Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim nàng như ngừng đập, không dám nói lời nào. Lúc này con quỷ nhỏ đã dừng lại trước mặt nàng, một giọng nói trẻ con bất ngờ vang lên nhưng nàng thậm chí không hề thấy nó há miệng.

"Sao chị đẹp vậy, mấy người đến đây chẳng ai đẹp như chị"

Tiếng nói kia cực kì non nớt, nhưng nàng nghe xong chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên. Nàng kìm nén nổi sợ hãi trong lòng, ngồi xổm xuống nói một cách thân thiện, hòa nhã hết mức có thể:

"E-em cũng đẹp mà, dễ thương nữa"

Con quỷ nhỏ được khen thì nhoẽn miệng cười, khóe miệng không ngừng vương lên ngoác tới tận mang tai. 

"Nhưng em muốn được đẹp như chị, chị có thể giúp em không?"

Trân Ni cố nén sợ hãi nhìn thẳng vào mặt nó.

"N-nhưng chị...phải làm gì?"

"Em có cách, chị hứa đi"

Giọng nói trẻ con u ám lại vang lên lần nữa. Nàng sợ tới mức ngừng thở, nhưng vẫn nặn ra nụ cười rồi gật đầu. Thấy thế quỷ nhỏ kia cười khanh khách vài tiếng:

"Hahaha được nha, vậy chị lột da mặt ra cho em đeo được không"

"L-lột...lột lột da..."

Trân Ni còn tưởng nó có cảm tình với mình nhưng không, nó đang trêu đùa nàng thì đúng hơn. Bây giờ nàng không còn cách nào bắt bản thân bình tĩnh được nữa. Trong đầu không ngừng nghĩ cái cảnh tượng lột da sẻ thịt ở Trần gia, mà nghĩ bản thân mình bị vậy thì không khỏi ớn lạnh.

Nàng không kìm lòng nổi muốn lùi về phía sau, nhưng vừa tính đứng dậy con quỷ kia ngừng cười, lạnh lùng nhìn Trân Ni.

"Chị không giữ lời, chị là đồ thất hứa"

"C-chuyện này...chuyện này không được thật mà"

Trân Ni vừa nói vừa lùi lại, khi tấm lưng vừa chạm vào bức tường thì nó đã đi lại sát người nàng. Bàn tay nhỏ nhắn đưa ra túm lấy tay Trân Ni, một luồn khí lạnh bao quanh thân thể khiến nàng như đông cứng lại. Tâm tình nay đã cực kì sợ hãi, ba ngọn lửa trên người nhanh chóng mờ đi không ít.

Con quỷ nhỏ vẻ mặt lại tỏ ra thích thú, há miệng lộ ra những chiếc răng lỏm chỏm như cá mập hít lấy hít để trong không khí. Nó đang không ngừng hút lấy dương khí của nàng. 

"Ngon quá chị ơi, đợi em ăn dương khí xong rồi em lột da mặt chị chơi nha hahaha, chị thật đẹp"

Nó vừa hít vừa nói mấy lười gợn cả người. Nhưng ngay lúc nàng đang tuyệt vọng sợ hãi, Trân Ni thấy con ngựa gỗ trong tay trái nó bị bóp chặt, dần dần có vết nức lan ra. Bỗng nàng không biết lấy từ đâu dũng khí, liền vung tay dáng một cái bạt tay vào mặt con quỷ nhỏ hét lên:

Chát

"Con khốn nó là của em trai tao"

Quỷ nhỏ bị tát nghiêng mặt sang một bên, nó giữ nguyên tư thế bị tát trong một phút. Nó không tin được là mình sống mấy trăm năm lại bị tát như thế này. Âm thanh tức giận từ miệng nó phát ra "gừ gừ" nhưng chó soi rất đáng sợ. Cùng lúc đó, Trân Ni cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể tiểu quỷ như bộc phát. 

Có vẻ như nó đã thật sự tức giận. Nhưng Trân Ni vẫn cố cắn chặt răng không la lên sợ hãi. Bàn tay nhanh chóng giật lấy con ngựa gỗ từ tay nó, lập cập lên tiếng:

"Mày...mày giết tao cũng được nhưng không được làm hỏng đồ của em trai tao"

Thấy đồ mình cầm lại bị cướp nó bỗng nắm chặt tay, đầu ngẩng lên cao, mắt đen không đáy trợn trừng nhìn nàng. Chỉ một ánh mắt này của nó cũng khiến nàng cứng lại, chỉ một động tác nhấc tay đã khiến đầu nàng thấm ước mồ hôi.

Nhưng lúc này con quỷ nhỏ lại buôn tay nàng ra, rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn của mình đưa lên trước mặt nàng, giọng nói thay đổi đột ngột:

"Tại sao? Tại sao vì một thứ vô dụng mà chị có thể tát em?"

Trân Ni thật không còn đường lui, tim nàng như ngừng đập. Nàng lấy hết can đảm, nuốt một hơi nói:

"Mày là quỷ thì sao biết được tình cảm con người, có nói cũng không hiểu được đâu"

Quỷ nhỏ há cái miệng đầy răng trợn mắt nói:

"Chị không sợ chết sao?"

Trân Ni lắc đầu run rẩy đáp:

"Ai mà không sợ chết nhưng con ngựa này là thứ duy nhất tao mang theo đến đây, là thứ cho tao hi vọng được trở về, là thứ duy nhất của em trai tao đưa cho, mày không được làm hỏng nó"

Bỗng con quỷ nhỏ vươn tay lần nữa cướp lấy con ngựa gỗ trước sự bất lực của Trân Ni. Nhưng mà lần này nó lại không làm gì, chỉ chậm rãi vuốt ve lấy con ngựa, miệng lẩm bẩm:

"Con người thật là phức tạp, cái đồ bỏ đi này cũng khiến người ta liều cả mạng sống, nhưng cũng rất là thú vị đó ha"

Trân Ni không nói, quỷ nhỏ liền nở nụ cười tỏ vẻ đáng yêu. Nhưng nhìn thế nào nàng cũng chẳng thấy nó đáng yêu chỗ nào, mà ngược lại đáng sợ thì nhiều hơn. 

"Giờ thế này em không có dọa hay giết chị nữa, chỉ cần chị làm cho em một điều"

Nàng nghe thế ngạc nhiên vô cùng, mặc dù vẫn còn hoài nghi nhưng tất nhiên khi có cơ hội sống thì nàng sẽ không có bỏ qua rồi. Khóe miệng nàng khẻ nhếch lên, cố nặn nụ cười.

"Chỉ cần mày...trả nó cho tao, điều gì làm được tao sẽ giúp"

Nó gật đầu rồi bất ngờ trả cho nàng. Rồi sao đó bước lại luồn năm ngón tay nó vào tay nàng, kéo nàng ra phía trước cửa phòng bảo:

"Em muốn làm em gái chị, chị xin bà già ấy thả em ra được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro