Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười trên môi bà vẫn nỡ, đưa ánh mắt đục ngầu nhìn nàng. 

"Tất nhiên là không sợ rồi, trên đời này chưa có ai có thể rời khỏi tay ta mà chạy ngoại trừ lão già chết tiệt đó"

"Bây giờ thế này nếu hai đứa muốn ta ra mặt cũng được nhưng con phải trải qua thử thách của ta, nếu không vượt qua được thì con cũng biết hậu quả như thế nào rồi đấy. Ba ngày ở đây con sẽ phải trải qua nó, nếu không muốn cũng được ta sẽ để con đi thì tương lai hai đứa sẽ tự lo. Nếu tham gia con phải chuẩn bị tinh thần thật kỉ, vì nó không dễ dàng vậy đâu"

Trân Ni đắng đo một chút, rồi cũng gật đầu.

"Được, nhưng con phải làm những gì ạ"

"Đi theo ta"

Kim bà bà dẫn nàng đến một phòng trống tối om như mực. Lão bà bà bước vào thắp lên ánh đèn dầu, rồi cũng bảo nàng đi vào. Bà nói:

"Ở đây có một con quỷ nhỏ mà họ Kim chúng ta đã nuôi từ rất lâu, chỉ cần mỗi đêm con vào đây hai canh giờ mà không bị nó dọa cho đến chết thì coi như thành công, nên nhớ nó rất thích ăn thịt người hút dương khí con người, với lại con lại chưa biến đổi hoàn toàn chỉ sợ khiến nó thích thú, con nghĩ kỉ đi có tham gia hay không"

Nghe vậy nàng hơi có chút chần chừ, nhưng nghĩ dọa thì qua giờ nàng đã gặp bao nhiêu cảnh chứ, con quỷ nhỏ này có là gì. Nàng nắm chặt hai tay có chút tự tin nói:

"Được con làm"

Bà gật gù

"Thế chứ, quỷ tuy đáng sợ nhưng không là gì so với mấy chuyện ở nhà này đâu, muốn sống ở Kim gia còn cần phải có tinh thần tỉnh táo trước mọi tình huống, phải được như con bé Trí Tú đa mưu quỷ kế kia mới ổn. Đây cũng coi như là khảo nghiệm, nào...giờ thì bắt đầu thôi"

 Trân Ni ngỡ ngàng một chút thốt lên:

"Ngay...bây giờ? Nhưng con đã chuẩn bị gì đâu"

"Thế có người đang kề dao vào cổ con, con lại xin người ta về thay đồ rồi giết nó hay sao? Ở đây lúc nào cũng phải đặt tin thần ở trạng thái sẵn sàng nhất"

Nói xong Kim bà liền vỗ bã vai nàng ba cái, lập tức ngay trên hai bã vai và đỉnh đầu nàng xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh. Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì cây nến di động. Trân Ni sợ hãi kêu lên thì Kim bà bật cười:

"Haha kêu gì mà kêu trời, thế mà con cũng đòi ở đây hahaha"

Trân Ni mặt mài tái mét, ghé miệng thổi nhẹ đóm lửa kia thì ngay tức khắc Kim bà đã kêu lên:

"Ế lửa này tắt là chết đó, đây là dương hỏa mỗi người trong mình đều có ba ngọn lửa này, ta chỉ giúp con gọi nó lên cho dễ nhìn chứ người khác đừng mơ. Nó mà tắt đi là coi như mất mạng chứ đừng có thổi"

Trân Ni lại càng sợ hãi:

"Nhưng...lỡ con quỷ kia nó thổi tắt thì sao bà?"

Kim bà thấy nàng ngây ngốc như vậy, không khỏi cảm thán:

"Quỷ nó không có hơi thở đâu mà thổi, ba ngọn lửa này là thức ăn chính của nó chỉ cần con tịnh tâm không sợ nó nữa thì nó hút kiểu gì cũng không được. Thôi nói thế đủ rồi ta đi đây, hai canh giờ sau sẽ quay lại"

Nói xong Kim bà lui ra ngoài đống sầm cửa lại, cây đèn dầu bên trong bỗng theo đó vụt tắt. Trân Ni hít dài một hơi, cả người bất động đứng tại chỗ, mắt liếc đi nhìn khắp xung quanh. Nhờ ba ngọn lửa ở gần, nàng cũng lờ mờ thấy được khung cảnh ở gần.

Đồ chơi trẻ con nằm rải rác nằm khắp xung quanh. Cạnh đó còn có một ly hương nhỏ, cảnh đó đã đủ khiến nàng rùng mình. Xung quanh yên tĩnh tới nổi nàng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình. Nàng hít sâu một hơi để mình không nghĩ đến những điều đáng sợ này nữa. Nàng đưa tay vào trong ngực lấy con ngựa gỗ em trai tặng, nhắm mắt lại cố gắng nhớ về những ngày tháng hạnh phúc bên gia đình.

Xung quanh yên lặng đến đang sợ. Bỗng nhiên âm thành cành cạch cành cạch đột ngột vang lên như có ai cầm thứ gì đó nện xuống mặt đất hết lần này đến lần khác. Mỗi một tiếng như đang nện vào trong tim nàng, khiến nàng không ngừng run rẩy. Mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trong lòng bàn tay.

Nhưng lúc này, con ngựa gỗ trong lòng bàn tay nàng rơi tuột xuống đất một cách kì quái. Trong phút chốc nàng chỉ thấy da đầu tê rần. Trân Ni mở mắt chầm chậm cúi đầu nhìn, phát hiện con ngựa gỗ như đang nhảy dưới mặt đất chạy lại một góc tối gần đấy. Nhưng nó là đồ chơi sao có thể tự chạy được....

Ánh mắt nàng nhìn theo, thấy nó va phải đôi chân trần nhỏ nhắn rồi dừng lại. Tim nàng lập tức nảy lên tận cổ họng. Nàng vừa mới ngẩn đầu lên thì nhìn thấy một đứa bé gái mặt một bộ đồ màu trắng đang nhìn thẳng vào nàng.

Bé gái kia cũng chỉ khoảng 10 tuổi sắc mặt tái nhợt, nhưng nó cũng chưa phải chuyện đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là tròng mắt của nó chỉ có một màu đen kịt, không hề có lòng trắng. Nàng sợ đến mức muốn chạy mất dép.

Nhưng ngọn lửa trên người theo đó mờ dần đi khiến nàng có chút bất an. Nhưng nàng biết dù sao nó cũng từng là trẻ em suy nghĩ vẫn còn ngây thơ, chỉ cần mình không kích động nó thì nó sẽ không làm hại mình.

Nàng mở môi cố nặng ra một nụ cười với tên quỷ nhỏ này. Không biết là do nụ cười của nàng có tác dụng hay không, con quỷ nhỏ đó rốt cuộc cũng không trừng mắt với nàng nữa. Nó cuối người xuống nhặt lên con ngựa gỗ, rồi từ từ...bước về phía nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro