Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba, khi mặt trời vừa mới xuống núi, Trân Ni cũng tập thói quen ngủ ngày. Mãi đến khuya khi tiếng kèn sáo in ỏi ở ngoài đánh thức nàng thức giấc. Trân Ni kéo lấy tiểu Trân đang ngủ ngon ngồi dậy, miệng ngáp dài một hơi:

"Tiểu Trân dạy đi, chúng ta sắp phải đi rồi"

Quỷ nhỏ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở lười nhát trách:

"Bảo họ đợi thêm chút nữa đi, đang ngủ ngon mà kêu gì trời"

"Chưa thấy con quỷ nào mà lại kêu buồn ngủ, hết cách"

Trân Ni trông thấy bộ dạng của nó mà không khỏi cảm thán. Nàng đưa tay ra mặc kệ nó phàn nàn kéo lại bế ngồi lên chân nàng, sau đấy cẩn thận lấy lược chải lại mái tóc đã rối cho con bé. Ngay lúc này Kim bà ở ngoài đẩy cửa bước vào. Trên tay mang theo một bồ đồ cưới màu đỏ mới tinh. Bà đặt lên bàn khuôn mặt có chút khó chịu sau lắc đầu bảo:

"Chúng nó đến để đưa dâu"

Thấy sắc mặt bà bà không được tốt, nàng vội hỏi:

"Thế bà có đi theo con sang bên phủ không?"

"Chắc chưa đến lúc, lần này cứ để tiểu Trân đi cùng còn có mặt nó coi như có ta, hơn nữa bây giờ ta còn phải đợi một người"

"Bà đợi ai? Nhưng mà người trong tranh treo ở ngoài kia giống chị Trí Tú quá, người ấy là ai vậy bà?"

Nghe nàng nói xong thì tiểu Trân đưa ngón tay ngoáy ngoáy mũi thản nhiên đáp:

"Là lão già chết tiệt chồng của bà già chết tiệt này chứ ai"

Bóc

"Ây da đau"

 Tiểu Trân đưa tay lên che trán biểu môi. 

"Sao chị gõ em, đúng là lão già chết tiệt kia mà"

Kim bà bà cũng tức giận.

"Đúng là lão già chết tiệt đó, theo lệ thì lão phải về khi con bé Trí Tú nó đi đón con nhưng đã chậm mất năm ngày rồi, không hiểu sao ta cứ lo lo thế nào ấy"

"Ai có thể làm hại được lão chứ"

Tiểu Trân lại chen ngang nhưng ánh mắt cô bé bỗng sắc lại, bật dậy khỏi người Trân Ni hướng ra ngoài nhìn về phía xa xa, đôi mài xinh xắn khẽ cong lại, đang nghĩ gì đó. Thấy vậy Trân Ni cùng Kim bà bà ngạc nhiên trông theo. Nhưng ngay lập tức tiểu Trân lại bước trở vào, lắc cái đầu nhỏ nhắn:

"Chắc là nhầm"

"Mày thấy gì?"

Kim bà nghiêm trọng hỏi, vừa dứt lời thì tiểu Trân đã nhún vai đáp:

"Hình như là có mùi của đám nhà họ Hồ, rất nhạt không có chắc chắn lắm"

Tay Kim bà nắm chặt hỏi:

"Mày chắc chắn không?"

Lắc đầu một cái, tiểu Trân thản nhiên đáp:

"Đã bảo không chắc mà"

Lúc này từ phía ngoài cổng, có lẽ đám người đưa dâu đợi đã sốt ruột, lập tức giọng của Kim phu nhân vang lên vọng vào trong:

"Thưa mẹ cho chúng con đến đưa dâu về làm lễ cúng gia tiên"

Lão bà hừ lạnh không có đáp lại. Bà bảo Trân Ni thay đồ rồi dẫn nàng và quỷ nhỏ bước ra. Ngoài cửa phòng là dãy hành lang làm từ gỗ. Ở ngoài đường lớn, ánh sáng đèn lồng chiếu đỏ cả khúc đường, Trân Ni có thể mơ hồ trông thấy dưới đó có khoảng ba chục người và một chiếc kiệu hoa.

Nhưng kì lạ là không trông thấy Trí Tú đến. Nàng chỉnh sửa nút áo rồi theo bà đi xuống cầu thang gỗ chậm gải đi đến cổng phụ. Kim bà đưa tay đẩy cổng ra, liếc mắt nhìn Kim phu nhân một cái. 

"Kim Kiều Liên, Trí Tú nó sao không đến? Trước giờ muốn đón dâu ở chỗ này đều phải có tân lang hay tân nương"

Bà ta hơi cúi đầu:

"Thưa mẹ Trí Tú nó có việc ở với cha nó, chỉ chờ đưa dâu về là làm lễ ạ"

Kim bà hơi nhướng mài hừ lạnh:

"Hừ có việc gì gấp hơn việc chung thân đại sự hay sao, có mỗi việc đưa dâu cũng phải nhờ cô đi thay"

Kim Kiều Liên mĩm cười có vẻ hiền lành:

"Đây là ý của chồng con, hình như muốn nói với nó chuyện gì đấy con không rõ lắm"

Ngửa mặt nhìn trời một chút, bà ta nói tiếp:

"Đã gần đến canh ba chậm trể e là mất giờ lành"

Nói xong thì Kim phu nhân liếc nhìn hai ả hầu gái hôm trước lên đón Trân Ni. Hai người này bây giờ tuy vết thương đã lành nhưng mặt vẫn sưng húp, lại thấy Kim bà bà đứng chắn ngang trước cổng nên tạm thời vẫn ái ngại đứng chôn chân tại chỗ. 

Trân Ni cũng không để mất thời gian nữa, gật đầu nhìn bà bà:

"Thôi không sao đâu bà, rảnh con sẽ đến thăm"

Sau đấy này quay người bước ra ngưỡng cửa, đặt chân ra ngoài đường. Ngay lúc này mắt của Kim phu nhân bỗng hiện lên một tia ngoan độc nhìn chằm chằm lên người nàng, nhưng chỉ một vài giây sau hai con mắt như bị người ta kéo căng ra trợn tròn lại không chớp, miệng lấp bấp tỏ ra ngạc nhiên vô cùng:

"M-mày...mày s-sao lại ra đây?"

Thì ra là do tiểu Trân bày trò, nãy giờ nó vẫn núp sau váy của Trân Ni nên bà ta không thấy. Nàng vừa bước ra thì nó cũng ngó cái đầu của mình ra, đưa cái mặt quỷ đáng sợ lên, trợn trừng nhìn Kim phu nhân, há miệng cạp vào không khí một cái nói:

"Tiểu Liên lâu ngày không gặp, móc mắt ngươi ra, moi ruột ngươi ra cho ta chơi bắn bi nhảy dây được không hí hí hí"

"Con...mày..."

Nó vừa nói vừa cười làm Kim phu nhân ớn lạnh tận cổ. Bởi khi đã hơn hai mươi năm trôi qua, ngày đầu bà ta bước vào phủ Kim gia bị nó dọa cho bây giờ vẫn còn ám ảnh. Thỉnh thoảng còn mơ bị nó móc mắt, moi ruột nữa chứ. Nhưng đường đường là người cai quản Kim gia, ba ta cũng cố giữ bình tĩnh có thể. Đôi mài hơi cau, lập tức hỏi Kim bà bà:

"Mẹ sao mẹ lại thả nó ra, điều này là cấm kị, nó là thứ gì chắc mẹ cũng..."

Nhìn Kim phu nhân đã sợ xanh mặt khiến bà bà vui vẻ, nhún vai tỏ ra vô tội:

"Ơ hay ta đâu có thả nó ra là nó tự nhận chủ đấy chứ. Lời của tổ tông có nói chỉ cần nó nhận một người họ Kim làm chủ thì sẽ được tự do, cái này ta cũng không quyết được"

Kim phu nhân nhất thời cứng họng, nó lại nhận đứa con dâu này làm chủ, tại sao lại như vậy hiện tại bà ta không có sẵn đáp án. Chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu Trân dắt tay Trân Ni chui vào trong kiệu. Nó còn chỉa miệng ra chọc tức bà ta:

"Tiểu Liên mau đi thôi, bà đây đói lắm rồi, hôm nay không có món gì ngon bỏ bụng, bà móc mắt mày ra ăn tạm đấy"

"Mày...mày câm mồm"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro