Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lắc đầu một cái, ông lên tiếng:

"Nay...đã là ngày 13 rồi, chỉ còn có hai ngày..."

Ông nói đến đây thì ngừng lại, mắt nhìn về phía vườn hoa. Nơi đó đứa con gái của ông và em trai đang vui đùa chạy đến. Thấy thế bà liền vội lau đi nước mắt, cất đi mảnh vải kia vào người. Ông Kim cũng vứt đi vẽ buồn bã.

Trước mặt ông Kim là một cô gái bận xiêm y màu xanh. Không sang trọng, không quý phái, nhưng vẫn toát lên vẽ cao quý đến lạ lùng. Những sợi tóc đen được buột ngang bởi sợi tơ màu tím, tùy ý buôn dài ôm lấy bờ vai, rơi xuống vòng eo mãnh khảnh đến hút hồn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho sợi tóc mai trước trán lay động. Xuất trần, thoát tục, như tiên giáng trần cho phàm nhân chứng kiến.

Rồi ánh mắt phàm nhân đưa lên cao, ngắm nhìn gương mặt không tùy vết như ngọc của thiếu nữ áo xanh. Da trắng, thịt trong, tinh khiết vô ngần, mịn màng như lụa. Một nét ửng hồng thoáng qua, cũng sẽ làm cho bao kẻ ngất ngây. Nụ cười của nàng như gió mùa xuân, ấm áp mà dịu êm

Một người con gái như vậy, có lẽ do thiên địa linh khí trời đất tụ lại mà sinh ra. Người con gái này tên là Trân Ni, Kim Trân Ni - là thiếu nữ mà nam nhân khắp nơi đều muốn gặp một lần.

Càng thấy con gái mình càng lớn càng xinh đẹp, khiến cho ông Kim trong lòng càng buồn bã. Nhưng bề ngoài ông vẫn mĩm cười, nhấp lấy chén trà vợ rót. Nhẹ nhàng nói:

"Trân Ni, sau lại dẫn em tới đây, không chỉ nó đọc sách hay sao?"

Trân Ni xoa đầu đứa em mới 10 tuổi, môi mềm khẻ cười:

"Dạ thưa cha, nó cứ đòi đi theo con dẫn ra ngoài chơi"

Đứa em của cô tên Kim Trí, nó liền chạy khỏi chị chạy đến ôm chân cha, rồi ngẩng đầu:

"Cha...con đọc xong cuốn Tứ Thư Bình Giải rồi, cha cho con đi chơi với chị nha"

Ông Kim nhìn hai đứa con của mình, rồi ông quay đầu nhìn vợ. Thấy bà im lặng không nói, ông lắc đầu bảo:

"Kim Trí...con đi ra ngoài, bảo bà vú đưa đi chơi, hôm nay...cha có chuyện muốn nói với chị con"

Đứa bé tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng không có ý cãi cha mình, liền chạy đi ra. Trân Ni nhìn bóng lưng cậu em trai đã đi khuất, rồi mới hỏi:

"Cha...có chuyện gì sao?"

Ông Kim bỗng trở nên buồn bã, hai tay nắm chặt, cuối cùng mới nói:

"Con gái à...con lớn lên xinh đẹp khác người, bao nhiêu mối tốt đến hỏi cưới nhưng cha không có gã đi"

"Bởi vì...ngày xưa, lúc con chưa sinh ra, cha...đã có ước hẹn với người ta, nay..."

Cô nghe đến đây thì sắt mặt khẽ đổi, cô bỗng ôm lấy hai tay mẹ mình, miệng nghẹn ngào thốt lên:

"Con gái...ở với cha mẹ đến già, con không...có lấy chồng đâu, cha đừng gã con đi"

"Mẹ...mẹ khuyên cha được không, con chưa báo hiếu cho cha mẹ cơ mà"

Bà thấy con gái vang xin thì lòng quặn thoắt từng hồi. Nhưng lúc này ông Kim lại cất giọng lạnh lùng:

"Chuyện này liên quan đến cả nhà chúng ta, không thể từ chối là từ chối được"

"Ý cha đã quyết, con không cần nhiều lời, mau về phòng chuẩn bị đi...bây giờ không được rời khỏi phủ nửa bước"

"Ngày kia họ sẽ đến rước dâu, nếu trái lời...thì con xem như là không có người cha này đi"

Nói xong ông liền phất áo bỏ đi, để mặt Trân Ni ở lại cùng vợ. Bà đưa bàn tay vuốt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nghẹn ngào cất lời:

"Trân Ni...cha mẹ sinh con ra, nay lại gả con đi, cha mẹ đau chứ...nhưng cha mẹ có nổi niềm khó nói, đừng trách cha con...ông ấy không có sự lựa chọn"

"Mẹ...."

Trân Ni khóc nấc lên, đối với cô chuyện này xảy ra quá đột ngột. Tại sao hôn sự này từ nhỏ đến lớn cha mẹ không có nhắc đến, mà hôm nay lại thông báo với cô. Hơn nữa cô chỉ được ở nhà có hai ngày nữa, chuyện này tạm thời cô không thể nào chấp nhận được. Nhưng cha cô đã nói, nếu trái lời thì ông ấy sẽ dứt tình cha con.

Trân Ni lại không hề muốn như vậy. Bản thân cô cũng biết sẽ có ngày bị gả đi, nhưng cô muốn tìm một người mình yêu thương, chứ không phải là một hôn nhân sắp đặt.

***

Ngày 15 tháng 7 âm lịch

Người ra kẻ vào tấp nập. Nghe tin cô lớn trong nhà đi lấy chồng, ai ai cũng ngạc nhiên. Trong vòng hai ngày, bọn họ phải chăm chút từng li từng tí theo lệnh của ông Kim. Kể cả các lái buôn đến đây, chỉ muốn gặp mặt Trân Ni khi nghe hung tin ập đến, khiến họ nổi lòng ghẹn tị.

Không ít trong số đó bàn kế cướp dâu, hay đột nhập vào nhà bắt cóc. Tất nhiên là ông Kim đoán được sự tình, gấp rúc điều binh lính ở mấy làng xung quanh, hai ngày nay luân phiên túc trực.

Ấy vậy mà đám trai này cứ liều mạng đột nhập, không ít kẻ bị bắt tống giam, số còn lại may mắn thoát được thì nghĩ phương án khác.

Trong phòng ngủ, Trân Ni ngồi trước gương. Bà vú từng theo cha cô ngày ấy ở phía sau, cẩn thận búi từng lọn tóc, cẩn thận trang điểm cho cô. Thấy cô nước mắt chấm dài, bà lấy tấm khăn lụa trắng chấm nhẹ. Bà vú thở dài nói:

"Cô Ni...cô đừng buồn nữa, cẩn thận trôi mất phấn hồng"

Trân Ni thút thít hỏi:

"Vú...biết tôi phải gả đi đâu không? Vú theo cha tôi đã lâu...ít ra phải biết chứ"

Bà vú cố mĩm cười trấn an cô.

"Vú không biết nhưng vú ở với cô từ nhỏ, lần nay cô đi thì vú cũng xin ông chủ theo cùng để dễ bề chăm sóc cô"

Cô gật đầu không nói gì nữa, hai người cứ vậy mà đợi đòn người đến đón. Ấy vậy mà họ đợi cả ngày, nhưng vẫn không thấy gì. Ông Kim cùng vợ đi đi lại lại trong phòng khách, thời gian càng trôi mau thì họ càng mừng. Bởi lẽ qua hôm nay mà không ai đến đón dâu, thì lời ước hẹn kia cũng coi như được xóa bỏ.

Nhưng sự việc đâu có dễ dàng như vậy, khi mặt trời đã xuống núi. Bóng đêm như thường lệ, bao trùm cả thôn nhỏ. Không biết từ đâu, ngay đầu làng một đoàn kiệu hoa bỗng xuất hiện. Kèn trống cũng vang lên, trong qua như nhạc vui đám cưới, nhưng nó lại khiến cho tâm can người ta lạnh lẽo khó tả.

Phía trước đoàn kiệu là một người phụ nữ mặt áo trắng, cưỡi trên một con ngựa trắng như tuyết. Trên mặt người này che một tấm mặt nạ màu trắng tinh, bằng phẳng không hề có bất kì hoa văn nào.

Phía sau cô ta là sáu người trống kèn, tám người khiên kiệu, mười sáu người cầm hoa giấy và đèn lồng đỏ. Tất cả đều như nhau, đeo một tấm mặt nạ màu đỏ, chỉ khác với người phụ nữ cưỡi ngựa, mặt nạ của họ lại có hình...mặt quỷ.

Đoàn người chậm rãi dừng trước cửa phụ của ông Kim, một người mang mặt nạ bước lên, miệng cất lời lạnh lẽo như tiếng quỷ kêu:

"Tân lang đến rước dâu"

Cái âm thanh ấy tuy nhỏ mà uy, như đập vào tai mọi người. Ông Kim trong nhà nãy vẫn còn tia hị vọng, nay lại bị nó dập tắt. Ông căng thẳng đứng dậy, nhìn vợ mình một cái, nước mắt đã đọng lại trên khóe mắt

"Vẫn...không thoát khỏi ý trời, tội nghiệp...cho đứa con gái bé bỏng..."

Nói rồi ông dứt áo , quay bước đến phòng con gái cùng vợ. Cảnh cửa phòng được đẩy ra, Trân Ni trùm lụa đỏ che đầu, khoác lên mình một bộ xiêm y màu đỏ tôn lên dáng người kiêu sa, yêu kiều. Bà vú nắm lấy tay trái của cô dẫn đến trước mặt cha mẹ. Ông Kim nhìn con gái lớn mà rơi nước mắt, hai người ân hận ôm chầm lấy đứa con gái lần cuối.

Cổ họng như bị gì đó chặn ngang, nghẹn ngào không nói nên lời. Lớp phấn trong tấm lụa đỏ đã nhòe đi bởi nước mắt. Cô khóc...không thành tiếng.

"Cha...mẹ công ơn dưỡng dục của hai người, con không cách nào báo đáp. Con chỉ mong cha mẹ ở nhà chăm lo thân thể , có cơ hội con sẽ viết thư trở về...cha mẹ đừng buồn"

"Con gái..."

Hai ông bà cùng nhau thốt lên, nhưng rồi bên ngoài cổng phủ lại vang lên tiếng thúc giục:

"Tân lang đã đến, tân nương mau lên kiệu kẻo qua giờ lành"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro