Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngựa vừa dừng trước cửa nhà họ Kim thì tiểu Trân đã hùng hổ kéo theo Trân Ni nhảy xuống. Hai người gác cổng vừa thấy cô bé thì mặt mài xám ngắt, chẳng nói chẳng rằng chạy vào trong đóng ầm cửa lại. Tiểu Trân tức giận hai tay chóng nạnh, hét lên thật lớn:

"Trí Tú ra đây ngay, để bà xông vào là không xong đâu"

Trân Ni vẻ mặt buồn bã, xen kẻ chút lo âu. Nàng kéo lấy bã vai cô bé, nhỏ giọng bảo:

"Cứ từ từ đã, chị không tin Trí Tú là người như vậy đâu"

"Chị cứ để em, thật hư thế nào, hỏi cô ta sẽ rõ"

Cô bé ngẩng đầu lên, thấy nàng bây giờ đã tàn tạ, đôi mắt ừn ựt nước. Quần áo chỗ hở chỗ có khiến nó càng tức giận, càng căm ghét đám người nhà họ Kim. Bên trong phủ sau khi nghe tiếng hét của tiểu Trân thì đã nháo nhào cả lên. Tiếng la tiếng hét vang lên khắp nơi.

"Tiểu quỷ kia đến rồi, nhanh nhanh chặn cổng lại"

"Mau mau, đừng để nó vào"

Nghe vậy đã khiến tiểu Trân động nộ. Cô bé nắm tay Trân Ni lần nữa, an ủi:

"Chị yên tâm, nếu chị ta không làm gì sai, em sẽ không đụng tới. Sẽ không ai làm hại được chị khi có em ở đây đâu"

Nói rồi tiểu Trân buông tay Trân Ni ra, hùng hổ đi tới trước cánh cổng lớn, một chân dùng một chút lực đạp cánh cửa, một tiếng ầm lớn nổ ra. Tiếp theo đó là khói bụi mù mịt, những mãnh gỗ nhỏ tung bây tứ phía, cánh cửa bây giờ đã thủng một lỗ lớn. Tiểu Trân chậm rãi cuối người chui vào, ánh mắt đã chuyển đổi sang màu đen hun hút, sâu không thấy đáy.

Đám gia nhân thấy thế đã xanh mặt, vội vàng chia nhau bỏ chạy tán loạn tìm chỗ chốn. Trả lại mảnh sân nơi đây, bầu không khí tỉnh lặng vốn có.

Trong Kim phủ, trên con đường nhỏ lát đá xanh, xung quanh còn có thảo mộc trồng xen kẻ trông rất đọc đáo. Nhưng cho dù dưới ánh trăng, những hình ảnh này vẫn mông lung. Những chiếc đèn lồng đỏ được dăng khắp nơi, chíu ra ánh sáng đổ quỷ dị. Cô bé chẳng để ý đến họ mà mở cửa đưa Trân Ni đi vào.

Hai người bước trên con đường lát đá xanh này mà đi, xung quanh cũng đầy yên tỉnh. Phía trong là ba dàn nhà, hai lầu gỗ, nối với nhau thành hình chữ U, hầu như là phòng của hạ nhân. Dãy nhà chính giữa là đại sảnh nhà họ Kim, có hai lối đi hai bên dẫn ra từ đường và chỗ ở của nội tần trong nhà. Trân Ni tim đập thật nhanh, nàng không muốn tin chuyện này là thật sự, chậm rãi đi cùng tiểu Trân , bước vào.

Vừa đến trước sân sau, nhìn vào từ đường thì đã thấy Kim phu nhân cùng với Trí Long đang băng bó đứng đấy. Bốn người nhìn nhau không nói nhưng hai mẹ con nhà này trông rất ngạc nhiên, họ không tin được là Trân Ni lại tìm đường về đây, trong mắt lại toát lên một tia lo lắng. Bà ta gấp gáp quay mặt vào trong nhà, nói:

"Lão gia, chính con bé này cắn đứt tay của con trai ông đấy"

Từ phía bên trong, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra. Râu tóc ông ta đã lấm chấm bạc, khuôn mặt cũng hiền lành phúc hậu nhưng bây giờ đây mặt ông ta đã đỏ lên vì tức giận. Nhìn thấy tiểu Trân cùng Trân Ni thì đã đụng nộ mà quát:

"Chúng ta cưới cô về làm dâu mà cô lại dám làm việc lăng loàng này, dụ dỗ anh trai nó còn sai con quỷ nhỏ này làm hại anh nó, cô còn dám vát này về đây sao"

Trân Ni không để ý đến người này mà đưa mắt nhìn về phía sau. Nơi có bóng hình của Trí Tú đang đứng cùng với một cô gái khác cũng đang trông theo. Nàng nghẹn ngào nói vọng vào, bỏ qua lời của Kim lão gia:

"Trí Tú...chị giải thích chuyện này đi"

Nhưng lời nói này đã khiến cho Kim lão gia nổi giận, ông ta nắm chặt tay đi ra khỏi từ đường, đi đến trước Trân Ni trước sự hả hê của hai mẹ con Trí Long. Nhưng lúc này Trí Tú cũng đã nhanh chóng lao ra, như cơn gió nhảy thẳng lên chắn trước mặt cha mình, chỉ thẳng về phía Trí Long.

"Khoang hãy nghe về một phía, tôi không tin mấy người nói là thật, cô ấy không phải người như vậy"

Sau đấy cô lại quay mặt về phía sau, nhìn thấy thân hình tàn tạ của nàng mà trong lòng bỗng thấy nhói nhói. Cô nhẹ nhàng hỏi:

"Hắn ta đã làm gì cô, cô cứ nói, có ta ở đây không cần phải sợ hãi hắn"

Trân Ni tủi hổ đôi mắt đã nhòe đi, hai hàng lệ châu đã chảy dài xuống hai gò má xinh đẹp. Nàng nghẹn ngào nấc lên thành tiếng rồi gục xuống sân ôm mặt khóc. Nàng khóc không phải là do mình chịu khổ hay bị Trí Long có ý lăn nhục. Mà nàng khóc là điều nàng không dám tin lại là sự thật. Trí Tú đã rước về một cô gái khác.

Thấy Trân Ni gục ngã, Trí Tú liền không do dự chạy lại. Nhưng ngay tức khắc tiểu Trân lại chắn ngang lối đi, giọng cô bé cực kì âm trầm khác hẳn với vẻ ngỗ nghịch lúc nào. Bây giờ lại cực kì sắc lạnh, chỉa tay về phái Kim phu nhân và Trí Long:

"Chính mụ kia đã lừa chị ấy ở miếu thờ rằng chị đang ở đó, chính hắn đã giả dạng chị làm xém chút nữa hủy hoại thanh danh của chị ấy, bây giờ chị muốn thế nào. Tự tay giết chết hai người này hay để ta ra tay tàn sát hết các người"

"Hỗn xược"

Kim lão gia tức giận, hét lên hùng hổ bay lại. 

"Cha phải hỏi rõ ràng"

Trí Tú lần nữa cản lại, mắt giận dữ nhìn về phái hai mẹ con kia, mắt đã đỏ ngầu như máu, miệng đã gằn lên từng chữ mang theo nồng đậm sát khí:

"Là thật?"

Bà ta không trực tiếp nhìn lấy Trí Tú mà bảo với chồng mình:

"Tôi ở với ông bao nhiu năm, chẳng lẽ ông không tin tôi?"

Tuy vẻ mặt bà ta trông có vẻ vô tội, nhưng Trí Tú đã bắt gặp ánh mắt Trí Long dán lên người Trân Ni không chớp đầy tia dâm đảng. Cô lập tức hiểu ra mọi chuyện, thân người lách qua cha mình, nhanh như cắt đá áp sát người Trí Long. Ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

"Anh lại dám làm nhục người con gái của tôi?"

Khuông mặt Trí Long vẫn tỏ ra khinh thường, miệng nhếch lên:

"Súc sinh, mày hôm nay lấy lá gan ở đâu vậy, mày thử đụng một cọng lông lên người tao xem"

Trí Tú đã không kiềm chế được cơn tức giận nữa, bàn tay phải đã bốp chặt lại vang lên tiếng rắc rắc giòn tan. Xung quanh gân xanh thi nhau nổi lên chi chít, bằng mắt thường có thể thấy làn da trắng nhợt đó đã chuyển dần sang màu xanh đen. Dường như mọi sự uất hận bấy lâu nay đều dồn lên ấy. Cô vương tay ra sau, lập tức dùng lực đấm tới, một quyền này xuất ra như khiến không khí gần đó bóp nghẹn.

Từng luồn âm hàn bao bọc lấy xung quanh bào trùm lấy Trí Long, ngay cả Kim phu nhân bên cạnh cảm thấy khó thở mà biến sắc. Bà ta thét lên cầu cứu chồng:

"Trí Tường mau cản nó lại, không nó giết chết con ông bây giờ"

Trí Tú không hề thay đổi sắc mặt, cánh tay từ từ chuyển động, vun nắm đấm về phía trước nhắm ngay chính giữa đầu của Trí Long. Kim phu nhân sợ hãi hét lên:

"Dừng lại...không không...con trai ta"

***

Vì hôm nay chủ nhật, nguyên ngày tui khá rảnh nên đăng chap luôn.

Nếu nhìu cmt, chìu tui edit rồi tối tui đăng thêm một chap nữa nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro