người..."

"Nhưng cũng đã 18 năm rồi, liệu người ta có nhớ đến chuyện năm xưa không?"

Bà đưa tay lau nước mắt nức nở nói, thì ông Kim lại quay mặt đi chỗ khác, thở dài.

"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng...dù sao chúng ta cũng phải gả nó đi, không phải tự dưng tôi lại nổi nóng với bà, nhưng...bà xem đi"

Nói rồi, ông bất lực lấy một mảnh vải đỏ trong ngực áo, rồi đưa cho vợ. Bà cầm lấy mở ra xem, thì trên đấy có ghi mấy chữ mực đen, đọc khẻ.

"Khế ước đã định, ngày 15 tháng 7 sẽ có người đến rước dâu"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro