Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đau đến nỗi rên rỉ, Liên Hương trông còn hung ác hơn lúc nãy, cô ta túm lấy đầu nàng và đập mạnh vào cái bàn ngay sát cửa..

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình sắp đụng vào cái bàn, và cũng đã nhắm mắt lại để chuẩn bị đón chào cơn đau. Nhưng ngạc nhiên là cơn đau trong tưởng tượng cũng không đến mà ngược lại. 

Cả người nàng lập tức va phải thứ gì đó cứng cáp lạnh băng, Trân Ni theo bản năng nhìn xuống, thì trông thấy một bộ quần áo màu trắng quen thuộc. Trường bào khẽ phất lên trong bóng đêm, phác họa ra một thân hình cao ráo. Nàng ngước đầu lên, ánh mắt bỗng dừng lại bởi sự ngạc nhiên kèm lẫn vui mừng, nàng thấy một gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Chỉ có điều, lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đầy vẻ tức giận, chị ta rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen hun hút khẽ chớp.

"Trí...Trí Tú."

"Haiz. Em phải biết tự bảo vệ mình chứ."

Trí Tú dịu dàng lo lắng nhưng lại có chút trách mắng, giọng điệu của cô vẫn có chút gì đó cao ngạo như trước.

Mặc dù lúc nãy nàng đã cực kì hoảng hốt, nhưng không thể không thừa nhận rằng khi nàng nhìn thấy cô thì lòng đã bớt căng thẳng đi nhiều, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì nàng biết, có cô ở đây, không có con ma quỷ nào có thể làm tổn thương nàng được.






Khi vừa thấy Trí Tú thì Trần Liên Hương ở đằng sau lưng nàng bỗng lùi lại, trên mặt đã mất đi vẻ hung ác như ban nãy, cô ta sợ hãi đến nỗi kêu khóc om sòm, vội vàng buông nàng ra quay người định lẻn ra cửa sổ chạy trốn. 

Nhưng Trí Tú không hề để tâm đến mà chỉ trở bàn tay một cái, từ dưới mặt đất bất ngờ mọc lên một sợi xích trắng, chớp mắt đã quấn quanh lấy chân cô ta, kéo rầm xuống đất. Liên Hương hét ầm lên, cơ thể cô ta dần bị xích trườn lên người trói chặt lại. Trân Ni tuy vẫn còn tức nhưng nàng vẫn đủ thông minh để kêu lên.

"Chị đừng giết cô ấy."

Trí Tú gật đầu.

"Em hệ tâm. Tất nhiên là ta không thể giết cô ấy được. Ta còn phải đem cô ta về cho Trần Diệu. Từ lúc chết đi đến giờ cô ta chưa về nhà."

Nàng lại nói.

"Trí Tú, tại sao cô ấy cứ khăng khăng là em giết. Thật là lạ lùng."

Cô lắc đầu, sợi xích dưới đất nhấc bổng cô ta lên, sau đó cô khoát tay một cái, một cái miếng ngọc màu xanh bay ra, lập tức dính lên người Liên Hương, cả linh hồn cô ta nhanh chóng vặn vẹo rồi bị hút vào bên trong, rồi lần nữa bay trở lại chỗ Trí Tú . Cô nhìn nàng, sau đấy mỉm cười.

"Em không phải lo đâu. Liên Hương là do bị người ta phá hoại đi kí ức, chuyện này chỉ có Bạch vô thường mới làm được. Ta sẽ có cách giúp cô ta nhớ lại trước lúc chết rồi mới đem về Trần gia để minh oan cho em."

Sau đấy cô quay người, chậm bước đi lại lấy cửa sổ, nàng trông thấy thì bất giác hai bàn tay nắm chặt, lấy hết can đảm nói.

"Chị đi bây giờ sao. Tại sao lâu nay không đến thăm em."

Trí Tú vẫn không ngoái lại, chỉ lặng lẽ đáp.

"Không. Ta chỉ đi đóng cửa sổ mà thôi. Trời lạnh sẽ ảnh hưởng tới con chúng ta. Chắc mấy hôm nay em cũng không ngủ ngon, nhìn mặt kìa."

Nói xong, cô vội vã đóng cửa sổ rồi kéo nàng lên giường, cô nằm bên cạnh chỉ ôm lấy nàng xoa nhẹ vào cái bụng đã nhô ra mà không làm gì khác. Hai người nằm lặng yên thật lâu, nhưng họ lại không tài nào ngủ nổi. Nàng xoay người lại đối diện với cơ thể của Trí Tú, do dự một lát, rồi nàng nói.

"Trí Tú, thật sự cảm ơn chị."

Trí Tú nghiêng đầu, nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái.

"Cảm ơn cái gì?"

"Cảm ơn chị hôm trước đã bảo vệ em. Nếu không có chị, chỉ sợ em đã bị Liên Hương giết rồi.."

Nàng vô cùng trịnh trọng và chân thành nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình, không ngờ cơ thể Trí Tú bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt đen của cô nhìn chằm chằm vào nàng. Trong bóng đêm, cô trừng mắt nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói.

"Cái gì. Lần trước Liên Hương đã đến đây.?"

Nàng có hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Ba hôm trước, chẳng lẽ không phải chị dọa cho cô ta sợ hay sao.?"

Trí Tú lập tức nhíu mày.

"Không hề. Ta cũng chỉ mới đến thì làm sao có thể chứ. Là ai giúp em, ông bà nội vẫn còn ở phủ kia mà.?"

Chợt ngay lúc này, bàn tay Trí Tú đang chạm vào bụng nàng thì bất chợt giật mình thụt lại, cô nằm trên giường bật người ngồi dậy, trợn mắt há miệng nhìn xuống. Trân Ni khó hiểu, nàng đưa mắt nhìn theo tầm mắt của cô, khó hiểu hỏi.

"Chuột hay sao. Đâu, nó đâu."

Cô nghe thế liền nhìn nàng với vẻ mặt kì quái.

"Em có thể đừng nhắc đến chuột được không. Ta không phải là vì chuột mà là vì nó."

Dứt lời, cô đưa tay chỉ vào bụng nàng. Trân Ni ngạc nhiên.

"Vì nó?"

Trí Tú đáp.

"Đúng. Là nó. Con của chúng ta.?"

Nàng hỏi.

"Mới có 4 tháng thôi mà. Nó xảy ra chuyện gì được."

Lúc này, sắc mặt của Trí Tú mới giãn ra được tí chút, cũng dần biểu hiện sự vui mừng.

"Ta nghe thấy tim nó đập. Đứa trẻ này... chính nó đã cứu em đấy."

Nàng nhướng mày khó hiểu.

"Làm sao có thể."

Cô khóe miệng mỉm cười đáp.

"Nó có dòng máu của hai chúng ta chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ. Hơn nữa hình như yêu đan của Tiểu Trân nó cũng được truyền vào bào thai. Nãy ta vừa mới chạm vào thì linh hồn liền bị công kích, bởi có lẽ nó xem ta là mối họa, chứng tỏ con chúng ta rất bén nhạy với ma quỷ. Thật bất ngờ là nó đã làm ta hoảng sợ. Ha ha. Thế này cũng tốt, nó sẽ thay ta bảo vệ em."

Trân Ni cũng vui mừng, cười đáp.

"Em không thích như thế. Em muốn mình bảo vệ nó, hình như là em vừa nãy cũng sử dụng được sức mạnh của Tiểu Trân."

Nói đến đây nàng chợt dừng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm, trên mặt phảng phất chút buồn. Cô cũng đoán ngay được tâm tư của nàng, liền mỉm cười.

"Em nhớ Tiểu Trân hay sao.?''

Trân Ni lặng lẽ gật đầu, sau đấy cô lại bảo.

"Ngày mai là tết nguyên đán, ta sẽ tặng em một món quà."

Nàng hỏi.

"Quà.? Quà gì.?"

Cô lắc đầu, tay kéo nàng nằm xuống bên cạnh ôm vào lòng rồi nhắm chặt mắt.

"Bí mật."

Nàng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ. Sau khi ngủ thiếp đi, chẳng biết thời gian đã trải qua bao lâu, nàng chợt thấy cổ mình lành lạnh như có một cánh tay nhỏ nhắn vòng qua, kế đó một giọng nói trong trẻo của trẻ con, trong trẻo hoạt bát vô cùng.

"Chị ơi. Em về rồi nè. Hi hi. Lâu giờ có con ma nào bắt nạt chị không, để em tìm em bóp cổ nó chết luôn."

Trân Ni còn ngủ, nàng lắc đầu, nước mắt chảy ra hai khóe mắt, miệng bất giác trả lời, có lẽ là nàng đang mơ.

"Không có. Chỉ có Tiểu Trân mới làm chị buồn thôi. Chị nhớ em, lúc nào em mới trở về đây. Cho dù là một giấc mơ chị vẫn muốn thấy mặt em. Tiểu Trân."

Lúc nàng vừa nói xong, hai cái mí mắt như bị ai đó sờ trúng kéo ngược lên, Trân Ni giật mình vùng dậy, trái tim đập thình thịch liên hồi. Nàng xoa xoa lấy đôi mắt cái trách mắng.

"Trí Tú. Chị làm cái gì vậy, em đang mơ..."

Lời nói đột ngột dừng lại, nàng như chẳng tin nổi vào mắt mình nữa, bởi trước mặt nàng bây giờ, vẫn là cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ấy, vẫn là nụ cười gian xảo không lẫn vào đâu được. Đó là Tiểu Trân. Nàng lắc đầu, đôi tay run run đưa về phía trước, miệng lầm bẩm khó tin.

"Mơ... mơ hay sao.?"

Chợt ngón tay nàng chạm vào đôi má bánh đúc ấy thì chợt rụt lại tự vả vào mặt mình, cảm giác rất chân thật, nhưng nàng vẫn không tin, nghẹn ngào hỏi lại.

"Tiểu Trân... em nói... em nói với chị đây không phải là mơ đi."

Cô bé bỗng ghé sát mặt vào nàng, sao đấy vòng tay ôm lấy cổ.

"Hi hi. Tất nhiên là thật rồi. Em còn mạnh khỏe lắm, chị nhớ em không."

Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên, nàng giật mình nhìn qua giữa phòng, lại lần nữa làm nàng kinh ngạc. Nơi ấy, cha mẹ em trai nàng đã đứng sẵn đó, bên cạnh là hai người nữa. Một người là Trí Tú. Còn người còn lại chính là Chung Nhân. Tất cả bọn họ đang có mặt ở đây. Trân Ni tạm thời xúc động chẳng nói nên lời, nàng vui mừng quá đỗi mà bật khóc.

"Mọi người... mọi người..."

Trí Tú cười.

"Đây là món quà ta tặng em. Hôm nay chúng ta sẽ ở đây cùng đón tết với cha mẹ."

Nàng gạt đi nước mắt, sau đấy kéo Tiểu Trân xuống giường hạnh phúc nở nụ cười.

"Cảm ơn chị."

Lúc này, Chung Nhân bỗng quay sang hỏi với ông Đồ.

"Chuyện là không biết tôi có thể gửi đứa nhỏ này ở đây vài tháng được không."

Ông chẳng có lý do gì từ chối liền gật đầu, sau đấy Tiểu Trân bước lên, ánh mắt chăm chú dán lên người của Kim Thừa, em trai của Trân Ni khiến đứa trẻ kia bỗng đỏ mặt, lập tức nấp sau chân của ông Đồ. Tiểu Trân ngoác miệng cười, bước nhanh chân lại chỗ Kim Thừa, chẳng nói chẳng rằng đã kéo nó ra, hai tay chống nạnh vào nhau ra dáng đàn chị.

"Hôm nay em của chị Trân Ni cũng là em của ta, đứa nào đụng tới chú em cứ gọi chị nghe chưa. Ha ha. Tiểu Thừa, dẫn đại tỉ ta đi dạo phố thôi nào."

Cả mấy người đưa mắt nhìn nhau bất lực, sau rồi ai nấy cũng bật cười ha hả, quả thật Tiểu Trân nó rất bá đạo.





Đêm 30 tết.

Những người thân của Trân Ni nay đã có mặt đông đủ, bọn họ cười nói vui vẻ cùng nhau quây quần bên mâm cỗ gia đình. Trong màn đêm, một vệt sáng màu vàng đột nhiên xẹt qua bầu trời. Đùng, một quả pháo hoa rực rỡ nổ tung. Bọn họ cùng nhau ngước mắt nhìn lên đón chờ một năm mới đến trong lòng ai cũng có cảm xúc riêng biệt, ở bên ngoài đường làng, cũng có rất nhiều người đều chạy ùa ra và kêu lên phấn khích, rôm rả suốt cả đêm dài.

Hết quả pháo này tới quả pháo khác nở rộ trên không trung, vẽ nên những màu sắc đẹp đẽ. Trân Ni nhìn từng dáng người thân thuộc ấy, nước mắt không ngừng chảy ra, đó là giọt nước mắt hạnh phúc. Đây có lẽ là ngày ấm nhất đời nàng, sẽ chẳng bao giờ nàng quên được.





Thời gian thấm thoắt như thoi đưa. Mới đó mà đã năm tháng trôi qua. Cái bụng của Trân Ni đã rất lớn, có lẽ con nàng cũng sắp ra đời trong nay mai. Thời gian càng ngày càng gần lúc sinh nở, nhưng từ đợt tết đến giờ cả Trí Tú hay Chung Nhân cũng chẳng hề xuất hiện làm nàng thấy lo lắng vô cùng. Đáng lẽ khoảng thời gian này cô phải ở bên kề cạnh nàng đón con chào đời chứ. Đêm hôm ấy, nàng ngồi trong phòng, mắt nhìn qua cửa sổ, hai tay xoa xoa lấy bụng rồi thở dài nói với Tiểu Trân.

"Chị sắp sinh em bé. Sao giờ này chị ấy vẫn chưa đến nữa."

Bên cạnh nàng, Tiểu Trân nhíu mày lắc đầu.

"Em cũng không biết được. Mặc kệ đi, có em ở đây là được."

Cô bé vừa dứt lời thì ở phía ngoài cửa, cha mẹ cô và em trai gấp gáp đi vào, thấy nàng ông Đồ thở dài, khó xử nói.

"Con gái, bên thông gia họ đến rồi. Bảo là muốn đón con về phủ để sinh nở."

Nghe thế Trân Ni hơi chút ngạc nhiên.

"Đón về. Chẳng phải chị ấy bảo con ở đây sao.?"

Suy nghĩ một chút, nàng liền bảo Tiểu Trân chạy ra xem thế nào. Cô bé rời đi một chút rồi quay trở lại, trên miệng mỉm cười vui vẻ.

"Đúng là Kim bà đến đón chúng ta. Chị Ni, chị chào cha mẹ đi. Chúng ta phải trở về rồi, bà ấy bảo gấp lắm, có vẻ rất vội vã, em bảo mãi mà vẫn không chịu vào nhà..!"

Hai vợ chồng ông Đồ gượng cười, lần này cảm xúc hoàn toàn trái ngược với lần tiễn con đi về làm vợ người ta, hai ông bà nắm lấy tay nàng nói.

"Rốt cuộc là vẫn không thấy cháu của mình ra đời. Thôi, con đi đi, kẻo người ta đợi."

Nàng sờ lấy bụng mình, sau đấy mỉm cười đáp lại.

"Cha mẹ yên tâm, sớm muộn gì con cũng đem cháu đến thăm mà. Cha mẹ giữ gìn sức khỏe nhé, con sẽ sớm trở lại."

Tiểu Trân bên cạnh ân cần đỡ lấy tay nàng bước ra, cô bé liếc sang Kim Thừa rồi bảo.

"Nhóc cứ yên tâm. Chị Ni cứ để chị chăm sóc, thỉnh thoảng chị sẽ về thăm. Đứa nào dám láo cứ ghi vào trong sổ, nhất định chị sẽ trả thù cho mày."

Kim Thừa nay đã không còn bẽn lẽn như thời xưa, đột nhiên nó chạy lên đứng trước mặt Tiểu Trân, dõng dạc trả lời.

"Sau này lớn lên em nhất định sẽ cưới chị."

Tiểu Trân bỗng đơ người, cô bé đứng bất động tại chỗ một phút, sau đấy chống tay cười ha hả.

"Nhóc con. Mơ..."

Vừa nói đến đây, Kim Thừa đột nhiên cúi đầu xuống, nhanh như cắt thơm vào má Tiểu Trân một cái, sau đấy nhanh chóng chạy như bay ra ngoài cửa, ngoái đầu lại ngoác miệng lên cười.

"Tiểu Trân Trân.. Nhớ lấy... Em đóng dấu rồi, nhất định sẽ có ngày ấy. Ha ha."

Tiểu Trân đỏ mặt, trong lòng nó chợt nổi lên cảm xúc khó tả, chợt như cô bé nghĩ thấy gì đó sai sai liền hét lên.

"Tiểu Trân Trân.? Thằng khốn Kim Thừa Thừa... Đứng lại."

Trân Ni thấy hai đứa nhỏ mến nhau như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau đấy nàng từ biệt cha mẹ một lần nữa rời khỏi phủ.




Ở ngoài, Kim bà đã đứng sẵn ở đó, cả người cứ vội vã đi đi lại lại. Lần này không có nhiều người đến như lần rước dâu, mà chì có tám người mang theo một cái kiệu lớn mà thôi.

Vừa thấy nàng, bà đã nhanh chóng dẫn hai người lên kiệu rồi mình cũng ngồi theo sau. Khi tám người kia cất bước, Kim bà mới nhìn lấy cái bụng nàng, rồi đưa tay nắm bắt mạch cho nàng, sau đấy hài lòng gật đầu.

"Là con trai. Chúc mừng con, Kim gia chúng ta sau này phải trông cậy vào con rồi."

Chợt Kim bà trông sang Tiểu Trân đang còn thất thần nhìn qua cửa kiệu, nhưng nhìn một lúc bà bỗng ngạc nhiên.

"Ủa. Tiểu Trân. Mày hình như cao hơn một chút thì phải. Mày chưa lấy yêu đan khỏi người Trân Ni à.?"

Tiểu Trân bị lời nói của bà làm cho tỉnh mộng, nó quay sang ậm ừ nói.

"Thì... Tiểu Trân này chưa bao giờ cho người khác rồi lấy lại. Ta chẳng thèm yêu đan nữa."

Kim bà lo lắng nói.

"Như vậy mày sẽ lớn lên đó. Quỷ tộc bọn mày mất yêu đan tuổi thọ sẽ không khác gì bọn tao đâu.?"

Nó bĩu môi đáp lại.

"Kệ chứ. Ô hay, liên quan tới bà không. Ít ra ta còn thọ hơn bà."

"Yêu đan mất đi em sẽ bị giảm tuổi thọ hay sao. Chuyện này... đợi sinh xong nhất định chị sẽ trả lại cho em."

Lúc này nàng mới biết đến tầm quan trọng của yêu đan đối với Tiểu Trân, trước giờ cũng chẳng ai nói với nàng chuyện này, nếu làm tổn hại đến Tiểu Trân thì nàng  không thể làm được.Nhưng cô bé vẫn một mực lắc đầu.

"Em chẳng muốn ở trong cái hình hài con nít chút nào. Em muốn lớn lên xinh đẹp như chị, còn yên đan thì hiện tại nó đã chuyển sang đứa trẻ trong bụng chị rồi. Em muốn lấy ra cũng không nổi nữa."

Nàng chợt nắm lấy tay Tiểu Trân.

"Chị... chị xin lỗi em."

Kim bà lại nói.

"Xin lỗi gì. Quỷ tộc nhà nó cho dù yêu đan ở đâu nó cũng lấy được. Chỉ là nó chẳng muốn lấy thôi, con bé này tinh ranh, chắc chắn nó có mục đích.!"

Nghe bà nói vậy làm cho nàng có chút hoài nghi, chẳng hiểu sao nàng lại nghĩ tới năm tháng vừa rồi, khi em trai cô và nó suốt ngày cứ quấn lấy nhau không buông, chợt nàng cười lên, dường như đã hiểu ra nói với Kim bà bà.

"Nó muốn lấy chồng rồi. Đứa nhóc này thật là..."

Kim bà bỗng cười phá lên.

"Lấy chồng. Ha ha. Con quỷ ranh mày cũng có đứa rước, tao cười vỡ bụng mất."

Tiểu Trân hừ lạnh.

"Tên Kim Thừa kia với em không có gì. Chị đừng nghĩ bậy. Mà bà nữa, bà biết cái quái gì. Ta xinh đẹp như hoa thế này..."

Trân Ni xoa xoa lấy đầu nó cắt lời.

"Nãy giờ chị có nhắc tới Tiểu Thừa đâu.? Hay là em..."

Tiểu Trân phút chốc đỏ mặt, giờ cô bé mới phát hiện mình thừa lời, thật sự cảm thấy bản thân mình ngu ngục, bây giờ chỉ ước có cái lỗ nào mà chui xuống thôi. Cô bé ho khan một tiếng, sau đó hẵng giọng nhanh chóng đổi sang chủ đề khác đánh lạc hướng hai người.

"Lão Kim với Trí Tú đâu sao không có đến. Đúng là không xem con cháu mình ra gì. Khốn nạn."

Nó nói xong thì sự vui vẻ trong mắt Kim bà cũng dần biến mất, thay thế vào đó là sự lo âu khó tả, bà nói.

"Tất cả người nhà họ Kim đang chờ ở vùng đầm lầy."

Tiểu Trân nhướng mày nhìn lên Trân Ni.

"Đầm lầy. Chị ấy lại sắp sinh.? Lẽ nào."

Gương mặt cô bé bỗng tái đi, Trân Ni ngạc nhiên hỏi.

"Em nói sao vậy."

Cô bé thận trọng hỏi.

"Có phải chị uống viên minh châu gì tên là Nhân Duyên đúng không.?"

Nàng vừa gật đầu thì Tiểu Trân đã vội vã quỳ xuống trong kiệu, cả người run lên lẩy bẩy. Trân Ni thấy vậy trong lòng hơi lo lắng và ngạc nhiên, bởi từ khi gặp Tiểu Trân đến bây giờ chưa bao giờ nó làm ra cái hành động kì quái như này hết. Ai cũng biết nó ương bướng, chẳng bao giờ khuất phục một ai, nhưng nay sao nó lại quỳ, nàng tò mò đỡ lấy nó, nhưng nó vẫn hai chân dập gối xuống. Nàng thắc mắc hỏi.

"Em... em làm sao vậy.!"

Tiểu Trân run rẩy, trong giọng nói biểu hiện sự khuất phục, như bậc bề dưới đối với kẻ bề trên.

"Chuyển Luân Vương xuất sinh."

"Chuyển Luân Vương.?"

Cả Kim bà và Trân Ni đều bị cái tên này làm cho giật mình, nàng nhanh chóng đỡ lấy Tiểu Trân ngồi dậy, tiếp theo là hỏi cặn kẽ.

"Chuyển Luân Vương là ai. Trong kiệu có ai nữa đâu mà em lại nói vậy.?"

Nó làm mặt sùng kính đáp.

"Chị... chị đang mang thai nhục thể của ngài ấy."

Kim bà bà chấn động, lắp bắp.

"Ngài ấy sao lại."

Trân Ni vội vã thúc dục.

"Mà Chuyển Luân Vương là ai. Hai người ai nói gì đi."

Tiểu Trân nhíu mày, cô bé nhìn cô bắt đầu kể.

"Ở trong âm phủ ngoài Diêm Vương là vua của cõi chết ra thì dưới trướng ngài ấy còn có Thập Điện Diêm Vương, Chuyển Luân Vương chính là một trong bảy người đó. Ngài là người cai quản xét xử quỷ hồn, để làm rõ thiện ác, quyết định đẳng cấp, rồi cho lên đầu thai. Nam hay nữ, sống lâu hay chết yểu, giàu sang phú quý hay nghèo hèn, kiếp sau như thế nào đều do ngài ấy định."

Nàng thắc mắc hỏi.

"Vậy chuyện này thì liên quan gì tới chị chứ.?"

Tiểu Trân trầm mặc đáp.

"Khi ở dưới âm phủ, em từng nghe Diêm Vương kể về Chuyển Luân Vương. Năm xưa Hắc Bạch vô thường vì yêu một người mà phạm phải sinh tử, Diêm Vương tức giận muốn cho cô gái kia hồn phi phách tán, nhưng ngài ấy vì thương tình cô gái trẻ và Hắc Bạch vô thường nên đã lấy mạng mình để xin cho bọn họ. Cùng lúc cả bốn người đều đi vào luân hồi. Nghe đâu ngài ấy có một viên minh châu Nhân Duyên, chỉ cần người uống nó còn sống mà sinh hạ thành công thì Chuyển Luân Vương sẽ trở lại. Bởi vậy nên khi tạo ra vùng rất kia, Diêm Vương đã cho viên ngọc ấy ở đấy, sau này thì nằm trong tay nhà họ Kim. Chị uống nó rồi, thì cái thai... cái thai này chắc chắn là Chuyển Luân Vương chuyển thế.!"

Kim bà bà cũng từng nghe truyền thuyết này, nhưng mà lại không hề biết là bí mật lại khủng bố đến như vậy. Chẳng trách những người uống nó vô số đều rồi chết yểu, mà nhất quyết phải để trong mộ tổ mới an toàn, hàng ngàn năm qua không ít tộc nhân của ba nhà kia vẫn lăm le muốn chiếm đoạt. Thì ra là lý do như vậy. Bất chợt, Tiểu Trân nắm lấy tay nàng, miệng nó thở dài.

" Nhưng mà muốn sinh hạ thành công đứa bé này, nhất định phải ở nơi có nhiều quỷ khí, bởi vậy thật sự nguy hiểm, nếu chị không may... thì... thì ngài ấy nhất định không được đầu thai. Chị cũng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro