Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau Trân Ni trở lại với cái mặt chín như gấc, ngồi lên yên ngựa đi tiếp. Hai người cưỡi ngựa xuyên qua thôn xóm đầy những ngôi nhà cổ kính. Sắc trời u ám soi rọi lên những mái ngói, làm cả thôn xóm tăng thêm phần lạnh lẽo.

Bọn họ dừng lại trước một phủ rộng lớn, nó có khi còn to hơn cả nhà của ông Đồ Kim. Hai bên cổng là bức tường vay cao sừng sững, cánh cổng to loang lỗ đóng kính mít. Trên hai tấm gỗ có một chiếc vòng đồng to.

Trí Tú đỡ nàng xuống ngựa, nàng lùi lại nữa bước mượn ánh sáng trăng rầm để nhìn lên ba chữ, khắc trên tấm biển vàng treo trước cửa Phủ Kim Gia.

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa màu đen đã mở ra từ phía trong. Tiếp theo đó là một đoàn người mặt mài trắng bệch, tay cầm đuốc sáng rực xếp thành hai hàng dài. Bọn họ đều cuối đầu đối diện nhau, ở giữa là một nữ trung niên xinh đẹp, ăn mặc đẹp đẻ bước ra. Vừa thấy hai người, bà ta đã mở miệng lên tiếng:

"Cuối cùng con đã về, đây là con dâu ta sao"

Trí Tú nhếch mép khẻ nắm lấy tay Trân Ni, cất lời lạnh nhạt vô cảm:

"Thưa Kim phu nhân đây là hôn thê của tôi, bà không phiền cho chúng tôi đến gặp cha chứ"

Kim phu nhân hừ lạnh một tiếng biểu lộ sự chán ghét. Lâu nay Trí Tú vẫn luôn nói kiểu như vậy, nên bà ta không thèm để ý tới mà chỉ chậm gãi bước đến trước mặt Trân Ni. Một tay nâng cầm nàng lên, thoáng nhìn qua dung nhan, gật đầu:

"Hmmm cũng có chút nhan sắc nhưng mà lại là một con người thì cũng chỉ là loại sâu bọ mà thôi"

Vừa nói móng tay bà đang để dưới cầm Trân Ni bấm nhẹ một cái, móng tay bấm vào da thịt. Trân Ni khẻ cau mày, tuy đâu nhưng nàng không dám hét lên chỉ khẽ liếc nhìn qua. Nhưng ngay tức khắc bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ khiến nàng thật sự sợ hãi. Nàng cúi đầu xuống cất giọng:

"Dạ thưa mẹ con là Trân Ni"

Bà ta cười mĩm không đáp mà lạnh nhạt quay lưng bước vào. Đưa ngón tay vào miệng nếm một chút, rồi lạnh nhạt cất lời:

"Trí Tú, con biết biến đổi cô ta bây giờ là phạm gia quy hay không"

Trí Tú thản nhiên đáp lại:

"Chuyện này không liên quan đến bà, tôi chẳng cần xin phép ai hết vì cô ấy là vợ tôi"

"Ngươi thật hỗn xược"

"Hừ cảm ơn bà đã khen"

Kim phu nhận bị chọc đến tức giận, liền sai hai tì nữ bên cạnh bảo:

"Đem thiếu phu nhân đi kiểm tra trinh tiết, giữ cơ thể sạch sẽ ba ngày. Còn Trí Tú, cha người muốn gặp đi theo ta"

Nói xong thì bà ta quay lưng đi, nàng lúc này ngớ người ra chưa biết làm gì. Trí Tú nhìn nàng rồi gật đầu:

"Không sao cứ đi theo họ đi, tôi sẽ đến thăm cô sau"

Sau đấy cô cũng đi theo Kim phu nhân bước qua cổng chính đi vào rồi mất hút bên trong. Lúc này hai người hầu gái bước ra khỏi ngưỡng cửa rồi chợt quay người đống sầm cổng chính kia lại. Thấy vậy Trân Ni ngạc nhiên hỏi:

"Sao không để tôi vào?"

Hai người kia nhìn nhau, lúc đầu có Trí Tú ở đây còn tỏ vẻ cung kính nhưng thái độ lại thay đổi đột ngột. 

"Hừ chỉ là một con người mà muốn đi vào cổng chính, đừng tưởng cưới được nhị tiểu thư rồi làm gì cũng được, thiếu phu nhân à...cô chỉ được phép chui lỗ chó vào mà thôi"

Trân Ni mặt hơi nhướng lên, hai tay đã bất giác nắm chặt. 

"Cô...hai người..."

Hai người bật cười hả hê, khinh bỉ lên tiếng:

"Nhiều lời làm gì, dẫn cô ta đi thôi"

Nói xong thì hai ả đi đến kề bên người Trân Ni, hai tay sốc lấy vai nàng. Trân Ni dùng sức hất ra, mạnh dạng nói:

"Tôi có chân tự đi được, không phiền hai người"

Bọn ả không nói gì nữa chỉ hừ một tiếng rồi dẫn nàng vòng ra một đoạn đi về phía cổng phụ, nơi đấy có hai lối vào. Một là cánh cổng phụ được làm bằng gỗ liêm trông cũng to lớn không khác gì cổng chính. Bên cạnh lại có một cánh cửa nữa cao chưa đầy một mét, nói không ngoa thì quả thật chổ này là đường đi cho chó.

Bọn họ lại bảo nàng chui qua cái lỗ kia, còn mình thì mở cổng phụ đi vào. Trân Ni thật sự tức giận, nhưng luôn tự dặn bản thân phải kiềm chế trong lòng, dù sao mình cũng mới đến nhất định phải nhịn. Có cơ hội ắc sẽ không để cho hai ả này yên.

Nàng được vào sân thứ hai sau Kim phủ. Nhìn lên giếng trời của phủ này, hai bên là những ngôi nhà xiêu vẹo trực chờ đỗ ập xuống. Đối diện với cửa phủ là một giang nhà có cấu trúc mái vòm. Không gian ở đây cũng không lớn lắm, nhìn như nó đã bỏ hoang khá lâu, dường như nó bị tách biệt với phủ chính.

Ngay lúc nàng đang quan sát, thì phía sau nàng vang lên giọng nói khàn đục của một bà lão:

"Các ngươi đến đây làm gì?"

Giọng nói này làm Trân Ni giật bắn mình quay đầu lại. Chỉ nhìn thấy một bóng người thấp bé đang đứng trong một cửa sổ gỗ, nơi mà căn phòng phía tây phát ra ánh sáng duy nhất. Hai người hầu lúc này mặt bỗng tái đi một chút, đầu hơi khom nói:

"K-Kim bà bà...tụi con đem vợ của cô Trí Tú đến đây ạ"

Vừa dứt lời thì bóng dáng của người đó trên cửa sổ đã biến mất. Không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt của hầu gái vừa nói.

Đó là một bà lão, gương mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sau xuống nhưng da dẻ của bà ấy rất trắng, không giống như người bình thường. Bà ấy hồi trẻ chắc chắn là một mỹ nữ. Tay bà chống gậy lưng hơi khom do tuổi già, chợt tay phải bà đưa ra quẩy nhẹ.

"Nói lại ta nghe, đây là ai"

Người hầu gái kia ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép cuối đầu xuống thấp đáp:

"Là thiếu phu nhân của cô..."

Chát


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro