Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một âm thanh giòn tan vang lên. Hầu gái kia vừa mới xong lời thì bà cụ kia đưa tay tát cô ta thật mạnh, khiến cả người ả như diều đứt dây bắn ngược ra phía sau. Răng môi lẫn lộn, máu từ mũi từ mồm ộc ộc ra vài cái, sau đấy lập tức tắt tiếng ngất xỉu.

Trân Ni cảm thấy ớn lạnh, một bà cụ gần đất xa trời chỉ một tát, tát ngất người ta. Ả còn lại cũng thấy toàn thân rét lạnh. Biết lão bà bà này tính khí thất thường nhưng lần đầu gặp đã tát bạn của ả thành như thế này thì ai chẵng sợ.

Cô ta không suy nghĩ nhiều, cũng không biết mình sai ở đâu, liền quỳ dập hai chân xuống mà lạy. 

"Bà bà...tha mạng, bà bà...tha mạng"

Bà cụ thu lại tay, cất giọng sắc như dao:

"Đây là cháu dâu của ta mà chúng mày dám đưa nó qua cửa chó"

Cô ta mếu máo đáp:

"L-là là phu nhân dặn chứ con đâu dám"

Bà lão hừ lạnh:

"Hừ nói đi có việc gì"

"Dạ...phụ nhân bảo đem thiếu phu nhân đến đây cho Kim bà kiểm tra trinh tiết, còn bảo...để thiếu phu nhân lại chỗ bà ba ngày mới được đưa về nhà, nếu...nếu...không còn gì con xin lui ạ"

Cô ta lắp bắp trả lời, nhưng bà lão nhìn sang Trân Ni đang run rẩy, giọng nói cũng dịu lại:

"Con thấy sao? Có muốn đánh nó không, yên tâm nó không dám đánh lại đâu"

Nhưng Trân Ni lại chỉ cố nở nụ cười lắc đầu:

"K-không cần đâu..."

Chát

Chưa nói xong câu thì hầu gái kia đã bị bà cụ tát cho một cái, cả người văng lại phía sau, máu mũi máu mồm hộc ra, rồi ngất xỉu như người trước. Lúc này bà tiến lại, hai tay nắm lấy hai người keo lê một đoạn, mở cửa chó ném ra ngoài trước sự ngạc nhiên của Trân Ni.

Sau đấy bà dẫn nàng tới sảnh trước, bật đèn dầu lên, ánh đền chíu rọi cả căn phòng. Phía trước là một bức chân dung bằng lụa, có vẽ một người đàn ông. Người đó mặt trang phục màu trắng trông rất tuấn tú lại có nét rất giống Trí Tú.

Còn lại trong phòng trống hơu trống hoác, chỉ có chín giữa có cái bàn tròng bày biện rất nhiều món. Kim bà bà lộ ra nụ cười hiền hậu, bà nói đã biết hôm nay Trân Ni sẽ đến nên cố tình chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. 

Những món ăn này rất hợp với khẩu vị của nàng. Kim bà vốn kiệm lời, lặng lẽ sới cơm. Nàng phát hiện bà ăn rất ít, gần như chẳng mấy động đũa. Sắc mặt bà trắng bệt dưới ánh đèn sáng vàng vọt. Khi đã dùng bữa xong, bà mới cất lời hỏi han:

"Lão già kia cũng thật biết tính toán lại chọn cho đứa cháu cô vợ xinh đẹp như vậy, chỉ tiết con là người mà khoan đã, con đã bị Trí Tú cắn sao?"

Trân Ni thật thà gật đầu không đáp. Thái độ bà ấy đối với nàng khác hẳn với hai người kia. Dù sao Trí Tú cũng là cháu nội của bà. Thấy Trân Ni vẫn còn sợ hãi, bà liền suy nghĩ một chút, ánh mắt có chút tấm tắc:

"Biết phạm gia quy mà vẫn làm, nhưng không thể phủ nhận nó là người thông minh"

Sau đấy bà liếc mắt nhìn xuống phía dưới hai chân của nàng, bảo nàng đứng dậy dẫn nàng lên căn gác hướng Bắc phía sau. Nàng lập cập theo sau lên những bậc thang gỗ, giống người mù dò dẫm lên đến căn phòng trên gác hai.

Sau đấy bà thắp đèn, bảo nàng ngồi xuống giường, bảo nàng cởi quần ra để kiểm tra. Nàng đỏ mặt, không biết lấy dũng khí ở đâu mà khép chặt đùi lại không muốn cho bà xem. Miệng lí nhí:

"Con...con trao thân cho Trí Tú rồi"

Kim bà chợt biến sắc, khuôn mặt già nua khẽ nhăn lại. 

"Con trao trinh tiết cho nó?"

Trân Ni cuối đầu không đáp, tay lấy quần trong còn thấm máu đưa ra. Kim bà như người mất hồn ngồi xuống bàn, cũng không cần kiểm tra kỉ càng ánh mắt đục ngầu nhìn về phái xa xa thở dài.

"Nó thật sự muốn ép bà lão gia nua như ta đích thân ra mặt hay sao"

Trân Ni thở phào một cái, bởi nàng không biết mục đích Trí Tú kêu nàng giả vờ để làm gì. Nhưng nếu để bà lão đáng sợ này biết nàng nói dối ắt sẽ không hay. Nghĩ đến hai người hầu gái bị tát gần nát mặt, thì trong lòng Trân Ni lại sợ hãi không thôi. Nàng lí nhí mở giọng:

"Là sao bà?"

Bà đứng dậy đi lại chỗ chiếc giường ngồi xuống nắm chặt lấy tay nàng.

"Mẹ của Trí Tú vốn là con người"

Trân Ni ngạc nhiên:

"Là người? Nhưng chị ấy bảo trước đây chỉ có mỗi con là..."

Kim bà thở dài nói tiếp:

"Nó không biết việc này, cũng không có ai biết ngoại trừ bốn người ta, ông nội nó, cha nó cùng với Kim Kiều Liên là người bảo đem con đến đây"

Bà dừng lại một hơi sau tiếp tục nói:

"Kim Kiều Liên vốn là người độc ác, mẹ của nó không phải chết vì sinh nó mà do cô ta ra tay ám hại trong lúc sinh nở. May mắn con bé được sinh ra lành lặn, chuyện mẹ con bé chết bất thường không phải chúng ta không biết, ta đã định giết cô ta ngay tại đó nhưng bị chồng ta ngăn cản. Ta đã thể từ ngày đó sẽ không bước ra khỏi đây nữa bước, hai mươi năm nay ta không hề quản việc trong nhà, nó biết như vậy nên mới cố tình làm những việc như vậy, nó sợ con gặp nguy hiểm nên mới dùng cách này để ép ta"

Thì ra nguyên do là như vậy, nhưng vẫn có chuyện khiến Trân Ni không hiểu nổi.

" Nhưng bà...sao lại nói chuyện với con, không sợ con nói với ai sao?"

***

Hôm nay sắp lớp dui quá mấy ní. Ngồi sát bên cr luôn, tui không biết là tui cố tình hay vô tình chọn đúng tổ hợp mà cr tui học nữa.

Tui không nghĩ mới từng tuổi này mà lại đi thích người ta còn lại là người cùng giới. Tim cứ đập thình thịch, bối rối khi người ta nhìn tui á trời. Mà cr tui đẹp phi giới tính, nên tui mới để ý bạn đó hồi năm lớp sáu rồi lên lớp chín tui thích bạn đó luôn. Dù trải qua ba tháng hè nhưng vẫn như lần đầu vậy á, cứ bối rối. 

Không biết cr có phải là thẳng nữ hay không nữa:<




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro